Chương 91: Chiến đấu cơ trong tra nam.

"Phượng Thiên Khải!" Quân Vân Tuyết nhìn đến Phượng Thiên Khải thì hận đến ngứa răng: "Hắn tới làm gì!"

Nàng ta đã từng thích Phượng Thiên Khải, cho rằng có thể làm Hoàng Hậu tôn quý phi phàm một quốc gia. Nhưng hiện tại nàng ta muốn đi năm tông, Phượng Thiên Khải liền thành viên đá chặn đường. Đặc biệt Phượng Thiên Khải nhục nhã nàng ta trên tiệc mừng thọ, cả đời Quân Vân Tuyết đều không quên được.

Nàng ta nhìn đến Phượng Thiên Khải bước đi đến trước mặt Quân Cửu, giả bộ dáng vẻ ôn nhu, mở miệng ngữ khí tràn ngập quan tâm. Hắn nói: "Quân Cửu, nàng đừng sợ! Có bổn cung ở đây, sẽ không để cho bọn họ khi dễ nàng."

"?" Cái thứ đồ chơi gì vậy?

Tiểu Ngũ meo meo chửi thầm, Phượng Thiên Khải này là tên ngốc sao? Hay là diễn tinh? Chủ nhân nhà nó sợ chỗ nào!

Phượng Thiên Khải đứng ở trước mặt Quân Cửu, làm ra tư thái phải bảo vệ nàng. Hắn lại xoay người nhìn về phía Tư Đồ Tu, rụt rè kiêu căng mở miệng nói: "Tư Đồ lão sư, hết thảy đều là hiểu lầm, Quân Cửu tuyệt đối không phải như trong miệng các ngươi nói."

Phượng Thiên Khải cười rất dối trá, vẻ mặt cố tình bảo vệ. Hắn lại nói: "Các ngươi cũng tin lầm lời đồn đãi, Quân Cửu chưa bao giờ câu dẫn qua ai! Nàng cùng Vân Trọng Cẩm bọn họ chẳng qua là bằng hữu bình thường. Phượng Thiên Khải ta có thể làm chứng cho nàng, lời đồn đãi đều là giả! Khẳng định là có người cố ý bôi nhọ Quân Cửu, phá hỏng thanh danh của nàng."

Cái gì?

Toàn trường là vẻ mặt mộng bức, Phượng Thiên Khải một trong những nhân vật trung tâm của lời đồn đãi, lại đứng ra bảo vệ Quân Cửu?

Trên lầu, Quân Vân Tuyết tức đến lệch mặt. Phượng Thiên Khải không chỉ có đối nghịch với nàng, còn nhục nhã nàng!

Hồi tưởng trước kia, Phượng Thiên Khải quan tâm săn sóc nàng ở trước mặt sau lưng, tình yêu nùng liệt. Nhưng Quân Cửu vừa xuất hiện, tất cả đều thay đổi! Hiện tại hắn đi bảo hộ Quân Cửu rồi đối nghịch với nàng, Quân Vân Tuyết nắm lấy lan can, quá mức dùng sức, đều cấu lan can ra mấy vết sâu dấu ngón tay.

Nhìn đến nàng ta tức như vậy, đáy mắt La Kỳ hiện lên sát khí: "Vân Tuyết sư tỷ, muốn ta đi xuống giáo huấn Phượng Thiên Khải hay không!"

"Ngươi đánh thắng được hắn sao?" Quân Vân Tuyết trào phúng cười lạnh hai tiếng. Ánh mắt nàng ta giống như tôi độc mà nhìn chằm chằm Phượng Thiên Khải: "Phượng Thiên Khải nói như vậy, chẳng qua là muốn lừa Quân Cửu theo hắn. Ha! Nói đến ta hẳn là phải cảm tạ Quân Cửu, bằng không hôn ước thật sự mà thành. Ta không chừng chính là người kế tiếp giống nàng ta."

Phượng Thiên Khải cặn bã, quả thực bã tới linh hồn! Hắn chính là chiến đấu cơ trong tra nam!

Quân Vân Tuyết đằng đằng sát khí: "Ta từ bỏ Phượng Thiên Khải, hai bọn họ đều phải chết!"

