Chương 89: Thu chút lợi tức trước.

Một nụ hôn bá đạo, đánh bất ngờ làm Quân Cửu đột nhiên không kịp phòng ngừa. Môi răng giao chiến, không khí bị đoạt lấy sạch sẽ. Tay Mặc Vô Việt nắm chặt eo nàng, Quân Cửu không chỗ trốn tránh, nàng theo bản năng níu lấy cổ áo của Mặc Vô Việt.

Một nụ hôn, khóe mắt đuôi lông mày của Quân Cửu đều hơi hơi phiếm hồng.

Phù phù phù!

Quân Cửu thở hổn hển ánh mắt tựa như đao, sắc bén tức giận trừng mắt Mặc Vô Việt. Lại thấy Mặc Vô Việt liếʍ liếʍ đầu lưỡi lên khóe miệng, tựa như đang dư vị. Động tác đó sắc khí trêu người, có thể làm người ta nổ mạnh tuyến thận! Yêu nghiệt quả thực phạm quy!

Dụ hoặc này, làm nàng có loại xúc động muốn nhào lên ép khô hắn.

Mặc Vô Việt cười tà mở miệng: "Có thể không phụ trách ngay, nhưng Tiểu Cửu Nhi~ta vẫn muốn lấy chút lợi tức trước."

Mặc Vô Việt lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chà lau quá khóe môi Quân Cửu. Trong mắt vàng của hắn chảy qua ánh sáng bá đạo thâm thúy, như cự thú Thao Thiết, nhìn chằm chằm Quân Cửu cứ như tính toán hủy nàng đi rồi ăn vào bụng. Nhưng lấy xong lợi tức, cuối cùng Mặc Vô Việt thỏa mãn buông Quân Cửu ra.

Tự do trở về, Quân Cửu lập tức cọ nhảy dựng lên, xoay người xuống giường. Nàng quay đầu lại nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt, sắc mặt lạnh băng, nhưng một đôi mắt bại lộ nội tâm của nàng cũng không bình tĩnh. Quân Cửu nghiến răng: "Mặc tốt quần áo của huynh, ta muốn mở cửa!"

"Được." Môi mỏng tà khí nhếch lên, Mặc Vô Việt cười nhẹ tùy ý gom lại cổ áo của mình. Động tác lười biếng tản mạn, mỗi một cử chỉ hành động đã quý khí lại trêu người.

Giờ khắc này, Mặc Vô Việt ở đáy lòng Quân Cửu không thua gì máy động cơ phạm tội di động!

Quay đầu đi không nhìn Mặc Vô Việt, Quân Cửu nhanh chóng thu thập xong bản thân mình. Sau đó xoay người mở cửa, Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi thì đang ghé vào trên cửa mà gõ, cửa vừa mở thì hai người suýt nữa ngã quỵ tiến vào. Vội vàng đứng vững, chen lấn nhìn Quân Cửu nói.

Vân Kiều: "Quân cô nương đã xảy ra chuyện!"

Quân Tiểu Lôi: "Cửu tỷ tỷ, Thiên Túng Viện đều đang nghị luận tỷ. Nhưng đều là nói bậy, làm sao bây giờ?"

Hai người nói xong, tròng mắt vừa chuyển, lúc này mới nhìn thấy Mặc Vô Việt đang lười biếng ngồi ở trên giường Quân Cửu, còn có Tiểu Ngũ vẫn luôn không tiếp thu được hiện thực. Hai người ngây ngẩn cả người, tình huống này là sao?

Vân Kiều: Mặc Vô Việt vì sao lại ở trên giường Quân cô nương!

Quân Tiểu Lôi: Nam nhân đáng sợ kia tới rồi! Khoan, đợi chút. Vì sao hắn ở trên giường Cửu tỷ tỷ?

"Khụ khụ!" Quân Cửu thấy hai người ngây ngốc nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt, lập tức đứng che chắn ở trung gian, ho khan hai tiếng, gọi về thần trí hai người nhìn về phía nàng.

