Chương 95: Ở trước mặt ông cũng dám bắt nạt Quân Cửu.

"Thái Tử Phượng Thiên Khải, trên tiệc mừng thọ Quân gia cầm san hô ngàn năm mua ở hội đấu giá Vân gia, nói cứng là chính mình tốn thời gian vài năm khai thác. Trình độ không biết xấu hổ này, thật là làm lão phu cũng rất là khϊếp sợ! Tiếp theo, hắn miệng vàng lời ngọc, trước mặt mọi người cầu hôn muốn cưới Quân Vân Tuyết đại tiểu thư Quân gia."

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Quân Vân Tuyết cùng Phượng Thiên Khải, sắc mặt hai người lúc xanh lúc đen, rất khó coi.

Mọi người thổn thức hồ nghi, Phượng Thiên Khải cũng quá không biết xấu hổ đi! Cầm đồ vật hội đấu giá, một hai phải giả bộ. Còn không biết xấu hổ cầu cưới Quân Vân Tuyết ở trên tiệc mừng thọ. Da mặt dày kiểu này, không biết tâm tình Quân gia chủ như thế nào?

Thiết Chủy tiên sinh: "Như thế đến đây kết thúc, cũng miễn cưỡng xem như một kết quả tốt. Nhưng cố tình Thái Tử Phượng Thiên Khải thấy Quân Cửu, lập tức nhớ tới mình và Quân Cửu có một hôn ước. Lúc này lập tức ở trên tiệc mừng thọ, vứt bỏ đại tiểu thư Quân gia. Muốn y theo hứa hẹn cưới Quân Cửu!"

Xôn xao!

Nổ tung chảo! Không khí có chút bạo, mỗi người sợ ngây người.

Thì ra chân tướng là như vậy! Quân Cửu không phải tiểu tam lả lơi ong bướm, cũng không có câu dẫn Thái Tử. Là bản thân Phượng Thiên Khải tra tới chân trời, phía trước muốn cưới Quân Vân Tuyết, mặt sau lại muốn cưới Quân Cửu!

Phun tào Phượng Thiên Khải tra nam không tính là cái gì. Càng làm cho một chúng đệ tử Thiên Túng Viện vô pháp tiếp thu là, Quân gia hắc ám dơ bẩn!

Thần nữ, tư thái bạch liên bọn họ sùng bái ngưỡng mộ, cao nhã thánh khiết, là đối tượng vô số nam nữ ngưỡng mộ trong lòng. Cho nên ở khi đồn đãi vớ vẩn mới vừa ra, nghe được Quân Vân Tuyết bị khi dễ, tất cả sẽ mọi người nổ mạnh, lập tức kêu gào muốn cho Quân Cửu trả giá đại giới, cút ra Thiên Túng Viện.

Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng lại là có chuyện như vậy! Chủ mẫu Quân gia năm lần bảy lượt sát hại Quân Cửu, bọn họ khó có thể lừa chính mình để mà nói, Quân Vân Tuyết không biết việc này. Trong lúc nhất thời, thần nữ từ thần đàn ngã xuống.

Quân Vân Tuyết cùng Phượng Thiên Khải cái này kêu là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Bôi nhọ chửi bới Quân Cửu? Kết quả cuối cùng là vạch trần gốc gác của mình, vả mặt vang bôm bốp. Mọi người phía trước đồng tình bảo vệ, giờ phút này đều biến thành nghi ngờ.

"Không! Đây không phải sự thật!" Quân Vân Tuyết lạnh mặt, cắn răng bảo hộ hình tượng cao nhã của mình. Nàng ta biến đổi thần sắc, trong mắt chứa đầy ủy khuất lại nước mắt phẫn nộ. Quân Vân Tuyết nhìn chằm chằm thẳng vào Thiết Chủy tiên sinh. "Ngươi nói hươu nói vượn!"

"Không sai. Mọi người không cần tin tưởng ông già thuyết thư này nói. Hồ ngôn loạn ngữ, làm sao có thể tin?" Phượng Thiên Khải cũng vội vàng hô to.

