Mặc kệ Cốc Tùng nói như thế nào, Vân Kiều và Tiểu Ngũ đều nhìn chằm chằm hắn, không cho phép hắn tới gần Quân Cửu nửa bước!
Quân Tiểu Lôi trừng mắt vung đầu nắm tay, nói: "Cửu tỷ tỷ tỷ ngàn vạn lần không cần để ý đến hắn. Hắn vừa nhìn chính là người xấu!"
"Meo meo!"
"Không sai!" Tiểu Ngũ cùng Vân Kiều đều bè theo, rất tán đồng Quân Tiểu Lôi nói.
Quân Cửu không lên tiếng, vuốt cằm nhìn bọn họ, lại nhìn xem Cốc Tùng ở đối diện vẻ mặt bất đắc dĩ vô tội, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ. Thấy nàng nhìn qua, Cốc Tùng nhếch miệng cười ra khoe răng trắng, phất phất tay với nàng.
Vân Kiều nghiến răng nghiến lợi: "Ta muốn để ca ca tra một chút, tổ tông tám đời nhà hắn đều moi ra. Xem hắn là người nào!"
"Không cần phải để ý hắn." Quân Cửu nhàn nhạt mở miệng.
Nàng thu hồi ánh mắt, thưởng thức Thiên Túng lệnh mới lấy được trong tay. Quân Cửu nói: "Đây là một cuộc giao dịch. Hắn muốn đan dược, mà ta lấy được Thiên Túng lệnh. Sau này sẽ không liên hệ gì khác."
"Meo meo!" Tiểu Ngũ: Nhưng muội cảm thấy hắn sẽ không biết xấu hổ quấn lên.
Giống như Mặc Vô Việt?
Đáy lòng mới vừa hiện lên một ý niệm, Quân Cửu lập tức rũ mắt đè lại lục lạc. Nàng phản bác thực mau, Cốc Tùng và Mặc Vô Việt không giống nhau. Ánh mắt của thiếu niên này trong sáng thanh triệt, không mang theo một chút tạp niệm. Vừa mới ngả ngớn, chẳng qua là bỡn cợt vui đùa ngoài miệng.
Mộ danh mà đến, là muốn cầu đan dược? Hay là làm cái gì? Quân Cửu không thể nghĩ được đáp án nên dứt khoát không nghĩ. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hai người một mèo, cười lạnh mở miệng: "Nếu hắn lại đến khıêυ khí©h, ta sẽ để hắn khóc lóc quỳ xuống kêu ba ba."
Tiểu Ngũ: Chủ nhân uy vũ khí phách!
Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi: ? Khóc lóc quỳ xuống tới kêu ba ba? Ba ba là cái xưng hô gì?
Cốc Tùng chỉ là một chút nhạc đệm, trên núi Bắc Túng, một vở kịch lớn lên sân khấu! Theo thời gian giảm dần, người không có Thiên Túng lệnh kìm nén không được mà động thủ. Trong lúc nhất thời, trên đỉnh núi Bắc Túng Sơn chính là một chiến trường hỗn loạn. Lọt vào trong tầm mắt, đều đang chém gϊếŧ chặn đánh!
Bọn họ đánh lên, căn bản cũng không biết người trước mặt có Thiên Túng lệnh hay không. Chỉ là sốt ruột, gấp gáp muốn lấy được Thiên Túng lệnh.
Quân Cửu bọn họ ngồi ở trên tảng đá xem diễn, nếu ai tới gây sự, thì cũng không cần người nào động thủ. Quân Cửu rải thuốc bột một vòng ở xung quanh tảng đá, tới một người ngã một người, tới hai người ngã một đôi. Bịch bịch bịch.. ngã đầy đất ở phía dưới, nên cũng không có người nào dám đến tìm ngược nữa.
Ở đối diện, Cốc Tùng đứng ở trên ngọn cây đại thụ, nhẹ nhàng nhàn nhã giống như bọn họ.
Thời gian từ từ trôi qua.
