Chương 79: Khối Thiên Túng lệnh đầu tiên.

Ngày thường Tiểu Ngũ trắng trẻo mềm mại, thích làm nũng nhất. Trâu như vậy?

Đợi một chút! Vân Kiều lấy lại tinh thần quay đầu: "Còn có một con đi hướng Quân cô nương!"

Vừa quay đầu, Vân Kiều nhìn thấy lại phải há hốc mồm. Chỉ thấy con Độc Giao xà vọt tới Quân Cửu, Quân Cửu nhẹ nhàng bâng quơ mà giơ tay. Mau chuẩn tàn nhẫn bóp chặt đầu Độc Giao xà, ngón tay dùng lực một chút, Độc Giao xà liền không thể không hé miệng.

Cái này cũng chưa tính xong!

Ngay sau đó Quân Cửu móc ra bình dược đã sớm chuẩn bị tốt, để ở trên răng nọc của Độc Giao xà lấy nọc độc. Độc Giao xà liều mạng giãy giụa, ở đáy mắt Quân Cửu căn bản không phải là chuyện gì cả, cái thao tác rối loạn này, hai người nhìn xem mà choáng váng.

"Meo meo!" Tiểu Ngũ dính người, tiếng kêu mềm như bông làm hai người hoàn hồn.

Chỉ thấy Tiểu Ngũ ngậm đầu một Độc Giao khác đi đến trước mặt Quân Cửu. Quân Cửu nhìn lướt qua, ghét bỏ nhíu mày: "Muội cắn nó chết rồi, hiệu quả nọc độc quá kém. Không cần."

"Meo QAQ" Tiểu Ngũ kêu đứt từng đoạn ruột, người thấy rơi lệ, nghe mà đau lòng.

Tiểu Ngũ thở phì phì phun ra Độc Giao xà đã chết, vuốt mèo hung hăng dẫm vài cái, không phải rắn độc thực độc sao? Sao lại yếu như vậy, chết quá nhanh. Miêu tức giận!

Quân Cửu không chỉ có lấy nọc độc, còn nhổ xuống răng nọc của Độc Giao xà. Nhiều năm ngâm tẩm ở trong nọc độc. Răng nọc làm ám khí cũng là không tồi. Độc Giao xà đủ dài, lột da có thể làm đai lưng, thịt rắn cảm giác rất mềm, Quân Cửu cho Vân Kiều: "Thu đi. Đợi lát nữa nướng thịt rắn cho các người ăn."

Độc Giao xà ném lại đây vẫn còn sống, nhưng mà không có răng nọc, không hề nguy hiểm. Vân Kiều yên lặng bóp chết nó, nhìn về phía Quân Cửu, ánh mắt phức tạp không thôi: "Thì ra Quân cô nương là muốn lấy nọc độc à?"

Quân Cửu: "Nọc độc của Độc Giao xà, miễn cưỡng đáng giá sưu tầm. Huynh và Quân Tiểu Lôi vừa rồi biểu hiện quá kém, không bằng Tiểu Ngũ, trên đường này chăm chỉ tôi luyện một phen, ai cũng không được lười biếng."

"Meo meo meo!" Tiểu Ngũ lập tức đầy máu sống lại, khoe khoang ưỡn ngực ngẩng đầu.

Nhìn thấy không, nó được khen!

Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi liếc nhau, đồng thời gật đầu. Bọn họ chính là đồng đội của Quân Cửu, tuyệt đối không thể gây trở ngại! Vân Kiều vén tay áo lên, làm ma ốm mười mấy năm, hắn muốn quật khởi, hắn phải bảo vệ Quân cô nương! Quân Tiểu Lôi xoa tay hầm hè, nàng cũng muốn làm thật tốt!

Xử lý Độc Giao xà, bọn họ không nghỉ ngơi mà tiếp tục bò lên trên. Bắc Túng Sơn cao chừng ba ngàn mét, trong núi còn có rắn độc mãnh thú. Bọn họ còn phải tìm Thiên Túng lệnh, thời gian ba ngày thực khẩn không cho phép lãng phí.