"Vì sao không tin? Thanh danh của Thiết Chủy tiên sinh ở Thiên Túng Quốc chính là trong sạch rõ ràng, cũng không nói dối. Chẳng lẽ đây không phải sự thật sao?" Quân Cửu lạnh lùng cười, đôi mắt lạnh băng khinh thường nhìn hai người bọn hắn.

"Đây không phải thật sự! Quân Cửu, là ngươi! Là ngươi thông đồng thu mua Thiết Chủy tiên sinh, cố ý tới bôi nhọ ta! Chính ngươi hạ tiện phóng đãng, thanh danh cứu lại không được, nên kéo ta xuống nước? Tới bôi nhọ ta, dời đi tầm mắt, ngươi thật ác độc!"

Quân Vân Tuyết cực kỳ am hiểu giả bộ đáng thương. Nàng ta chỉ cần dỡ xuống tư thái bạch liên thanh cao, đỏ mắt lộ ra ủy khuất. Phía dưới một chúng đệ tử tức khắc đau lòng, phản ứng cũng chần chờ lên muốn đứng trở về bên phía nàng ta.

Phượng Thiên Khải cũng nói: "Quân Cửu, sao ngươi có thể để Thiết Chủy tiên sinh hồ ngôn loạn ngữ? Bổn cung là muốn cưới ngươi, ngươi là tương lai Hoàng Hậu của ta! Tuyết Nhi cũng là ái phi của bổn cung, tương lai là phải làm quý phi. Các ngươi cùng ra từ Quân gia, hẳn là hai bên thân thiết mới đúng. Như thế nào có thể.."

Phanh!

Quân Cửu một chân đá bay Phượng Thiên Khải đi ra ngoài. Nàng lạnh mặt phất tay áo: "Xin lỗi nhịn không được, thật sự quá ghê tởm quá ngốc bức."

Trong đầu Phượng Thiên Khải sợ rằng chính là chứa nước! Tự cho rằng mình là Thái Tử, thì cao cao tại thượng. Tất cả mọi người phải nịnh nọt hắn, hầu hạ hắn, lấy lòng hắn? Cút xéo đi! Loại Thái Tử này, tương lai Thiên Túng Quốc sớm hay muộn cũng muốn xong!

Quân Cửu lại nhìn về phía Quân Vân Tuyết, ánh mắt cùng đối diện, Quân Vân Tuyết theo bản năng sợ hãi lui về phía sau nửa bước. Nắm chặt nắm tay ở trong tay áo run rẩy. Nàng ta phát hiện chuyện bị làm rõ ở dưới mặt trời, nàng ta thế nhưng không chiếm cứ được chút ưu thế nào.

Quân Cửu cười lạnh: "Quân Vân Tuyết, ngươi dám thề, mỗi một câu trong miệng Thiết Chủy tiên sinh, đều là giả?"

"Quân Cửu ngươi hà tất hùng hổ dọa người như vậy. Những chuyện đó ta cũng không biết, ngươi ép hỏi ta tính là cái gì? Ngươi là thấy mình không bản lĩnh trả thù cha mẹ ta, cho nên chọn trúng ta xuống tay. Ngươi thật ngoan độc!" Quân Vân Tuyết mỗi tiếng nói cử động đều đang giả bộ vô tội.

Thuận tiện còn đẩy toàn bộ sai lầm đến trên người Quân Cửu. Nhất định nàng ta phải là bạch liên vô tội, mà Quân Cửu là tội ác tày trời, sát tinh tàn nhẫn độc ác.

Thế nhân đều là thương hương tiếc ngọc, Quân Cửu càng bắt lấy nàng ta không bỏ, thì càng chứng thực nàng tàn nhẫn! Đối lập lên, nàng ta liền vô tội. Quân Vân Tuyết nghĩ đến cái này, mắt sáng rực lên. Không sai, cứ như vậy mà làm!

Nàng ta có thể hoàn mỹ đẩy mình đi ra ngoài!

Liếc mắt một cái nhìn thấu hoạt động nội tâm của Quân Vân Tuyết, Quân Cửu khinh miệt cười. Nàng mở miệng: "Quân Vân Tuyết, ngươi thật sự không biết sao?"

