Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 81: Mỗi người là đồ bỏ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên núi Bắc Túng, thân ảnh xoát xoát xoát xuyên qua trong rừng rậm.

Bọn họ giống như ác lang, ánh mắt tàn nhẫn âm độc giấu ở sau lùm cây, cây cối. Cứ nhìn chằm chằm ba người trước mặt, một đường đi theo, thẳng đến khi càng đi lên trên núi, hẻo lánh hoang vắng, địa phương chung quanh cũng không có người.

Sát tâm, bành trướng lên.

Bọn họ liếc nhau: "Cứ động thủ ở chỗ này!"

"Được, nơi này không có ai, gϊếŧ chết bọn họ cũng sẽ không có ai biết. Mọi người xuống tay phải sạch sẽ lưu loát chút, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ chạy thoát!"

"Yên tâm đi, vừa mới thử rồi, bọn họ chỉ là Linh Sư bậc một, lão đại của chúng ta chính là Linh Sư cấp hai, bọn họ trốn không thoát!"

"Ha ha ha, gϊếŧ bọn họ, thì chúng ta là có thể làm đệ tử Thiên Túng Viện."

Mới nói xong, bọn họ vừa nhấc đầu chuẩn bị xuống tay, lại nháy mắt sửng sốt. Đôi mắt đồng loạt trừng thật to, không thể tin tưởng: "Người đâu rồi?"

Quân Cửu bọn họ vừa mới còn ở trước mặt, như thế nào nháy mắt không thấy người đâu?

Đi đâu vậy?

"Ngươi là đang tìm ta sao?" Tiếng nói thanh lãnh như băng của thiếu nữ, lộ ra lạnh lẽo thấu xương nhè nhẹ, từ sống lưng lại truyền đến trái tim, đông lạnh đến cả người đều run rẩy lên.

Bọn họ quay đầu lại, Quân Cửu đứng ở sau lưng bọn họ, cười kiệt ngạo, bừa bãi. Mặt mày cao ngạo làm càn, nhìn bọn họ như nhìn vai hề nhảy nhót.

Sao Quân Cửu lại đến sau lưng bọn họ?

Kinh sợ đan xen, mấy người liếc nhau cắn răng: "Lên!"

"Gϊếŧ ả!"

Thấy năm người vây công xông tới bốn phía, Quân Cửu lạnh lùng nhếch lên khóe mắt đuôi lông mày, mang theo phong thái khác, cực kỳ câu người.

Quân Cửu giơ tay, chủy thủ rơi xuống lòng bàn tay. Nhìn thấy trước mặt là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi vọt tới trước mặt, Quân Cửu lật chuyển cánh tay, giơ tay, hàn quang lạnh lẽo xẹt qua.

"..."

Vừa ra tay, một kích trí mạng.

Rút chủy thủ ra, từ vị trí trái tim thiếu niên mang theo một chuỗi tia máu bắn phụt ra. Tiếng kêu thảm thiết tắt ngấm, đồng tử thiếu niên tan rã, ngửa đầu ngã bịch xuống đất.

Cái chết tới quá nhanh, nhanh đến những người khác đều không phản ứng kịp.

Quân Cửu cũng sẽ không cho bọn họ thời gian phản ứng lại, xoay người nhanh chóng ra tay, vặn eo nhấc chân, một chân đá trúng ngực một người. Trên đùi bùng nổ lực lượng, trực tiếp đá bay hắn đi ra ngoài, nện ầm ở trên cây oa oa hộc máu.

Ngón tay nhấn trên mặt đất một cái, thân thể Quân Cửu như giương cung nhảy bậc lên, tránh đi hai người đánh lén, nàng giương chủy thủ lên.

Phụt --

Một đao cắt cổ!

Hắn trừng hai mắt muốn lồi ra, không thể tin tưởng che lại miệng vết thương trên yết hầu đang phun máu tung toé. Trong miệng còn phát ra tiếng "ư ư" rồi ngã xuống. Quân Cửu rơi xuống đất, chân dài đảo qua trên mặt đất, quét ngã nữ tử duy nhất.

