Quân Cửu vẻ mặt kinh ngạc. Nàng chỉ là suy nghĩ tên của Mặc Vô Việt dưới đáy lòng, không đến mức đó đi?
Lãnh Uyên ở trên đại thụ trừng thẳng đôi mắt. Hắn vừa quay đầu, xoay người nhảy xuống đại thụ, vội vàng tìm một địa phương an tĩnh, khởi tay bấm tay niệm thần chú, ngọc giản bên hông bay đến giữa không trung, Lãnh Uyên vội vàng kêu gọi. "Ân Hàn tỉnh dậy! Ân Hàn!"
"Đợi lát nữa, ta đang tận lực khuyên chủ nhân!" Ngọc giản truyền ra thanh âm lạnh băng như sương tuyết của nam nhân.
Một đầu khác ngọc giản, nam nhân hồng y mặt như băng sương, quanh thân dào dạt hàn khí có thể đến lạnh xương, hắn nửa quỳ trên mặt đất, chắp tay hành lễ ra sức khuyên nhủ: "Chủ nhân, long khí của ngài chưa thu, hiện tại không thể rời đi."
"Cút ngay." Mặc Vô Việt đứng ở trong hàn long trì, đi bước một ra ngoài.
Hắn đi rất chậm chạp gian nan, giống như mỗi một bước thì sau lưng đều đè nặng một tòa núi lớn. Hàn long trì lạnh thấu xương, từng sợi xiềng xích hàn băng bay ra muốn ngăn lại Mặc Vô Việt. Nhưng mà theo Mặc Vô Việt nện bước, chúng nó nứt toạc đứt từng khúc, căn bản ngăn không được.
Nhìn đến long khí giương nanh múa vuốt quanh thân Mặc Vô Việt, Ân Hàn hít vào một hơi ngẩng đầu. Thiên địa biến sắc, dị tượng sinh ra, Ân Hàn nóng nảy: "Chủ nhân, thỉnh ngài quay lại hàn long trì!"
"Ân Hàn để ta gặp chủ nhân, ta tới khuyên!" Lại nghe ngọc giản truyền đến tiếng nói cũng dồn dập lo lắng của Lãnh Uyên. Ân Hàn suy nghĩ nửa giây, lập tức lấy ngọc giản ra.
Ngọc giản bay ra, sâu kín loang loáng.
Mặc Vô Việt ánh mắt lãnh lệ ngạo mạn, bễ nghễ nhìn về phía ngọc giản. Ở dưới mắt vàng của hắn, ngọc giản ong ong run rẩy, gần như muốn vỡ vụn.
Thanh âm của Lãnh Uyên truyền ra từ ngọc giản: "Chủ nhân, đây là một sự hiểu lầm! Quân cô nương là đang giới thiệu lục lạc cho người khác là ngài đưa, ngoài ý muốn kêu gọi ngài, Quân cô nương hiện tại đặc biệt tốt, không có một chút nguy hiểm nào. Chủ nhân ngài bình tĩnh!"
"Hử?" Mặc Vô Việt dừng lại bước chân.
Nhìn thấy hắn dừng lại, trên mặt giống như băng ngọc sương lạnh của Ân Hàn, rốt cuộc nới lỏng lạnh lẽo. Chỉ là ngón tay uốn lượn của hắn không có dừng lại, vẫn cứ khống chế xiềng xích hàn băng vây ở bên người Mặc Vô Việt. Cho dù căn bản là vô dụng, cũng không thể thu hồi.
Mặc Vô Việt từ trên cao nhìn xuống nhìn ngọc giản, trong mắt vàng là tàn bạo căn nuốt người. Giọng của hắn cũng là lãnh khốc, không có chút cảm tình nào: "Tiểu Cửu Nhi không có việc gì?"
"Dạ! Lãnh Uyên lấy tánh mạng thề, Quân cô nương khỏe mạnh."