"Không sai, ta không biết. Quân Cửu, có lẽ gần đây Thiên Túng Viện đồn đãi vớ vẩn, ngươi là vô tội. Chỉ là ngươi ở học đường đả thương đồng môn, còn uy hϊếp Tư Đồ lão sư. Cái này ngươi phải giải thích ra sao?"

"Không sai! Nàng ta gây sự ở học đường, đả thương mười mấy người đệ tử trong viện. Còn dùng kiếm uy hϊếp ta. Viện trưởng ngài xem, đây chính là chứng cứ!" Tư Đồ Tu lập tức tiến lên, chỉ vào vết máu trên cổ mình nói.

Quân Cửu bị bôi nhọ thì thế nào? Nàng ta không phải mặt hàng nát tiện nhân thì lại như thế nào?

Nàng ta gây sự ở học đường, đả thương đệ tử, còn uy hϊếp lão sư! Tư Đồ Tu ánh mắt oán độc, ông ta nhất định phải đuổi Quân Cửu ra ngoài, bằng không làm sao bảo vệ được tôn nghiêm lão sư của ông ta? Đặc biệt nghĩ đến mình bị dọa tè trong quần, nhiều đệ tử nhìn thấy như vậy, gương mặt Tư Đồ Tu vặn vẹo.

Tư Đồ Tu lập tức mở miệng: "Viện trưởng, phó viện trưởng, Quân Cửu nàng này tàn nhẫn độc ác, ác độc không thôi. Thiên Túng Viện chúng ta là địa phương bồi dưỡng tinh anh thiên tài Thiên Túng Quốc. Quyết không thể dung hạ loại người sát tinh, gây sự này!"

"Tư Đồ lão sư nói không sai. Viện trưởng, lời đồn đãi cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Luôn có mấy cái là thật sự đi?" Hà Tông gắt gao trừng mắt Quân Cửu, thần sắc không tốt.

Phượng Kiêu vừa nghe thì tức khắc nổi giận, đám này coi ông là người chết sao?

Ở trước mặt ông cũng dám bắt nạt Quân Cửu!

Phượng Kiêu bước đi qua, trực tiếp tóm lấy cổ áo Tư Đồ Tu kéo người ông ta lên. Ông trừng mắt với Tư Đồ Tu, giọng rất lớn: "Chuyện trải qua thì sao? Rõ ràng là các ngươi bôi nhọ Tiểu Cửu, chửi bới thanh danh của nàng. Còn không cho Tiểu Cửu tiến vào học đường. Tiểu Cửu động thủ, đó là danh chính ngôn thuận!"

"Hơn nữa đã đánh chết các ngươi sao? Không có! Còn sống cũng đừng lải nha lải nhải. Nếu chết, Tiểu Cửu cũng không sai! Nàng giáo huấn các ngươi, chính là các ngươi sai!"

Tư Đồ Tu trực tiếp bị dọa ngốc luôn, không dám nói lời nào.

Phượng Kiêu bao che như vậy, có thể nói rất bá đạo, bảo vệ rất ngốc nghếch. Chúng đệ tử xem trên quảng trường lớn trợn mắt chết lặng người.

Phượng Kiêu lại nhìn về phía Hà Tông ngữ lộ uy hϊếp: "Hôm nay, các ngươi nên may mắn vì Tiểu Cửu cũng chưa rớt một sợi tóc nào. Bằng không, thì các ngươi sẽ không còn đứng ở chỗ này. Há mồm đánh rắm, tới bôi nhọ ức hϊếp Tiểu Cửu!"

"Phượng Kiêu ngươi, ngươi!" Hà Tông tức đến nói cũng nói không nên lời.

Phượng Kiêu hừ lạnh, phủi tay trực tiếp ném Tư Đồ Tu qua, ông vỗ vỗ tay đi đến trước mặt Quân Cửu: "Tiểu Cửu đi, hoàng gia gia đưa cháu trở về! Chúng ta không chấp nhặt cùng đám ngốc bức này.