"A a a! Ả gϊếŧ chết lão tam lão ngũ, gϊếŧ ả!"

"Đi tìm chết đi!"

Chỉ trong một chớp mắt mà Quân Cửu đã gϊếŧ hai người, không chỉ không làm cho bọn họ sợ hãi một chút, ngược lại kích phát huyết tính, ba người dư lại phát điên gϊếŧ qua. Quân Cửu câu môi khinh thường: "..."

Nàng còn tưởng rằng những người này có bao nhiêu lợi hại, có thể để Quân Vân Tuyết tìm tới gϊếŧ nàng, kết quả mỗi người đều là đồ bỏ đi! Một khi đã như vậy, vậy thì thanh tràng kết thúc đi. Quân Cửu lắc mình lao ra! Ba người đối diện mở đan điền ra, điên cuồng vận chuyển linh lực. Ra tay tất cả đều là sát chiêu trí mạng! Nhưng mà ở đáy mắt Quân Cửu, chút tài mọn mà thôi.

Chủy thủ vừa nhấc, phá vỡ phòng ngự linh lực của hắn.

Rốt cuộc ở trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, chủy thủ từ dưới lên trên, vẽ ra một lổ máu thật lớn ở ngực hắn. Quân Cửu nhấc chân, đá bay hắn đánh vào trên người một thiếu nữ khác. Hai người đồng thời bay ra ngoài.

"A a, gϊếŧ ngươi!" Lực lượng Linh Sư cấp hai giương nanh múa vuốt nhào về phía Quân Cửu.

Một chưởng ngưng tụ sát ý, thế tới rào rạt bổ về phía Quân Cửu, Quân Cửu nghiêng người tránh đi, hắn lại rút kiếm hung mãnh ác độc đâm tới ngực Quân Cửu, không gϊếŧ Quân Cửu thề không bỏ qua!

Còn có Linh Sư cấp hai? Khó trách sẽ cảm thấy có nắm chắc tới gϊếŧ nàng.

Quân Cửu nhướng mày, đáng tiếc Linh Sư cấp hai quá yếu, nàng ngay cả du͙© vọиɠ so chiêu với hắn cũng không có. Điểm chân lui về phía sau, Quân Cửu xoay người đạp lên trên thân cây, lộn ngược ra sau một cái, tránh đi tiến công hung mãnh của Linh Sư cấp hai. Hắn phản ứng cũng không chậm, quay đầu đâm một kiếm tới Quân Cửu.

"Keng!"

Ở trong ánh mắt không thể tin tưởng của Linh Sư cấp hai, Quân Cửu thế nhưng chỉ dựa vào hai ngón tay kẹp lấy lợi kiếm của hắn. Rắc! Thân kiếm bị bẻ gãy ở trong tay Quân Cửu.

Nguy cơ tử vong tiến đến!

Hắn hoảng sợ còn không kịp trốn tránh, Quân Cửu đã lắc mình đến trước mặt hắn, khoảng cách ngắn lại, đồng tử phóng đại của hắn chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc của Quân Cửu, mặt mày cao ngạo bừa bãi, khóe môi mỉm cười cố tình lại đẹp đến say lòng người.

Quân Cửu càng đẹp mắt hơn Quân Vân Tuyết cái gì mà đệ nhất mỹ nhân Thiên Túng Quốc!

Phụt!

Đoạn kiếm vào cổ, đồng tử Linh Sư cấp hai tan rã, ý thức cuối cùng trước khi chết chính là sờ sờ cái lổ trên yết hầu của mình. Đáng tiếc hắn còn chưa sờ đến thì đã ngã xuống.

"Lão đại!" Dư lại một nam một nữ hô to kêu sợ hãi, bọn họ nhe răng trừng mắt, phẫn nộ oán hận nhằm phía Quân Cửu.

Đầu ngón tay Quân Cửu rút đoạn kiếm ra, mang theo vòi máu tươi, xoay người coi thành ám khí mà phóng ra.

Phụt! Đoạn kiếm cắm vào đầu thiếu niên.

