Có thể báo danh thành công, tuổi cao nhất không thể vượt qua mười tám. Cho nên người này là quá sốt ruột muốn mau lớn lên, nhanh hơn bọn họ mười năm. Vừa cao lớn thô kệch, nhìn giống như thổ phỉ rừng hoang. Tay nắm đại đao, chỉ vào bọn họ uy hϊếp. Càng giống!
Quân Cửu lấy mu bàn tay chống cằm, câu môi cười như không cười: "Đánh chúng ta sao?"
Nàng cười cực kỳ đẹp, làm một đám người đối diện sôi nổi đỏ mặt, bắt đầu tự trách hối hận, sao mình lại có thể tới đánh cướp tiểu mỹ nhân đẹp như vậy? Ức hϊếp người ta, quá có cảm giác tội ác.
Nhưng mà Quân Cửu nói câu tiếp theo, nháy mắt lật đổ ấn tượng của bọn họ. Nhếch môi phiếm kiêu ngạo phúc hắc, Quân Cửu mở miệng: "Vân Kiều, Quân Tiểu Lôi để cho bọn họ nhìn một cái, là ai đánh ai?"
"Được!" Vân Kiều vén tay áo, vung nắm tay xông lên. Muốn cướp Quân cô nương? Đến hỏi trước nắm tay của hắn có đồng ý không đã!
Quân Tiểu Lôi cũng không cam lòng lạc hậu, đi theo phía sau Vân Kiều, ra tay không hàm hồ chút nào. Trải qua một phen thao luyện hôm qua, hai bọn họ biến hóa cực lớn, ra tay sấm rền gió cuốn, quyết đoán. Những người này căn bản không nghĩ tới, bọn họ thương lượng cũng không thèm thương lượng, một lời không hợp liền đánh lên, lập tức đã bị đánh kêu ngao ngao thảm thiết.
Đánh trả? Thực lực không đủ á.
Quân Cửu lạnh lùng câu môi, ngước mắt quét nhìn bốn phía.
Những người đang trốn tránh âm thầm nhìn trộm, nhìn thấy Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi xuống tay hung tàn, vội vàng ước lượng xem mình đánh thắng được sao? Đánh không lại nhân lúc còn sớm thì thu tâm, đánh thắng được cũng chần chờ không quyết. Bởi vì Quân Cửu thoạt nhìn là dẫn đầu, nhất định càng hung hơn hai người kia!
Tiểu Ngũ duỗi người, meo meo nghiêng đầu nhìn Quân Cửu. Tiểu Ngũ nói: "Chủ nhân, muốn muội đi giải quyết bọn họ sao?"
"Không cần, giữ bọn họ lại, còn có thể giúp ta tuyển chọn một chút. Thời gian càng ít, thì người muốn đυ.c nước béo cò càng nhiều, ta không muốn lãng phí thời gian."
"Meo~chúng ta chỉ cần có Thiên Túng lệnh!" Tiểu Ngũ hiểu rõ.
Quân Cửu cười sờ sờ đầu Tiểu Ngũ. Hiện tại các nàng chỉ chờ người có Thiên Túng lệnh trong tay đi lên. Vừa chờ, thì đợi một ngày. Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi đánh hai đợt người tìm phiền toái, chỉ là không thấy được người có Thiên Túng lệnh.
Ngày thứ ba.
Người đến đỉnh núi dần dần nhiều lên, nhưng bọn hắn cũng không tới gần ai, chỉ là tránh ở rừng rậm quan sát. Nhìn đến ba người Quân Cửu và một mèo hết sức bắt mắt, nhất thời nghị luận sôi nổi.
Vân Kiều nhíu mày, hắn nói với Quân Cửu: "Quân cô nương, bọn họ đều không tới. Vậy làm sao bây giờ?"
"Không phải có người đang lại đây sao."
"Có sao? Thật là có!" Vân Kiều vừa quay đầu lại thì thấy được thiếu niên. Nhiều năm sau, Vân Kiều cũng vẫn luôn nhớ rõ vị kỳ ba lần đầu tiên mới gặp mặt này.
Tuổi mười bảy mười tám, thân cao chân dài, mặt như quan ngọc, một thân trang phục áo lam khảm ngọc, tóc dài ngắn không đồng nhất rất giống như là bị chó gặm. Nhưng bất đắc dĩ hắn lớn lên đẹp, rất có một phen phong tư tiêu sái độc đáo.
Thiếu niên cũng nhìn bọn họ, còn ngả ngớn nháy mắt vài cái với Quân Cửu. Vân Kiều nhìn mà nắm tay.
Lại thấy hắn đi đến đầu bên kia tảng đá, ngồi trên mặt đất, lại là lấy ra một khối Thiên Túng lệnh đặt trước mặt, ngẩng đầu há miệng bắt đầu thét to: "Tới đây tới đây tới đây! Thiên Túng lệnh giá rẻ bán đại hạ giá! Không cần vàng bạc không cần bảo bối, một viên đan dược thì ta liền bán!"
Đùng!
Trên đỉnh núi Bắc Túng Sơn nổ tung nồi. Một rừng người xông tới như ong vỡ tổ, bao quanh vây quanh lấy thiếu niên: "Một viên đan dược liền bán? Ngươi muốn đan dược gì?"
"Đương nhiên là ta thích, vừa mắt!" Thiếu niên ánh mắt trương dương, khóe miệng nở rộng cười rất là xán lạn.
Thiên Túng lệnh, lấy đan dược là có thể đổi?
Lập tức đám người oanh động, sôi nổi lấy ra đan dược muốn đổi, cũng có người thấy thiếu niên chỉ có một mình, muốn cướp đoạt. Kết quả bị thiếu niên đánh thảm, muốn đánh chủ ý cướp đoạt liền an tĩnh. Dư lại hết thảy lấy đan dược ra.
