Quân Cửu lại dám khıêυ khí©h nàng? Còn dám ngay trước mặt các đệ tử Thiên Túng Viện, đánh với nàng? Ha ha ha, nàng còn muốn đa tạ Quân Cửu ngốc, để nàng có thể mượn cơ hội xả ra ác khí! Kế hoạch phá hỏng thanh danh của Quân Cửu thất bại, vậy cho Quân Cửu nếm thử thống khổ trên thân thể cốt nhục.
Nàng chính là Linh Sư cấp ba, Quân Cửu nằm mơ cũng không thể đánh bại nàng!
Cười dữ tợn, nắm chắc thắng lợi, Quân Vân Tuyết hung hăng đâm tới Quân Cửu một kiếm: "Có bản lĩnh, ngươi đừng trốn một kiếm này!"
Nàng cố ý chọc giận Quân Cửu. Quả nhiên, nàng nhìn thấy Quân Cửu đứng ở tại chỗ bất động. Khóe miệng giơ lên, cười dữ tợn sát khí điên cuồng, Quân Vân Tuyết cố ý xảo quyệt tàn nhẫn đâm một kiếm tới gương mặt Quân Cửu.
Nàng muốn vẽ hoa gương mặt này của Quân Cửu! Để nó hủy dung.
Keng!
Tiếng ngân vang thanh thúy, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này. Bao gồm bản thân Quân Vân Tuyết, đôi mắt trừng thật to, cực kỳ kinh hãi không thể tin tưởng. Sao có thể?
Chỉ thấy Quân Cửu đứng ở tại chỗ bất động, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ giơ tay lên, thế nhưng kẹp lấy lợi kiếm của Quân Vân Tuyết!
Thân kiếm sắc bén lạnh băng, bị hai ngón tay trắng nõn thanh tú kẹp ở bên trong. Quân Vân Tuyết theo bản năng dùng sức rút ra, chỉ là giống như phân cao thấp cùng núi lớn, Quân Vân Tuyết căn bản không làm gì được.
"Tốc độ của Quân Vân Tuyết nhanh như vậy. Quân Cửu lại có thể chỉ dựa vào ngón tay, mau chuẩn tàn nhẫn kẹp lấy thanh kiếm kia. Xem ra, tốc độ của nàng mới đúng là nhanh nhất!" Lạc Khâu Hạc khen ngợi.
"Không chỉ có như thế." Phượng Kiêu đã vừa lòng lại khoe khoang: "Tiểu Cửu nhà ta lúc này chỉ mới vừa động thủ thôi! Xuất sắc còn ở phía sau."
Đúng theo như lời Phượng Kiêu, Quân Cửu gập ngón tay lại, lợi kiếm lập tức cong ra độ cung. Nàng dùng ngón tay gõ một cái ở mặt trên, lực phản chấn truyền tới trong tay Quân Vân Tuyết. Nàng ta đau kêu một tiếng buông lợi kiếm ra, liên tục lui về phía sau.
Vù!
Quân Cửu đoạt lấy lợi kiếm của nàng ta, cánh tay quay cuồng, một tay kiếm thuật đơn giản thô bạo, chỉ có hai cái động tác vung chém, lại mau thành bóng dáng khó có thể bắt giữ một lần. Quân Vân Tuyết chỉ cảm thấy lạnh lẽo vèo vèo lan tràn ở quanh người.
Nàng ta cũng không dám có một cử động nhỏ, những kiếm khí đó liền xẹt qua ở quanh thân nàng ta!
Quân Vân Tuyết còn đang khó có thể tin, Quân Cửu lại có thể cướp đi lợi kiếm từ trong tay nàng, chỉ thấy bóng kiếm liên miên khắp nơi đình chỉ. Nàng cảm thấy cổ tay trên đùi chợt lạnh, cúi đầu vừa nhìn thì thét chói tai ra tiếng. "A a a!"
Quân Cửu lại xé rách tay áo cùng làn váy của nàng. Cổ tay cùng cẳng chân toàn bộ bại lộ ở bên ngoài, làn da trắng nõn hết sức đáng chú ý, không ít nam nhân đều nhìn thẳng đôi mắt. Còn số khác thì lại kinh ngạc cảm thán, năng lực khống chế biếи ŧɦái của Quân Cửu.
