"Quân Cửu tới!" Ánh mắt của La Kỳ oán hận đan xen, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cửa học đường. Bọn họ đứng ở trên lầu, có thể nhìn được rõ ràng.
La Kỳ quay đầu lại nhìn về phía Quân Vân Tuyết: "Vân Tuyết sư tỷ, Quân Cửu tới."
"Ta thấy rồi." Quân Vân Tuyết nện bước ưu nhã, làn váy nở tuyết trắng rộ như một đóa bạch liên. Nàng ta đi đến bên cạnh La Kỳ nhìn xuống, trong mắt cao ngạo, chợt lóe ác độc cùng sát ý.
Nàng ta biết Quân Cửu nhất định sẽ đến học đường, đặc biệt ở chỗ này chờ xem kịch vui.
Quân Vân Tuyết cười lạnh, Quân Cửu không phải ngươi rất đắc ý sao? Thực kiêu ngạo sao? Khi toàn bộ đệ tử Thiên Túng Viện đều nhục mạ ngươi, bài xích ngươi, kêu ngươi cút đi. Ta cũng không tin, ngươi còn có thể hô mưa gọi gió, nghịch chuyển hoàn cảnh xấu!
La Kỳ: "Vân Tuyết sư tỷ, chúng ta thật sự có thể đuổi Quân Cửu đi sao?"
"Đương nhiên có thể! Ngươi không tin ta sao?" Quân Vân Tuyết liếc xéo La Kỳ.
"Tin! Đương nhiên tin!" La Kỳ liên tục gật đầu, tay phải của hắn quấn lấy băng vải, treo ở trên cổ, sắc mặt tái nhợt, thương thế cũng không tốt, nhưng La Kỳ vẫn nhịn không được muốn lại đây xem Quân Cửu xấu mặt. Hắn dừng ánh mắt ở trên người Quân Vân Tuyết, hiện lên si mê diễm mộ.
Vì Vân Tuyết sư tỷ, hắn cũng muốn Quân Cửu cút ra Thiên Túng Viện!
Nhìn về phía cửa học đường, Quân Cửu bọn họ bị chặn ở nơi đó. Người học đường chán ghét khinh thường trừng mắt với nàng, hợp thành một bức tường người không cho nàng đi vào. Người bên ngoài vây quanh tới, ánh mắt mỗi người đều không tốt, nhìn nàng thật giống như đang nhìn rác rưởi gì đó dơ bẩn không chịu nổi.
Vân Kiều là người đầu tiên nhịn không được, nắm tay, trên khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy vẻ phẫn nộ: "Các ngươi làm gì? Cút ngay!"
"Các ngươi đang cản đường." Quân Tiểu Lôi chống nạnh, hung hăng trừng mắt mọi người.
Ánh mắt của bọn họ đều dính ở trên người Quân Cửu, nghe vậy thì liếc mắt bọn hắn. Trong đám người tránh ra một con đường, trong đó một nam tử nói: "Các ngươi muốn vào học đường cũng được, nhưng nàng thì không được!"
"À, vì sao?" Quân Cửu ôm Tiểu Ngũ, cười như không cười nhìn về phía nam tử.
Đối diện với ánh mắt của nàng, nam tử có chút e ngại rùng mình một cái. Nhưng hắn lại lập tức ưỡn ngực, vênh váo tự đắc, ngữ khí khinh thường nói: "Quân Cửu, chính ngươi làm chuyện dơ bẩn gì, ngươi không nhớ rõ sao?"
Quân Cửu nhướng mày, mở miệng: "Ta thật đúng là không nhớ rõ. Nếu không ngươi nhắc nhở ta một chút?"
"Hừ! Ta thấy ngươi là da mặt dày, không biết xấu hổ. Ngươi cho rằng ngươi nói không nhớ rõ, thì chúng ta sẽ tin ngươi? Loại hành vi phóng đãng của ngươi, tiện nhân phẩm đức ác liệt đáng xấu hổ! Không xứng tới Thiên Túng Viện của chúng ta!" Nam tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, giống như Quân Cửu phạm vào tội lớn trời nộ người oán.
Nam tử vừa mở miệng, mọi người chung quanh cũng mồm năm miệng mười chỉ chỉ trỏ trỏ lên.
Bọn họ mỗi người ngôn ngữ ác độc đến mức tận cùng. Nói: "Mỗi người trong Hoàng thành đều biết ả lả lơi ong bướm, hạ tiện không biết xấu hổ. Thánh thủ Quân Cửu thì làm sao chứ? Chẳng qua là dựa vào giạng chân dụ hoặc hai vị công tử Vân gia, câu tam đáp tứ mới bán được đan dược. Có thể có bản lĩnh thật gì?"
"Kêu ả cút đi! Thiên Túng Viện không cần loại rác rưởi này tới vũ nhục thanh danh của chúng ta, còn có thân phận!"
"Không sai, Quân Cửu cút ra Thiên Túng Viện!" Trong lúc nhất thời, tất cả thanh âm đều biến thành thống nhất kêu Quân Cửu cút khỏi Thiên Túng Viện. Thanh thế mênh mông cuồn cuộn, ép tới Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi biện giải phản bác, khắc khẩu cũng không nổi ra bọt nước.
Quân Vân Tuyết cười: "Quân Cửu à Quân Cửu, ta xem ngươi lật trời như thế nào? Ta nói rồi, ta sẽ không cho ngươi sống tốt! Thiên Túng Viện, chính là địa ngục của ngươi."
Tin tức trong Hoàng thành, như thế nào cũng không truyền đến Thiên Túng Viện được. Hết thảy là nàng ta tùy tùy tiện tiện liền có thể lợi dụng bọn họ, truyền ra đồn đãi vớ vẩn, làm Quân Cửu thân bại danh liệt, bị mọi người nhục nhã chỉ trích, dùng chân dẫm vào trong bùn. Cuối cùng xám xịt cút khỏi Thiên Túng Viện!
