Chương 92: Thả hắn lên trời sánh vai cùng thái dương.

Chung quanh chúng đệ tử lại vây quanh Quân Cửu lần nữa. Lúc này đây đã có sự bất đồng, có lệnh bài lông gà của Tư Đồ Tu, bọn họ trợn mắt nhìn chằm chằm Quân Cửu, thần sắc không tốt, ngo ngoe rục rịch suy nghĩ muốn động thủ cho Quân Cửu một cái giáo huấn.

Viện quy của Thiên Túng Viện, không được lén động thủ với đồng môn.

Nhưng đây là mệnh lệnh của Tư Đồ lão sư, khi bọn họ động thủ, không cẩn thận đánh gãy xương cốt Quân Cửu, hoặc là đánh nàng hộc máu gì đó, vậy thì chính là ngoài ý muốn! Bọn họ không sai.

Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi một trái một phải đứng ở bên cạnh Quân Cửu, làm ra tư thái phòng ngự. Quân Tiểu Lôi hỏi: "Cửu tỷ tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ?" Quân Cửu câu môi cười, nàng cười kiệt ngạo, cười bừa bãi làm càn.

Nàng ngẩng đầu, thần sắc nhìn về phía chúng đệ tử lãnh lệ bừa bãi: "Cút ngay!"

Mọi người đối diện với đôi mắt của nàng, đầu tiên là run run, theo sau mới phản ứng kịp, một đám lại ưỡn ngực, một bước cũng không nhường. Một người mở miệng: "Quân Cửu, muốn cút hẳn là ngươi!"

"Không sai! Quân Cửu cút khỏi Thiên Túng Viện!"

Mọi người kêu la không ngừng, Phượng Thiên Khải nhìn Quân Cửu, ánh mắt lập loè. Hắn đang đợi, chờ Quân Cửu cầu cứu với hắn! Hắn không tin bản thân Quân Cửu có thể đối phó cục diện hiện giờ. Lấy một địch mười thì có khả năng, nhưng nơi này chính là có hơn trăm người!

Chỉ cần Quân Cửu cầu cứu với hắn, thì hắn liền dùng thân phận Thái Tử, kinh sợ đám bình dân này lui ra. Lại xảo ngôn uyển chuyển vài câu trấn an Tư Đồ Tu, kêu Quân Cửu xin lỗi ông ta, thì chuyện này đã có thể giải quyết viên mãn. Đáy mắt Phượng Thiên Khải hiện lên hưng phấn.

Sợ hãi vừa rồi cũng tiêu tán đi, Quân Cửu biết thì thế nào? Hiện tại có thể giúp nàng, cứu nàng chỉ có Phượng Thiên Khải hắn!

Phượng Thiên Khải nghĩ đến đây, lập tức bày đủ tư thái. Nhưng mà hắn chờ Quân Cửu tới cầu hắn, kết quả Quân Cửu căn bản chưa từng liếc mắt nhìn qua hắn một cái. Quân Cửu ánh mắt lạnh băng thị huyết, nàng khẽ nhíu mày: "Thật ồn."

Chỉ thấy Quân Cửu giơ tay kéo một cái ở trên cửa, cửa gỗ kiên cố thế nhưng bị nàng kéo một cái thì bị hủy đi dễ dàng. Mọi người mộng bức há hốc mồm, Quân Cửu đây là muốn làm gì?

Buông tay, Quân Cửu nhấc chân đá một cái, cửa gỗ bị trở thành hung khí bay ra.

Thế tới rào rạt, mang theo tiếng xé gió liên tiếp, phương hướng cửa gỗ bay qua, một đám đệ tử trợn mắt há hốc mồm hoàn toàn không dự đoán được còn có loại thao tác này. Chờ phản ứng kịp, thì đã không còn kịp rồi. Mười mấy người bị cửa gỗ chụp trúng, trực tiếp chụp bay đi.

Ầm ầm ầm ngã xuống đất, hộc máu kêu ai u thảm thiết không ngừng.