Chỉ xé rách quần áo của Quân Vân Tuyết, kiếm khí không tổn thương làn da một tấc. Năng lực khống chế lực đạo kiếm khí này, có thể thấy được rất đáng sợ!
Gió lạnh vừa thổi, cánh tay cùng trên đùi Quân Vân Tuyết lạnh căm căm. Lại thấy ánh mắt của mọi người, gương mặt Quân Vân Tuyết vặn vẹo. Quân Cửu đây là cố ý nhục nhã nàng!
Gương mặt phẫn nộ vặn vẹo, Quân Vân Tuyết ngẩng đầu gắt gao trừng Quân Cửu. Nàng ta điên cuồng oán độc quát lớn: "Quân Cửu ngươi tiện nhân này, ngươi.. A!"
Ầm!
Một quyền nện ở trên hốc mắt Quân Vân Tuyết, đánh đến đầu Quân Vân Tuyết ngưỡng ra sau, lại quay đầu lại thì trên hốc mắt đã nhiều thêm một dấu vết đen nhánh. Đôi mắt đau không mở ra được, Quân Vân Tuyết chỉ có thể dùng một con mắt khác, đã nhìn thấy Quân Cửu đứng cách nàng ta gần trong gang tấc.
Nàng ta nhìn thấy Quân Cửu khóe môi mỉm cười, tức khắc một cổ hàn khí toát ra từ sống lung, lòng sinh không ổn.
Bịch!
Lại một quyền nện ở trên một con mắt khác của Quân Vân Tuyết. Quân Cửu hài hước lạnh lùng câu môi: "Bây giờ bên cân xứng rồi."
"A a a! Quân Cửu ta gϊếŧ ngươi!"
Quân Cửu giơ tay ném lợi kiếm ra, nàng cười lạnh nhìn Quân Vân Tuyết xông tới, nâng lên nắm tay niết vang kẽo kẹt. Nàng đã muốn đánh Quân Vân Tuyết một trận từ rất sớm! Quân Vân Tuyết hành động, gϊếŧ nàng ta cũng không quá.
Một quyền chém ra, bịch!
Một chân đá ra, bịch bịch -- một tiếng đá trúng, một tiếng rơi xuống đất.
Trên quảng trường lớn, mọi người mộng bức không thể tin tưởng nhìn đến, Quân Vân Tuyết là Linh Sư cấp ba, thiên tài nổi danh Thiên Túng Viện. Giờ phút này ở trên người Quân Cửu nổi danh phế vật, bị đánh mà không hề có sức phản kháng.
Hoàn toàn là đơn phương làm nhục!
Đáng sợ nhất chính là, mặc kệ Quân Vân Tuyết điều động linh lực như thế nào, muốn xoay người chạy khỏi hoàn cảnh này, chỉ cần Quân Cửu vừa ra tay, mau chuẩn tàn nhẫn bóp chết phản kháng của Quân Vân Tuyết ở trong nôi. Tự cứu không được, toàn bộ hành trình Quân Vân Tuyết bị đánh tựa như bao cát.
Hai con mắt sưng híp thành một đường thẳng, Quân Vân Tuyết không mở mắt ra được không nhìn thấy gì cả.
Bịch!
Đánh một quyền vào ngực Quân Vân Tuyết, Quân Vân Tuyết lảo đảo vài bước không đứng vững trực tiếp ngửa đầu ngã ở trên mặt đất. Nàng ta còn chưa có bò dậy, Quân Cửu đạp một chân lên ngực nàng ta.
Chân đạp lên địa phương mềm mại nhất trên ngực, thoáng dùng một chút lực, là Quân Vân Tuyết có thể đau đến kêu thảm thiết không ngừng. Quân Cửu từ trên cao nhìn xuống, lạnh như băng nhìn nàng ta. Cúi đầu khom lưng, Quân Cửu dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: "Quân Vân Tuyết, ngươi cho rằng ta không biết kẻ làm chủ phía sau có ngươi sao?"