Nhưng mà thiếu niên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, xua xua tay: "Đây mà là đan dược cái gì? Kém kém kém. Tiểu gia ta không bán!"
"Còn có thể như vậy à? Hắn không cần Thiên Túng lệnh sao?" Quân Tiểu Lôi xem trợn tròn mắt. Cứ nhìn chằm chằm mà không hồi thần được.
Vân Kiều muốn nói kỳ ba, nhưng trong đầu vừa chuyển ý niệm. Hắn lại nhìn về phía Quân Cửu mở miệng: "Quân cô nương, cô muốn đi đổi hay không? Một viên đan dược, không cần đi đoạt lấy, là trực tiếp có thể lấy được Thiên Túng lệnh."
"Có ý tứ." Quân Cửu nhảy xuống tảng đá.
Nàng thấy rõ, lúc trước khi thiếu niên cự tuyệt mọi người, ánh mắt rõ ràng nhìn thoáng qua về phía nàng. Vô tình? Hay là cố ý.
Quân Cửu đi qua, không thấy nàng làm cái gì, trong đám người lại tự động tránh ra một con đường, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Quân Cửu lộ ra sợ hãi cùng kiêng kị. Bọn họ có rất nhiều người biết thân phận Quân Cửu, kiến thức qua một màn Quân Cửu đánh La Kỳ; có rất nhiều người gặp qua một màn ngày hôm qua, biết ba người này không dễ chọc.
Đi đến trước mặt thiếu niên, thiếu niên ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng mở rộng, lộ ra mấy cái răng trắng ỡn. Hắn nói: "Cô cũng muốn tới đổi Thiên Túng lệnh sao? Đan dược không tốt, ta cũng không đồng ý nga."
"Không đồng ý? Nếu ta cướp thì sao."
"Cướp? Nhưng cô thoạt nhìn không phải người xấu, là một tiểu mỹ nhân!" thiếu niên làm mặt quỷ với Quân Cửu.
Ơ ngon, đùa giỡn Quân Cửu?
Tiểu Ngũ và Vân Kiều bùng nổ, một đứa mài móng vuốt, một người vén tay áo. Xem bọn họ cào đánh tiểu tử này tìm không thấy phương hướng không! Chỉ là bọn hắn còn chưa động thủ thành công, Quân Cửu giơ tay ngăn bọn họ lại.
Híp mắt nhìn thiếu niên, Quân Cửu lạnh lùng câu môi: "Ngươi muốn đan dược gì?"
"Ngươi có đan dược gì?" Thiếu niên hỏi lại Quân Cửu.
Lẳng lặng liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, Quân Cửu duỗi tay tiến trong vào tay áo, thực tế là từ trong không gian lắc tay lấy ra một viên đan dược. Đan dược lớn chừng móng tay, bọc đan trong quần áo cũng ngăn không được mùi hương thơm ngát. Quân Cửu bắn ra, thiếu niên vững vàng đón được.
"Đây là một viên Phương La đan, khi tu luyện uống một viên có thể hộ tâm tĩnh khí." Đây là một viên đan dược có thể dự phòng tẩu hỏa nhập ma.
Thiếu niên vui rạo rực nhìn, liên tục gật đầu: "Đan dược tốt! Không tồi! Khoản giao dịch này ta làm, đan dược ta nhận lấy, Thiên Túng lệnh cho cô!"
Sảng khoái vứt Thiên Túng lệnh cho Quân Cửu. Thiếu niên vỗ vỗ ống tay áo đứng dậy, hắn thu hồi đan dược. Theo sau nhìn Quân Cửu, vừa nhìn thì thiếu niên cười ra tiếng. Chỉ thấy Vân Kiều, Tiểu Ngũ cùng Quân Tiểu Lôi che ở trước mặt Quân Cửu, giống như hắn là một tên dê xòm.
Sờ sờ cái mũi, thiếu niên mở miệng giới thiệu: "Ta kêu Cốc Tùng. Cốc trong ngũ cốc, Tùng trong thanh tùng."
"Được rồi đã biết. Đan dược ngươi cũng lấy được, mau tránh ra!" Vân Kiều trừng mắt thiếu niên Cốc Tùng, dáng vẻ đề phòng không thích.
Trong cổ họng Tiểu Ngũ phát ra tiếng gầm gừ uy hϊếp. Điệm thịt bắn ra lợi trảo, sàn sạt cào ra dấu vết trên mặt đất. Mắt mèo nhìn chằm chằm Cốc Tùng, rất có tư thái chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào. Lại xem Quân Tiểu Lôi, chỉ kém rút kiếm.
Cốc Tùng vừa thấy thì càng vui vẻ. Hắn nói: "Ta vừa nhìn chính là người tốt, có cầ phải phòng bị như vậy sao?"
"Người tốt cái rắm." Vân Kiều thô bạo nói tục.
"Được rồi." Cốc Tùng nhún nhún vai, hắn cất bước như là đang nhảy, khi đi qua bên cạnh Quân Cửu thì đột nhiên nghiêng đầu tới gần. Cười hì hì thanh âm đè thấp nói: "Ta là tới tìm cô, thánh thủ Quân Cửu~~"
Quân Cửu híp mắt, tìm nàng?
Keng!
Vân Kiều rút kiếm: "Đăng đồ tử, cách Quân cô nương xa một chút!"
"Ai ai, ta thật sự không phải đăng đồ tử (dê xòm). Ta là mộ danh mà đến, ngươi xem Quân Cửu cũng chưa nói gì, ngươi kích động như vậy làm cái gì?"
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------