Vừa vặn lúc này, không biết là ai mở miệng lớn tiếng chất vấn: "Phượng Thiên Khải, vậy hôn ước của ngươi cùng Vân Tuyết sư tỷ. Là Quân Cửu phá hỏng đi!"

Phượng Thiên Khải nghe câu nói như thế, đưa lưng về phía Quân Cửu hắn cười dã tâm bừng bừng, nhất định phải được. Khi xoay người, trên khuôn mặt tức khắc chỉ còn ôn nhu cùng áy náy, Phượng Thiên Khải tỏ vẻ thâm tình không phụ, hắn chuyên chú nhìn Quân Cửu mở miệng.

Hắn nói: "Chư vị đây là một hiểu lầm, bổn cung thật là muốn cưới Quân Vân Tuyết. Nhưng bổn cung không biết mình đã sớm có hôn ước với Quân Cửu. Cho nên mới nháo ra đồn đãi vớ vẩn như vậy, nhưng mà bổn cung đã giải quyết. Bổn cung sẽ tôn trọng hôn ước của ta cùng Quân Cửu, chúng ta.."

Vèo!

Bóng trắng xẹt qua, hàn khí thẳng bức trên mặt, Phượng Thiên Khải nhanh chóng phản ứng lui về phía sau, nhưng vẫn không né tránh được. Bị một móng vuốt của Tiểu Ngũ cào ở cằm và ngực. Hít! Máu tươi thấm ra từ trên ba vết mèo cào, nhỏ giọt từ trên cằm xuống quần áo ở ngực, trông hết sức bắt mắt.

Trong nháy mắt gương mặt Phượng Thiên Khải vặn vẹo, hắn trừng lớn mắt, phẫn nộ đằng đằng sát khí trừng Tiểu Ngũ. Con mèo đáng chết!

Tiểu Ngũ: Phi! Thật không biết xấu hổ, mèo cũng nhìn không nổi nữa.

Quân Cửu lạnh lùng mở miệng: "Phượng Thiên Khải, ta và ngươi không có hôn ước."

Phượng Thiên Khải đã sớm dự đoán được một bước này, tươi cười trên mặt hắn càng thêm ôn nhu như nước. Hắn nói: "Quân Cửu, bổn cung biết nàng tức giận việc bổn cung muốn cưới Quân Vân Tuyết. Nhưng bổn cung cũng là oan uổng mà. Bổn cung cũng không biết nàng.."

Tiểu Ngũ nâng vuốt, đệm thịt bắn ra móng vuốt sắc bén như loan đao, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng sâu kín. Cằm ngực Phượng Thiên Khải đau xót, lời nói thâm tình bị nghẹn nửa vời ở trong cổ họng.

"Phượng Thiên Khải, ngươi cho rằng Quân cô nương sẽ tin tưởng ngươi sao? Thu hồi trò xiếc của ngươi đi. Mau cút!" Vân Kiều trừng mắt Phượng Thiên Khải, thần sắc không vui, tràn ngập khinh thường.

Phượng Thiên Khải cũng muốn chơi lãng tử quay đầu quý hơn vàng, hiện tại tới vãn hồi Quân cô nương sao?

Hắn cũng không tự mình đi soi nướ© ŧıểυ, hắn ở đáy mắt Quân cô nương chính là bùn lầy dơ bẩn, vừa xấu lại ngu ngốc còn vô dụng, ai cho hắn tự tin dám mơ ước Quân cô nương!

Quân Tiểu Lôi cũng mở miệng nói: "Cửu tỷ tỷ không cần ngươi bảo hộ. Ngươi tránh ra!"

"Nghe thấy không? Phượng Thiên Khải, kỹ thuật diễn của ngươi quá vụng về, quá giả. Ngay cả tiểu hài tử cũng không lừa được." Quân Cửu hơi hơi nhếch khóe miệng, tươi cười có vài phần lạnh băng vài phần khinh miệt coi thường.