Bọn họ biết bộ dáng Thiên Túng lệnh, lại không biết sẽ giấu ở chỗ nào. Chỉ có thể một đường mở to hai mắt mà nhìn, tìm kiếm khắp nơi.

Lại đi thêm mấy trăm mét về phía trước, Vân Kiều và Quân Tiểu Lôi một đường gϊếŧ mãnh hổ, làm thịt dã lang, thở hồng hộc thì nghe được phía trước truyền đến tiếng người, Tiểu Ngũ bò ở trên ngọn cây, meo meo hai tiếng. Phía trước có người! Một đám người!

Quân Cửu động động lỗ tai, nghe được thanh âm gió nhẹ mang đến. Đứt quãng, ba chữ "Thiên Túng lệnh" "Dây đằng" "Linh đằng" rõ ràng nhất.

Ánh mắt hơi lóe, Quân Cửu nói: "Chúng ta đi qua nhìn xem."

"Được! Cũng không biết những người này đều tụ tập ở đây làm gì?"

"Bọn họ tìm được Thiên Túng lệnh rồi." Quân Cửu trả lời.

"Gì?" Vân Kiều trừng to mắt, vội vàng đuổi theo cùng Quân Tiểu Lôi. Đây chính là từ khi bọn họ vào núi tới nay, lần đầu tiên nghe được Thiên Túng lệnh. Cần thiết đi nhìn một cái!

Men theo tiếng người đi qua, bọn họ trước hết nhìn thấy một đám mười mấy người tụ ở trước mặt một cây cổ thụ cao tới trời xanh. Duỗi tay chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt nóng bỏng kích động lại lộ ra sợ hãi. Nhưng ai cũng không đi qua, chỉ là không cam lòng nhìn.

Nghe được tiếng bước chân, đám người kia lập tức quay đầu lại.

Nhìn đến Quân Cửu bọn họ, thì ánh mắt lưu tại trên người Quân Cửu lộ ra kinh diễm. Nhưng thực mau, kinh diễm biến thành cảnh giác cùng đề phòng, trong đó có mấy người trộm liếc nhau, đáy mắt cất giấu sát ý. Tìm được Quân Cửu!

Quân Cửu liếc mắt quét bọn họ một cái, theo sau ngẩng đầu nhìn về phía trên cổ thụ.

Cổ thụ có tuổi thọ ít nhất ngàn năm, thân cây thô tráng phải năm sáu người mới có thể ôm lấy, nhánh cây rắn chắc sinh trưởng tứ phía, cành lá tươi tốt xanh um, mặt trên còn quấn quanh từng sợi dây đằng, gió nhẹ thổi qua nhẹ nhàng đẩy ra một chút độ cung.

Thiên Túng lệnh đang ở trên cây, treo ở trên một sợi dây mây, hết sức bắt mắt!

Nhưng kỳ quái là nhóm người này chỉ là mắt trông mong ngóng nhìn, ai cũng không ra tay tranh đoạt. Ánh mắt Quân Cửu hiện lên vẻ thâm ý, nàng chú trọng dừng một chút ở trên người mấy người bị thương, sắc mặt thống khổ phẫn nộ ở trong đám người.

Vân Kiều mở miệng: "Kỳ quái, sao bọn họ không đoạt Thiên Túng lệnh?"

"Là bởi vì bò không lên được sao?" Quân Tiểu Lôi có chút ngây thơ hỏi.

Vân Kiều lắc đầu: "Khẳng định không phải! Chút độ cao này, không nói Linh Sư, người thường tùy tiện cũng có thể lên rồi, nhất định là có nguyên nhân khác."

Lại nhìn nhóm người này, ở sau khi bọn họ tới, lập tức không còn nghị luận nữa. Đồng thời nhìn bọn họ chằm chằm, rất có loại chờ mong vui sướиɠ khi người gặp họa chờ bọn họ làm ra gì đó. Xem ra, nhóm người này là khẳng định sẽ không nói cho bọn họ nguyên nhân.