Mặc Vô Việt trầm ngâm rũ mắt, hắn đích thực cũng cảm ứng được Quân Cửu không có việc gì. Lục lạc kia là dùng vảy của hắn chế tạo, kim châu trong đó là xương cốt của hắn luyện chế mà thành. Nếu Quân Cửu có nguy hiểm, sẽ không chỉ là nhẹ nhàng vang một tiếng.
Biết rằng Quân Cửu không có nguy hiểm, trong mắt vàng của Mặc Vô Việt hiện lên u ám. Hiểu lầm? Tiểu Cửu Nhi của hắn cũng không nhớ hắn.
Mặc Vô Việt liếʍ liếʍ khóe miệng, du͙© vọиɠ hiện lên bên trong mắt vàng. Có chút hối hận, lúc đi không có ăn luôn linh hồn Tiểu Cửu Nhi. Cho dù cắn một ngụm, cũng miễn cho hiện tại tịch mịch khi nhớ nàng, nhìn không thấy, chạm không được, nghe không được tiếng.
Ngước mắt, Mặc Vô Việt nhìn liếc mắt xuống Ân Hàn một cái: "Tiếp tục."
Hắn xoay người trở lại trong ao hàn long trì, đưa lưng về phía Ân Hàn. Tù long khóa khóa chặt xương tỳ bà hết sức bắt mắt, Ân Hàn cúi đầu nhìn, đáy mắt hiện lên sát ý nùng liệt. Đám hỗn đản đó, mạo phạm chủ nhân, nhất định sẽ trả giá đại giới!
Ân Hàn trầm mặc thu hồi ngọc giản, nâng tay bấm niệm thần chú, khống chế hàn long trì khóa Mặc Vô Việt lại. Chỉ có hàn long trì, có thể áp chế khí cắn nuốt trên người Mặc Vô Việt.
Nửa ngày sau, Ân Hàn lặng yên không một tiếng động lui ra, hắn nắm ngọc giản, đưa tin cho Lãnh Uyên: "Quân Cửu kia rốt cuộc có địa vị gì? Có thể làm chủ nhân không màng tù long khóa."
"Ân Hàn, ta cảm thấy nàng có thể là nữ chủ nhân tương lai của chúng ta."
Lãnh Uyên ngữ khí phức tạp, làm Ân Hàn cứng lại rồi, hàn khí quanh thân hắn, ngưng kết thành băng. Vừa nhấc đầu, một đôi mắt màu xanh lá lạnh băng làm cho người ta sợ hãi: "Thật sự?"
"Huynh sẽ vô duyên vô cớ cảm thấy hứng thú với linh hồn của một nữ nhân sao?" Lãnh Uyên hỏi lại hắn.
Ân Hàn trầm mặc. Bộ tộc của bọn họ, cũng không có cảm giác đối với tình nhi nữ. Nữ nhân ỷ vào thân phận bộ dạng mà đưa tới cửa cho bọn họ, không phải bị gϊếŧ chết chính là bị đánh cho tàn phế. Cho nên Ân Hàn thật đúng là không cách nào trả lời vấn đề này.
Nhưng ký ức truyền thừa của hắn nói cho hắn, suốt cuộc đời bọn họ sẽ chỉ biết bị một linh hồn hấp dẫn. Hoặc là kết thành bạn lữ, khế ước đời đời kiếp kiếp. Hoặc là ăn luôn nàng, thực lực bạo tăng gấp bội. Nhưng làm như vậy, thì có thể phải quang côn (ở giá) cả đời.
Ân Hàn gian nan mở miệng: "Nàng khả năng sống không được một khắc kia để làm nữ chủ nhân."
"Không nhất định, Quân cô nương cũng không phải là cô nương nũng nịu, nếu không phải thực lực của nàng còn thấp, nói không chừng còn hung tàn hơn chủ nhân. Sau đó tuổi cũng quá nhỏ, chủ nhân không cách nào hạ miệng." Nghe được Lãnh Uyên hình dung, Ân Hàn càng trầm mặc.
Hắn trực tiếp bóp diệt ánh sáng của ngọc giản, giữa mày ngưng kết băng sương. Hắn cần yên lặng một chút!