Lúc hoàng hôn, Hà Tông phó viện trưởng Thiên Túng Viện mang theo đệ tử lên núi, bọn họ đạp tán cây mà đến, phục sức của đệ tử Thiên Túng Viện là áo xanh phiêu dật, từ xa nhìn lại, trông rất đẹp mắt. Hà Tông vừa nhìn thấy Quân Cửu, thì đồng tử chợt co chặt.
Nắm chặt nắm tay, biểu lộ sát ý. Sao Quân Cửu lại còn sống?
Lại thấy trên đỉnh núi còn một đám người đang đánh nhau, Hà Tông đen mặt phất tay áo, đệ tử phía sau lập tức tiến lên tách bọn họ ra. Sau khi bình ổn hỗn loạn, ánh mắt của Hà Tông vẫn oán độc mà trừng mắt nhìn chằm chằm Quân Cửu.
Thanh âm kèm theo linh lực truyền đến, Hà Tông mở miệng nổ vang như sấm. Ông ta nói: "Cầm giữ Thiên Túng lệnh tiến lên đây."
"Đi thôi." Quân Cửu dẫn đầu nhảy xuống tảng đá, đi tới Hà Tông.
Có Thiên Túng lệnh, trừ bỏ ba người Quân Cửu, chỉ có hai người nữa. Một người là Cốc Tùng, một người là thiếu niên mặt mũi bầm dập nơm nớp lo sợ. Quân Cửu biết hắn, ngay từ đầu bị đánh sau đó liền ẩn nấp đi, chỉ sợ những người khác đều không nghĩ tới hắn sẽ có Thiên Túng lệnh.
Hà Tông nhíu mày: "Chỉ có năm người các ngươi?"
Năm rồi Thiên Túng Viện tốt xấu gì cũng có mười người, năm nay chỉ mới năm người? Năm người này, Quân Cửu cùng Vân Kiều chính là đinh trong mắt cái gai trong thịt ông ta!
Hà Tông hô vài lần, một đám mấy trăm người thiếu niên thiếu nữ, ánh mắt hối hận, không cam lòng, còn có không ít người trực tiếp khóc thành tiếng. Bọn họ tìm không thấy Thiên Túng lệnh, lại đây cướp cũng không cướp được, năm nay là đến không!
Thấy thật sự không còn ai, Hà Tông thở hổn hển phì phò thật mạnh. Ông ta cúi đầu, ánh mắt hung ác sắc bén nhìn chằm chằm Quân Cửu: "Lấy Thiên Túng lệnh của các ngươi tới đây, lão phu muốn kiểm tra!"
Bọn họ sôi nổi đưa lên Thiên Túng lệnh, thấy của Quân Cửu, Hà Tông lăn qua lộn lại nhìn vài lần, như là muốn kiểm tra ra, cái này của Quân Cửu là giả, giống như làm như vậy thì có thể đuổi Quân Cửu xuống núi! Nhưng mà, Thiên Túng lệnh là thật.
Nếu không phải nơi này nhiều người nhìn như vậy, còn có cháu gái viện trưởng ở, chỉ sợ Hà Tông sẽ thật sự nhịn không được, trợn mắt nói dối, nói của Quân Cửu đây là giả!
Hà Tông: "Chính là năm người các ngươi, chúc mừng các ngươi trở thành đệ tử Thiên Túng Viện. Người đâu, đăng ký tên cho bọn họ, sau đó dẫn bọn hắn tiến đến Thiên Túng Viện."
Hà Tông nói khô cằn, vừa gấp lại mau, vừa dứt lời, ông ta liền nổi giận đùng đùng đi rồi, ông ta muốn đi tìm Quân Vân Tuyết, hỏi nàng ta sát thủ đâu? Vì sao Quân Cửu êm đẹp, còn tìm được Thiên Túng lệnh!
So với Hà Tông, thì đệ tử Thiên Túng Viện kiên nhẫn hiền lành hơn nhiều.