Chỉ có như vậy, mới có thể phát tiết nỗi hận trong lòng của nàng ta!
Chỉ là nhìn đến Quân Cửu một chút cũng không giận, tỉnh rụi ôm Tiểu Ngũ nhàn nhã đứng ở nơi đó, rất giống là một bức tranh. Mà người trong tranh đang xem trò hay. Quân Vân Tuyết cắn răng, chuyện tới hiện giờ, nó dựa vào cái gì còn ổn được?
Quân Cửu chẳng lẽ không phải là nên phấn khởi động thủ, hoặc là biện giải phủ nhận, hoặc là cảm thấy cảm thấy thẹn mà khóc lóc rời đi sao?
La Kỳ nhìn đến thần sắc Quân Vân Tuyết, lập tức trấn an: "Vân Tuyết sư tỷ tỷ đừng vội, ta thấy Quân Cửu tiện nhân này là bị dọa choáng váng. Không biết phản ứng như thế nào!"
"Phải không?" Quân Vân Tuyết nhíu lại mày đẹp.
Quân Cửu thật là bị dọa choáng váng sao? Chuyện không ở trong khống chế của mình, Quân Vân Tuyết rất bất mãn!
Lúc này, chờ giọng nói của nhóm người này đều sắp kêu gào bốc khói. Quân Cửu mới làm một cái thủ thế, nháy mắt trong ngoài học đường an tĩnh lại. Bọn họ nháo một hồi, dù sao thì người trong cuộc cũng phải có phản ứng chứ. Lập tức ghét cái ác như kẻ thù, vừa phẫn nộ lại hưng phấn nhìn chằm chằm Quân Cửu.
Nam tử kia lại nói: "Quân Cửu, ngươi còn có cái gì để giải thích!"
"Nói xong chưa?" Quân Cửu lạnh lùng câu môi, ngữ khí kiêu ngạo làm càn: "Nói xong thì cút, chó ngoan không cản đường."
"Ngươi!"
Nam tử tức dậm chân, hắn lớn tiếng quát lớn: "Quân Cửu ngươi quá không biết xấu hổ! Nếu ngươi vẫn còn là nữ nhân, thì tự mình tự giác cút đi! Nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí đối với ngươi!"
"Quân Cửu mau cút! Ngươi còn câu dẫn Thái Tử Phượng Thiên Khải, phá hư hôn ước sư tỷ Vân Tuyết. Da^ʍ phụ vô sỉ hạ tiện như ngươi, nề nếp gia phong trăm năm của Quân gia gặp phải loại tai họa như ngươi, thật là xui xẻo tám đời! Gia môn bất hạnh!"
"Quân Cửu ngươi không xứng cùng nhau học tập với chúng ta. Học đường không chào đón ngươi, Thiên Túng Viện cũng không chào đón, người nên cút là ngươi!"
Quân Cửu ngăn lại Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi bạo nộ muốn rút kiếm. Nàng lạnh lùng nhìn mọi người, sát ý hiện lên đáy mắt. Nàng không rảnh bồi một đám thiểu năng trí tuệ để lãng phí thời gian. Nhưng mà nàng cũng không phải đến không, nàng đã biết người phía sau màn là ai.
Lúc này, một thanh âm hùng hậu ẩn hàm tức giận truyền đến: "Các ngươi đều ở chỗ này đổ làm gì! Tránh ra."
Đám người tức khắc một trận oanh động. Xoay người quay đầu, thanh âm khàn khàn mang theo cung kính: "Tư Đồ lão sư."
Tư Đồ Tu là lão sư chủ nhiệm bài giảng hôm nay, ông ta từ xa xa đã nghe được động tĩnh, đi tới vừa thấy hơn trăm người chặn Quân Cửu bọn họ ở cửa học đường. Một đám gây sự, xu thế muốn đánh nhau.
Tuy rằng không biết tiền căn hậu quả, nhưng Tư Đồ Tu nhăn mày lại. Cán cân trong lòng nghiêng đi, tất cả sai đều là ở trên người Quân Cửu! Không phải nàng sai, như thế nào nhiều đệ tử như vậy đều sẽ chặn ở chỗ này cản nàng?
Lúc ông ta đứng đợi một hồi, nghe được lời nói chỉ trích khinh thường phẫn nộ của chúng đệ tử. Ấn tượng của Tư Đồ Tu với Quân Cửu càng thêm kém.
Ông ta đi tới nhìn chằm chằm Quân Cửu, châm chọc hừ lạnh một tiếng: "Thì ra là thứ không biết xấu hổ. Tiết của Tư Đồ Tu ta, chỉ thu đệ tử phẩm đức tốt đẹp cao thượng. Ngươi kêu là Quân Cửu? Mau cút! Sau này cũng đừng tới học đường, ta không muốn thấy ngươi."
Tư Đồ Tu vừa nói như vậy, Quân Vân Tuyết bọn họ đều đồng thời lộ ra biểu tình vui sướиɠ khi người gặp họa. Lão sư cũng biết gương mặt thật của Quân Cửu, xem nàng ta còn có mặt mũi gì lưu lại Thiên Túng Viện!
Quân Cửu lạnh lùng nhìn về phía Tư Đồ Tu, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh băng. Nàng mở miệng: "Ngươi chẳng qua là một lão sư, có tư cách gì cự tuyệt ta tới nghe giảng?"
"Không sai. Tư Đồ lão sư, ngài không có quyền không cho Quân Cửu tới học đường." Phượng Thiên Khải không biết lòi ra từ chỗ nào.
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------