Trước mặt Quân Cửu lập tức trống ra một con đường cũng đủ rộng lớn. Phương thức dọn đường kiểu này, đơn giản thô bạo tới cực điểm! Ai nhìn thấy cũng bị dọa cho ngu người. Quá bạo lực!

Phất tay áo cất bước, Quân Cửu: "Đi."

Tư Đồ Tu nhìn đến đệ tử lăn lộn kêu rên trên mặt đất, sửng sốt hai giây mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn đến thì Quân Cửu cũng đã đi ra ngoài vài bước. Ngực ông ta phập phồng, nhe răng nứt mắt: "Quân Cửu! Ngươi thật to gan, thế nhưng ra tay đả thương người. Ta muốn tự mình bắt ngươi đi gặp viện trưởng, phó viện trưởng!"

Quân Cửu cũng không quay đầu lại, nàng điểm mũi chân một cái, móc một thanh kiếm rơi rụng trên mặt đất, nắm trong tay, trong nháy mắt điện quang hỏa thạch thì đã ném mạnh lợi kiếm đi ra ngoài..

Vèo -- ong ong!

Lợi kiếm gần như là xẹt qua cổ của Tư Đồ Tu, hai phần ba thân kiếm đều nhập vào thân cột, đâm xuyên cây cột thành một cái động, lực đạo khủng bố kinh người.

Kiếm khí sắc bén tàn bạo xé rách làn da ở trên cổ Tư Đồ Tu, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ cổ áo. Ông ta sợ tới mức đôi mắt mở trừng thật to, chân cẳng run run run. Mọi người liền ngửi thấy một cổ khí vị gay mũi, quay đầu nhìn lại, Tư Đồ Tu lại sợ tới mức tè trong quần!

Không có ai cười nhạo Tư Đồ Tu, bởi vì bọn họ cũng quá mức sợ hãi, không dám hé răng. Chờ khi ngẩng đầu lại nhìn lên, ba người Quân Cửu đã đi không thấy bóng người rồi.

"Tư, Tư Đồ lão sư!" Lúc này, mới có đệ tử kinh hồn táng đảm lấy lại tinh thần đi nâng Tư Đồ Tu.

"Tư Đồ lão sư người không sao chứ?"

"Buông ra!" Tư Đồ Tu đẩy đệ tử ra, sắc mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy, phải thật lâu sau mới biến thành mặt có màu sắc khác, xanh đen, đen xanh. Tư Đồ Tu vừa sợ lại tức, thân thể không ngừng run run. "Quân Cửu! Quân Cửu!"

"Tư Đồ lão sư, người không thể buông tha nàng ta." Mọi người nghe tiếng, quay đầu lại thì nhìn thấy Quân Vân Tuyết cùng La Kỳ từ trên lầu đi xuống.

Bọn họ sửng sốt, Quân Vân Tuyết các nàng lại cũng ở chỗ này? Nhìn đến Quân Vân Tuyết, Phượng Thiên Khải cũng sửng sốt vài giây.

Quân Vân Tuyết lập tức đi tới trước mặt Tư Đồ Tu, nàng ta mở miệng ngôn ngữ ác độc: "Tư Đồ lão sư, thỉnh ngài lập tức đi gặp viện trưởng cùng phó viện trưởng. Bọn họ nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ngài! Quân Cửu người này tàn nhẫn độc ác, hôm nay nàng ta cũng dám khıêυ khí©h ngài, dùng kiếm uy hϊếp ngài. Ngày sau, nàng ta cũng sẽ thật sự dám gϊếŧ ngài!"

"Ả dám!"

"Tư Đồ lão sư, nên phòng tai nạn lúc chưa xảy ra." Ngữ khí của Quân Vân Tuyết chậm lại, từ từ hướng dẫn.

Tư Đồ Tu càng nghe càng cảm thấy là có chuyện như vậy. Quân Cửu đại nghịch bất đạo, căn bản không đặt ông người lão sư này ở trong mắt, ông ta tuyệt đối không thể nhịn xuống cơn giận này. Lại nhìn hơn mười người đệ tử ngã xuống đất kêu rên, cùng ánh mắt của chúng đệ tử nhìn ông ta.