Như Mạn cười mở miệng: "Ta là Như Mạn, mọi người có thể gọi ta là Như Mạn sư tỷ. Đi thôi, ta dẫn mọi người tiến vào Thiên Túng Viện. Ba ngày nay chắc mọi người cũng mệt mỏi rồi, hẳn là cần nghỉ ngơi một chút."
Như Mạn nói, ánh mắt lưu chuyển mấy phen ở trên người Quân Cửu.
Nàng chính là Quân Cửu, người làm gia gia khen không dứt miệng, rất là thích. Nhưng rồi lại làm phó viện trưởng cùng Vân Tuyết sư tỷ chán ghét?
Quân Cửu thu hết Như Mạn đánh giá vào trong mắt, nàng ôm Tiểu Ngũ an tĩnh lãnh đạm đuổi kịp đội ngũ.
Dưới Bắc Túng Sơn, bước một bước vào sơn môn Thiên Túng Viện, Như Mạn mỉm cười nói: "Vừa vào sơn môn, từ đây mọi người đều là đệ tử Thiên Túng Viện. Ta đại biểu Thiên Túng Viện hoan nghênh mọi người."
Như Mạn cho rằng đám thiếu niên thiếu nữ sẽ tuổi trẻ này sẽ kích động cỡ nào. Nhưng mà trừ bỏ thiếu niên cả người chật vật, có kích động mừng như điên ngoài ý muốn.
Mặt khác hoặc là lãnh đạm như Quân Cửu, hoặc là tùy ý như Cốc Tùng, còn có Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi một trái một phải đứng ở bên cạnh Quân Cửu, tư thế là muốn cho Cốc Tùng cách Quân Cửu rất xa, tuyệt đối không thể vượt Lôi Trì nửa bước! Tổ hợp cổ quái như vậy.
Như Mạn sững sờ một chút, kéo kéo khóe miệng: "Ta dẫn mọi người đến địa phương ở lại trước đi."
"Được được, Như Mạn sư tỷ tỷ mau chút!" Vân Kiều thúc giục, tới chổ ở rồi, là có thể cách tên đăng đồ tử này thật xa.
Thiên Túng Viện chiếm diện tích địa đai rộng lớn, giàu có chịu chi, tân sinh một người một viện, mỗi người là hoàn cảnh tốt lịch sự tao nhã. Không quá phân chia nam nữ, sau khi vào đêm thì không thể tới cửa, nhưng cái này không làm khó được Vân Kiều.
Thái dương mới biến mất từ phía chân trời, Vân Kiều mang theo rượu ngon né tránh người tới đây.
Vân Kiều: "Quân cô nương, đây là rượu ngon ca ca ta đưa tới trước đó, chúc mừng chúng ta tiến vào Thiên Túng Viện, đào hoa nhưỡng trăm năm. Có tiền cũng không mua được! Bởi vì đây chính là Vân gia ta cất giữ riêng, Quân cô nương cô mau nếm thử."
"Quân Tiểu Lôi đâu?"
"Nàng ấy là một tiểu hài tử uống rượu cái gì. Chúng ta uống!" Vân Kiều hào sảng chụp bàn, hắn lại đã quên, tuổi thân thể này của Quân Cửu mới mười bốn. Mà hắn cũng chỉ mới mười sáu.
Nhưng linh hồn Quân Cửu đã sớm thành niên, đào hoa nhưỡng vừa vạch nắp ra, hương rượu say lòng người, thì đâu thèm để ý tuổi tác gì nữa, mở bình liền uống. Lãnh Uyên ở trên cây nhìn mà sầu lo sốt ruột: "Uống rượu nhiều sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Phi phi miệng quạ đen!"
Lãnh Uyên lại nhìn trong phòng, Tiểu Ngũ uống vào một ly đào hoa nhưỡng thì đã say nằm liệt. Vân Kiều cùng Quân Cửu thì một ly tiếp một ly không ngừng, hắn có chút hoảng.