Quân Cửu nói: "Hai người cứ gấp gáp như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Cửu tỷ tỷ tỷ nghe ta nói.." Quân Tiểu Lôi lập tức nói cho Quân Cửu tiền căn hậu quả, Vân Kiều ở bên cạnh bổ sung kỹ càng tỉ mỉ.

Một hơi nói xong, Quân Tiểu Lôi mệt thở dốc. Vân Kiều nói tiếp: "Chuyện chính là như vậy, Quân Tiểu Lôi vừa ra thì nhìn thấy bọn họ phỉ báng cô, liền nổi lên tranh chấp. Quân cô nương, theo ta thấy đây là có người cố ý làm lẫn lộn trắng đen, giở trò quỷ ở sau lưng, bôi nhọ trong sạch của cô!"

"Cửu tỷ tỷ, bọn họ còn nói tỷ đừng đi học đường, nếu không bọn họ sẽ cho tỷ đẹp mặt. Làm sao bây giờ?"

"Ồ?" Quân Cửu cười.

Thực sự thú vị, cho nàng đẹp mặt? Thường thì người nói ra loại lời nói này với nàng, cỏ trên mộ phần đã sớm cao không biết bao nhiêu.

Dư quang khóe mắt lại thấy Tiểu Ngũ còn đang hóa thạch, Quân Cửu đi qua vuốt lông mèo, ngoắc ngoắc cằm Tiểu Ngũ: "Tiểu Ngũ, tỉnh đi."

"Méo!"

Tiểu Ngũ rốt cuộc hoàn hồn, nó xù lông, mắt mèo biến thành mắt dựng thẳng nguy hiểm. Cứ nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt gầm nhẹ. Không dám qua đi, nhưng khí thế không thể thua!

Mặc Vô Việt liếc xéo nó một cái, không để bụng, từ trên giường đi xuống, Mặc Vô Việt nhìn Quân Cửu nói: "Nàng muốn đi học đường?"

"Đúng. Sao huynh biết?"

"Bởi vì ta hiểu nàng." Mặc Vô Việt lúc này đã che lấp bề ngoài của mình, biến thành tóc đen mắt đen. Hắn nói giống như một cục đá lọt vào mặt hồ trong lòng Quân Cửu, nổi lên gợn sóng.

Hắn hiểu nàng?

Gợn sóng thực nhạt, xẹt qua như chuồn chuồn lướt nước.

Quân Cửu bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nàng nói: "Nếu bọn họ ở học đường chờ ta, ta khẳng định sẽ đi. Dù sao thì cũng muốn nhìn một cái, bên ngoài truyền thành bộ dáng gì rồi."

Lại nhìn về phía Mặc Vô Việt, Quân Cửu dừng một chút mới nói: "Huynh ở Thiên Túng Viện là khách nhập cư trái phép, cũng đừng đi. Vân Kiều, Quân Tiểu Lôi chúng ta đi."

"Meo!" Tiểu Ngũ: Còn có muội thì sao!

Tiểu Ngũ nhảy xuống bàn đuổi kịp Quân Cửu, vừa đi, nó còn vừa quay đầu lại trừng mắt Mặc Vô Việt. Nếu không phải nó đánh không lại, thì chỉ sợ Tiểu Ngũ đã sớm xông lên cắn hắn. Đối với cái này, Mặc Vô Việt câu môi cười tà, khıêυ khí©h nhìn Tiểu Ngũ.

Chọc cho Tiểu Ngũ tức đến xù lông, hình thể lại xõa tung lớn một vòng.

Quân Tiểu Lôi nhìn thấy, nghi hoặc hỏi: "Cửu tỷ tỷ, Tiểu Ngũ làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Quân Cửu cúi đầu nhìn về phía Tiểu Ngũ. Một người một miêu ánh mắt đối diện, thanh âm của Tiểu Ngũ vang vọng trong óc của Quân Cửu. Không có chỗ nào mà không phải là đang phát điên lên án hành vi đáng xấu hổ của Mặc Vô Việt cợt nhã nó. Rất có hình dung muốn phát triển Mặc Vô Việt thành tội lỗi chồng chất.