Vân Kiều nhìn về phía Quân Cửu: "Quân cô nương, cô thấy thế nào?"

"Thử xem thì biết. Tiểu Ngũ, lên!"

"Meo!" Tuân lệnh!

Tiểu Ngũ nhảy dựng lên, cố ý dẫm lên đầu vài người để nhảy lên cổ thụ, chọc cho mấy người kinh hô, lại cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn. Đồng thời khϊếp sợ! Ba người này sao không leo lên cây, mà kêu con mèo đi? Chẳng lẽ con mèo này còn có thể nghe hiểu tiếng người, ngậm Thiên Túng lệnh xuống cho bọn hắn sao?

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, móng vuốt sắc bén của nó bấu vào thân cây, leo cây khỏi nói có bao nhiêu đơn giản, nháy mắt liền bò lên trên một nửa.

Lúc này, dị biến đột nhiên sinh ra!

Rào rạt rào --

Dây mây quấn quanh leo lên ở trên cổ thụ thế nhưng sống động! Từng sợi từng sợi dây mây giương nanh múa vuốt, hung hăng chụp đánh hướng Tiểu Ngũ. Quân Cửu nhướng mày, thì ra đây là "dây đằng" "linh đằng" trong miệng bọn họ.

Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi đồng thời kinh hô: "Tiểu Ngũ có nguy hiểm!"

"Đừng đi! Tiểu Ngũ có thể giải quyết." Quân Cửu nói, thanh âm đạm mạc bình tĩnh ngăn cản Vân Kiều cùng Quân Tiểu Lôi.

Bọn họ nhất thời sốt ruột, nhưng càng tin tưởng Quân Cửu, bởi vậy không ra tay, nhưng cứ nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Tiểu Ngũ, nhíu mày đổ mồ hôi, vô cùng lo lắng. Tiểu Ngũ mềm mại trắng mịn như vậy, đối phó nhiều dây đằng như thế, có được không?

Chỉ thấy thân ảnh Tiểu Ngũ mạnh mẽ, tốc độ bóng trắng mau như ánh sáng. Tùy ý dây mây chộp tới bốn phương tám hướng, chính là không chụp được một sợi lông của Tiểu Ngũ. Ngược lại làm cho Tiểu Ngũ càng bò càng cao, cách Thiên Túng lệnh vô cùng gần.

Dây mây nóng nảy!

Vù vù -- số sợi dây mây bện thành cái lưới l*иg tới Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ không né không lùi, vươn lợi trảo phủi đi một cái. Ken két! Lưới dây mây phá vỡ một lổ thủng, Tiểu Ngũ nhanh chóng chui ra. Nhưng một sợi dâu mây bắt lấy chân sau của Tiểu Ngũ túm nó trở về.

Tiểu Ngũ không kéo được, cực giận mà quay đầu lại rống một tiếng: "Rống!"

Dây mây cứng đờ, như là bị một tiếng này của Tiểu Ngũ dọa tới rồi. Ngay sau đó động tác nhất trí thu hồi, treo ở trên cổ thụ giống như vật chết. Không có sự ngăn cản nào nữa, Tiểu Ngũ nhẹ nhàng bắt được Thiên Túng lệnh, ngậm ở trong miệng nhảy xuống, giống như hiến vật quý mà ngẩng đầu đưa cho Quân Cửu.

"Meo meo!" nhiệm vụ chủ nhân giao, hoàn thành viên mãn!

Quân Cửu nửa ngồi xổm xuống, vuốt ve cằm Tiểu Ngũ: "Thật ngoan."

Chung quanh an tĩnh giống như là chết, nội tâm đám người kia phát điên. Mẹ nó, đây còn là mèo sao? Trâu bò như vậy! Lại nhìn đến Thiên Túng lệnh trong tay Quân Cửu, bọn họ dần dần vây quanh ba người Quân Cửu..