Quân Vân Tuyết kêu thảm thiết đột nhiên im bặt.
Nàng ta đã bị Quân Cửu đánh đến mặt đều sưng vù biến hình, đánh đến cha mẹ đều không nhận ra.
Quân Vân Tuyết khϊếp sợ lại sợ hãi: "Quân Cửu, ngươi sớm, đã sớm biết?"
"Ngươi cũng giống như nương ngươi, ngu xuẩn! Kịch bản đồng dạng, bôi nhọ đồng dạng. Tiểu hài tử ba tuổi đều có thể đoán được là ngươi." Quân Cửu cất tiếng nói khinh thường hài hước, làm Quân Vân Tuyết tức muốn hộc máu.
Hóa ra ngay từ đầu nàng đã bước vào bẫy rập Quân Cửu bện ra!
Quân Vân Tuyết và mọi người đều giống nhau, khó có thể tin Quân Cửu lại có thực lực như vậy. Nó không phải luyện dược sư sao? Nò không phải là phế vật không thể tu luyện sao? Sao có thể đè nặng nàng là Linh Sư cấp ba, bị đánh không hề có năng lực đánh trả.
Quân Cửu còn nói thêm: "Vốn dĩ ta nên gϊếŧ ngươi. Chỉ là còn chưa nhìn đến ngươi và Phượng Thiên Khải đại hôn, gϊếŧ ngươi quá sớm. Nên trước lưu lại một cái mạng chó của ngươi."
Tra nam tiện nữ, trời sinh một đôi! Bọn họ nếu như không ở cùng nhau, quả thực đáng tiếc.
Trực tiếp thô bạo đánh Quân Vân Tuyết một trận, buồn bực trong lòng Quân Cửu tiêu tán rất nhiều. Nàng thu hồi chân, vỗ vỗ tay sửa sửa tay áo, Quân Cửu câu môi cười phúc hắc tàn nhẫn: "Quân Vân Tuyết, tương lai chúng ta còn dài, chậm rãi tính sổ."
"Quân Cửu ta gϊếŧ ngươi!" Ai ngờ Quân Vân Tuyết bò dậy, rút ra chủy thủ cất giấu trong tay áo nhằm phía Quân Cửu. Khoảng cách giữa các nàng rất gần, gần không kịp né tránh.
Vân Kiều nhìn thấy mà ngừng thở, hô to: "Quân cô nương cẩn thận!"
Vèo --!
Tiếng xé gió vang, chủy thủ ngoan độc thẳng tắp đâm tới trái tim Quân Cửu. Nàng ta muốn gϊếŧ nàng!
Quân Cửu giơ tay bắt lấy cánh tay của Quân Vân Tuyết. Nàng lạnh lùng câu môi, cười thị huyết lãnh khốc, dùng sức, rắc!
Xương gãy vỡ, Quân Cửu lấy qua chủy thủ, nhấc chân đá Quân Vân Tuyết bay ra ngoài. Quân Vân Tuyết liên tiếp lăn ba vòng trên mặt đất mới dừng lại. Ánh mắt lạnh băng, Quân Cửu giơ tay chủy thủ bay ra. Phụt! Chủy thủ hoàn toàn đi vào lòng bàn tay Quân Vân Tuyết, trực tiếp đính tay ta nàng trên mặt đất.
"..."
Nghe tiếng kêu thảm thiết thống khổ của Quân Vân Tuyết, Quân Cửu lạnh lùng mở miệng: "Quân Vân Tuyết, sổ sách cần chậm rãi tính toán. Ngươi không cần phải gấp gáp chịu chết. Ta còn có một kiện lễ vật muốn tặng cho Quân gia các ngươi. Nhớ rõ giúp ta chuyển cáo Quân Hùng Thiên, đây chỉ là mới vừa bắt đầu thôi."
Xoay người, Quân Cửu ném xuống Quân Vân Tuyết rời đi. Nơi đi qua, đám người không tiếng động nhường ra một con đường cho nàng. Ánh mắt lại nhìn Quân Cửu, đã từ khinh thường chán ghét biến thành kinh sợ kiêng kị. Quân Cửu thật mạnh!