Tư Đồ Tu thẳng thắn sống lưng, nắm tay trừng mắt: "Được! Hôm nay hủy bỏ chương trình học, mọi người cùng ta cùng đi gặp viện trưởng! Nhất định phải khiến cho Quân Cửu thứ hạ tiện, ác độc, phẩm đức bại hoại này cút ra khỏi Thiên Túng Viện!"

"Không sai! Kêu ả cút đi!" Chúng đệ tử đồng thời rống to.

Đồn đãi vớ vẩn trước đó đã nhập vào lòng người, giờ phút này bọn họ chỉ cảm thấy Quân Cửu không chỉ có phóng đãng đức hạnh thiếu hụt, còn tàn nhẫn độc ác vô cùng. Sát tinh như vậy, nhất định phải đuổi ả ra khỏi Thiên Túng Viện!

La Kỳ lập tức mở miệng: "Tư Đồ lão sư, ta dẫn mọi người đi viện nhỏ gặp sư phụ ta đi! Nhưng mà Tư Đồ lão sư người có phải hẳn là đổi một quần áo khác hay không."

La Kỳ nhắc nhở, Tư Đồ Tu mới phát hiện dấu vết to lớn trên đũng quần mình tè ra. Lập tức xấu hổ và giận dữ đan xen, đáy lòng càng thêm ghi hận Quân Cửu trăm ngàn lần. Hận không thể thiên đao vạn quả nàng!

Quân Vân Tuyết cùng La Kỳ liếc nhau, giao lưu một ánh mắt. Thấy La Kỳ mang theo Tư Đồ Tu, còn có một chúng đệ tử rời đi, Quân Vân Tuyết cười dữ tợn ác độc. Quân Cửu, ta muốn triệt triệt để để hủy diệt thanh danh của ngươi, làm ngươi chết cũng không thể xoay người.

Cho dù là thái thượng hoàng che chở ngươi, viện trưởng yêu thích nhưng với tình huống hiện giờ, bọn họ còn có thể bảo hộ được ngươi sao?

Quân Vân Tuyết đang muốn cất bước theo sau xem kịch vui. Cánh tay đột nhiên bị Phượng Thiên Khải bắt lấy, Quân Vân Tuyết chán ghét quay đầu lại: "Phượng Thiên Khải, ngươi làm gì!"

"Tuyết Nhi, bổn cung muốn cảm ơn nàng. Ta liền biết, đáy lòng nàng vẫn là yêu bổn cung trước sau như một đúng không? Bằng không, sao nàng sẽ nghĩ ra một chiêu này. Đi trước mặt viện trưởng cáo trạng, như vậy bổn cung sẽ có cơ hội lại đi cứu vớt trợ giúp Quân Cửu lần nữa!"

Phượng Thiên Khải cười ôn nhu, ngữ khí kích động: "Tuyết Nhi, bổn cung sẽ không quên tình yêu của nàng. Nàng yên tâm, chờ bổn cung bắt được Quân Cửu. Tương lai nàng ta là Hoàng Hậu của bổn cung, còn nàng chính là quý phi mà bổn cung yêu nhất."

Quân Vân Tuyết tức tới run rẩy. Trên thế giới này làm sao lại có người mặt dày vô sỉ như vậy?

Còn Quân Cửu là Hoàng Hậu, nàng là quý phi? Phượng Thiên Khải sao không lên trời luôn đi, kề vai sát cánh với thái dương!

Quân Vân Tuyết tức tới nói không nên lời. Nhìn ở trong đáy mắt Phượng Thiên Khải, lại cho rằng Quân Vân Tuyết đây là quá kích động. Phượng Thiên Khải cười: "Tuyết Nhi nàng đừng kích động. Bổn cung chạy qua kia trước, không thể lại bỏ lỡ cơ hội lần này. Bổn cung nhất định phải bắt lấy Quân Cửu!"

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------