Còn hung tàn hơn chủ nhân? Nếu bọn họ hỉ kết liên lí, đám hỗn đản đó chẳng phải là phải bị hù chết? Ồ! Nghĩ như vậy, hắn còn rất chờ mong.
* * *
Nhìn đến ngọc giản tắt ánh sáng, Lãnh Uyên sờ sờ cái mũi, hắn quay đầu lại làm lơ khoảng cách xa xôi, ánh mắt trực tiếp bắt giữ lấy thân ảnh ba người Quân Cửu. Nhón chân lại bay trở về trên cây, Lãnh Uyên tận chức tận trách làm tốt hộ vệ.
Mặc kệ tương lai chủ nhân làm như thế nào. Hiện tại nếu như hắn thất trách, bị rút ra linh hồn rồi băm đi băm lại làm vằn thắn trước chính là hắn.
Quân Cửu còn không biết Lãnh Uyên đã liên hệ cùng Mặc Vô Việt một hồi. Nàng nhìn lục lạc khôi phục bình thường, an tĩnh chạm vào như thế nào cũng không cất tiếng. Đáy lòng tức khắc nhẹ nhàng thở ra, ngửa đầu lười nhác dựa vào trên cây, Quân Cửu nhắm mắt lại. Trước nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lên núi.
Một đêm yên tĩnh, ba người có được nghỉ ngơi sung túc, lại sức sống tràn đầy.
Bọn họ đạp tia nắng ban mai lên núi.
Một đường này không có dừng lại tìm Thiên Túng lệnh, tốc độ tăng nhanh. Vào lúc buổi chiều, liền thuận lợi tới trên đỉnh núi. Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi đi theo sau lưng Quân Cửu, cho rằng Quân Cửu sẽ chọn một địa phương lặng lẽ ôm cây đợi thỏ.
Ai ngờ Quân Cửu lập tức đi ra rừng rậm. Trên đỉnh núi có một chỗ đất bằng, một cục đá lớn sừng sững ở đàng kia, Quân Cửu đi qua đó, thả người nhảy lên tảng đá lớn, ngồi xếp bằng đả tọa, thích ý tự tại. Bộ dáng nhàn nhã, một đám người âm thầm nhìn xem mà choáng váng, cũng làm Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi choáng váng.
Trước khi bọn họ đến, nơi này đã có không ít người trộm ẩn núp, bọn họ đều là che giấu, tính toán cuối cùng đoạt Thiên Túng lệnh của người khác. Một đám che giấu đến kín mít, sợ bị nhìn ra nơi này có mai phục. Kết quả vừa thấy Quân Cửu thì trợn tròn mắt.
Người này là đã lấy được Thiên Túng lệnh, hay là không lấy được cũng tới đây cướp của người khác? Nhưng nếu là cướp của người ta, như vậy cũng quá kiêu ngạo đi.
Vân Kiều cũng là dạng ý tưởng này. Hắn đứng ở dưới cục đá, ngửa đầu nhìn Quân Cửu: "Quân cô nương, cô như vậy sẽ không có người nào đến."
Quân Tiểu Lôi: "Đúng vậy. Cửu tỷ tỷ tỷ muốn đánh cướp, hẳn là đi tìm chỗ mai phục nha!"
Quân Cửu vuốt mèo, nghe vậy cúi đầu nhìn về phía hai người. Nàng câu môi cười, phúc hắc mười phần: "Chỉ cần bọn họ không muốn mất đi tư cách, thì nhất định sẽ đến. Đến lúc đó thì phải xem ai tương đối xui xẻo."
Gia hỏa xui xẻo bị Quân Cửu theo dõi còn chưa tới, có một đám người đưa tới cửa tìm đánh trước.
Tên hán tử cầm đầu cao lớn thô kệch, không nói tuổi còn tưởng rằng hai bảy hai tám tuổi. Hắn cứ nhìn chằm chằm ba người Quân Cửu: "Nói! Các ngươi có phải tìm được Thiên Túng lệnh hay không? Tìm được thì giao ra đây, nếu không chúng ta đánh các ngươi!"