Bịch!

Thi thể lạnh băng ngã xuống.

Chỉ để lại một người không gϊếŧ, Quân Cửu bóp yết hầu thiếu nữ, nhìn nàng ta giãy giụa vô vị, tràn đầy trong mắt là kinh khủng cùng sợ hãi. Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, Quân Cửu mở miệng: "Xuất hiện đi."

Tiểu Ngũ nhảy ra trước hết, mắt mèo ghét bỏ nhìn thi thể trên mặt đất, Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi ở phía sau, sớm đã nhìn ngây người. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Quân Cửu ra tay! Đối lập lên, xem ra trong yến hội Quân gia thì Quân Cửu cũng chưa hoàn thành làm nóng người.

Quân Tiểu Lôi là bội phục thêm sùng bái.

Vân Kiều thì lại càng kiên định, hắn thề phải chăm chỉ tôi luyện, sớm ngày vứt bỏ danh hiệu ma ốm. Nhất định phải cố lên! Bằng không ngay cả mèo của Quân cô nương cũng đánh không lại.

Nhìn đến thiếu nữ, ánh mắt Vân Kiều lạnh băng: "Không gϊếŧ nàng ta sao?"

"Hỏi chuyện trước. Nói, Quân Vân Tuyết trừ bỏ năm người các ngươi, còn phái bao nhiêu người nữa?" Quân Cửu đơn giản hỏi thẳng, không hàm hồ chút nào.

Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì Quân Cửu tin tưởng Quân Vân Tuyết tuyệt đối sẽ không chỉ phái một đám như vậy. Nàng ta hận nàng như thế, cần phải làm chuẩn bị đầy đủ, bảo đảm nhất định có thể gϊếŧ chết nàng ở trong núi Bắc Túng.

Thiếu nữ giãy giụa: "Ngươi không thể gϊếŧ ta! Ta là phó viện trưởng phái tới, ngươi gϊếŧ ta. Phó viện trưởng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Phó viện trưởng?" Vân Kiều bọn họ khϊếp sợ.

Quân Cửu nhướng mày híp mắt. Chậc, không nghĩ tới còn ngoài ý muốn lộ ra thêm một người. Có Hà Tông nhúng tay, thì Quân Vân Tuyết như hổ thêm cánh. Khó trách! Nhưng cái này cũng còn chưa tới nông nỗi làm nàng cảm thấy nguy hiểm.

Ngẩng đầu, Vân Kiều đang ép hỏi thiếu nữ: "Ngươi tính là thứ gì? Đồ đệ của phó viện trưởng chúng ta cũng có thể động thủ, phó viện trưởng sẽ còn vì ngươi một con chó mà hưng sư động chúng? Thành thật nói ra! Đừng dong dong dài dài lãng phí thời gian của chúng ta."

"Ta, ta sẽ không nói.."

Quân Cửu vừa thu chặt lại lực đạo trong tay, thiếu nữ lập tức sợ chết kêu to: "Trừ bỏ chúng ta còn có hai nhóm khác!"

Rắc!

Quân Cửu vặn gãy cổ nàng ta, buông tay bỏ qua thi thể thiếu nữ, Quân Cửu xoa xoa tay, nàng cũng chưa nói qua, cuối cùng sẽ bỏ qua cho nàng ta. Tiểu Ngũ đi tới, vuốt mèo ấn tay Quân Cửu cẩn thận liếʍ sạch.

Nó rửa rửa tay cho chủ nhân! Máu của những người này quá bẩn! Trên đầu lưỡi mèo có gai ngược, nhưng Tiểu Ngũ chỉ dùng đầu lưỡi, mềm mại mang theo sự ngứa ngáy.

Vân Kiều: "Còn có hai nhóm! Quân Vân Tuyết cùng phó viện trưởng, là không gϊếŧ Quân cô nương thì thề không bỏ qua. Hiện tại chúng ta làm như thế nào?"

"Lãnh Uyên." Quân Cửu nhẹ gọi tên Lãnh Uyên.
« Chương TrướcChương Tiếp »