Bị nàng vừa nói như vậy, biểu tình của Phượng Thiên Khải có chút vặn vẹo. Nhưng hắn không cam lòng, bổ sung một câu: "Quân Cửu, bổn cung như thế nào sẽ là đang diễn kịch? Bổn cung nói đều là lời từ đáy lòng! Bọn họ đều đang bôi nhọ nàng, mà bổn cung chính là đang bảo hộ nàng!"

Phượng Thiên Khải chỉ vào đám người Tư Đồ Tu, biểu tình dối trá trên mặt tới hoàn cảnh ghê tởm, mà hắn còn không tự biết, nói: "Quân Cửu, nàng phải tin bổn cung. Bổn cung là thiệt tình muốn bảo hộ nàng, bồi thường nàng. Tiếp tục tiền duyên với nàng."

Nôn! Muốn ói.

Quân Cửu chịu đựng nội tâm quay cuồng, nàng lạnh như băng nhìn Phượng Thiên Khải: "Phải không? Vậy ngươi biết là ai rải rác lời đồn sao?"

Ngữ khí lạnh băng đến xương, hàn khí khϊếp người.

Giống như ngâm người ta ở trong hồ băng, nước đá lạnh thấu xương một tấc một tấc lan tràn lên, đều bao phủ cả người vào. Đông lạnh đến linh hồn đều cứng đờ, khó có thể hô hấp. Phượng Thiên Khải cứng đờ thân thể, tay không thể khống chế được run run.

Quân Cửu đã biết!

Chỉ là, làm sao nàng sẽ biết được? Hắn không có bại lộ mà!

Quân Cửu nhìn phản ứng của Phượng Thiên Khải ở trong mắt, nàng lạnh lùng cười, lại dời tầm mắt đi. Nhìn về phía Tư Đồ Tu bọn họ, Quân Cửu mở ra toàn bộ khí tràng, uy áp bức người. Nhất thời thế nhưng không người nào dám đối diện với nàng.

Cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Tư Đồ Tu, Quân Cửu nói: "Tư Đồ lão sư, học đường này ta có tới hay không, quyền lựa chọn là ở ta, không phải là ở ông. Nhưng mà sau khi nhìn thấy ông rồi, làm ta cảm thấy căn bản không cần thiết lại đến. Rốt cuộc bài giảng của ông, chỉ để lãng phí thời gian."

"Ngươi!"

Tư Đồ Tu trừng mắt, ngón tay run run chỉ Quân Cửu: "Ngươi thứ tiện nhân lả lơi ong bướm này! Chính mình không biết xấu hổ, lại còn dám bôi nhọ tiết học của ta! Buồn cười, ta muốn báo cáo viện trưởng, xử trí ngươi thật nặng!"

"Tư Đồ lão sư, chúng ta hẳn là nói cho viện trưởng, để viện trưởng khai trừ nàng ta!"

Tư Đồ Tu trợn trừng mắt với Quân Cửu: "Quân Cửu nghe thấy được chưa? Hiện tại ngươi lập tức quỳ xuống xin lỗi cho ta, ta cũng chỉ phạt ngươi. Bằng không, ta muốn bẩm báo viện trưởng, đuổi ngươi ra khỏi Thiên Túng Viện!"

Uy hϊếp nàng?

Quân Cửu cười lạnh, nàng vẫy vẫy tay, giống như đan xua đuổi ruồi bọ đang làm phiền người: "Tùy ông."

Dứt lời, Quân Cửu ôm Tiểu Ngũ xoay người: "Vân Kiều, Quân Tiểu Lôi chúng ta đi trở về."

"Quân Cửu ngươi đứng lại đó cho ta! Ta còn chưa cho phép ngươi rời đi. Người đâu, ngăn nàng ta lại! Ta muốn cho nàng ta biết kết cục của người không có quy củ, không tôn trọng sư trưởng." Tư Đồ Tu nhìn đến Quân Cửu muốn đi, tức khắc nổi trận lôi đình. Lập tức mệnh lệnh chúng đệ tử bắt lấy Quân Cửu.

Quân Vân Tuyết thấy vậy, trên mặt lộ ra tươi cười một lần nữa: "Quân Cửu lúc này thì xong đời, ai cũng cứu không được nó."