Đối với cái này, Quân Cửu yên lặng trả lời Tiểu Ngũ ở trong đầu: "Tối hôm qua ta say rượu đùa bỡn hắn."

"Meo?" Tiểu Ngũ chết máy. Chủ nhân tỷ nói cái gì? Vừa rồi gió lớn miêu không nghe thấy!

"Không chỉ có đùa giỡn, còn vừa hôn lại sờ, cuối cùng còn ôm ngủ một đêm." Ngữ khí của Quân Cửu có chút tang thương. Đối lập với hành vi liều mạng đốt lửa của nàng tối hôm qua, sáng nay Mặc Vô Việt hôn nàng thật sự không tính là cái gì.

Quân Cửu nghĩ đến cái này thì có chút đau đầu. Nàng đã nhìn ra, ánh mắt của Mặc Vô Việt nói cho nàng, chuyện này không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Thôi! Đau đầu thì không nghĩ nữa, Quân Cửu nhìn phương hướng học đường phía trước. Mắt lạnh nhíu lại, ngược lại muốn nhìn đầu trâu mặt ngựa phương nào. Mới vào Thiên Túng Viện, liền muốn đưa cho nàng lễ lớn như vậy.

Quân Cửu đi rồi, Mặc Vô Việt gọi Lãnh Uyên ra: "Hơi thở của ta vẫn chưa hoàn toàn thu liễm. Lãnh Uyên ngươi đi theo Tiểu Cửu Nhi. Nếu nàng yêu cầu trợ giúp mới ra tay. Không cần, thì không được quấy rầy nàng."

"Dạ." Lãnh Uyên cảm thán dưới đáy lòng. Mặc Vô Việt khoan dung đối với Quân Cửu, đối đãi đặc thù, là độc nhất từ trước tới nay!

Lãnh Uyên lĩnh mệnh lui ra.

Mà Mặc Vô Việt trở lại trong phòng, ngồi xếp bằng xuống. Đôi mắt hắn lại biến thành màu vàng, có khí tức nhàn nhạt mà mắt thường có thể thấy được quanh quẩn bên người. Mặc Vô Việt bày ra cấm trận ngăn cách với bên ngoài, sau đó đả tọa thu liễm hơi thở.

Tiểu Cửu Nhi liên tiếp gọi hắn vài tiếng, hắn nhịn không được nên về trước! Dẫn tới còn thiếu một bước cuối cùng ở hàn long trì, nhưng mà hiện tại áp chế cũng có thể. Không cần lại chạy về hàn long trì một chuyến.

Hồi tưởng tình cảnh đêm qua, Mặc Vô Việt mắt vàng u ám như vực sâu. Về sau quyết không thể để cho Tiểu Cửu Nhi uống rượu nữa! Trừ bỏ ở trước mặt hắn, nam nhân nữ nhân nào khác cũng không thể, Tiểu Cửu Nhi say rượu muốn phi lễ đùa giỡn, có hắn là đủ rồi.

Tuy rằng không thể cùng đi học đường với Quân Cửu. Nhưng Mặc Vô Việt vẫn phân ra một sợi thần thức, đuổi theo Quân Cửu tới học đường Thiên Túng Viện.

Chương trình học của học đường là cố định một tuần bảy ngày. Mặc kệ là học sinh mới, hay là học sinh cũ, chỉ cần cảm thấy hứng thú, đều có thể tới nghe giảng. Bởi vậy trong một ngày, học đường là địa phương nhiều người nhất, cũng náo nhiệt nhất.

Quân Cửu dẫn đầu bước một bước vào học đường. Học đường đang còn náo nhiệt, nháy mắt an tĩnh có thể nghe tiếng châm rơi. Mỗi người nhìn chằm chằm Quân Cửu, ánh mắt tràn ngập khinh thường, chán ghét, khinh miệt, trơ trẽn. Bọn họ liếc nhau, sôi nổi xúm lại.

Mặt hàng rách nát hạ tiện đạo đức suy đồi, lả lơi ong bướm như vậy, quyết không thể cho nàng ta lưu lại ở Thiên Túng Viện, có tổn hại thân phận bọn họ!