Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 77: Quân Vân Tuyết là gà rừng.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiên Túng Viện.

Phó viện trưởng Hà Tông vẻ mặt âm ngoan vặn vẹo, ánh mắt trợn trừng nhìn chằm chằm La Kỳ trên giường kêu rên không ngừng. Bên cạnh luyện dược sư cảnh cáo ông ta: "Phó viện trưởng đại nhân, gân tay của lệnh đồ đã phế, xương gãy cũng không nối lại được. Xin nén bi thương."

"Nén bi thương cái rắm! Quân Cửu kia xuống tay hai cái thì nối xong xương cốt, ngươi dám nói đồ nhi của lão phu phế đi?" Hà Tông quay đầu trừng với luyện dược sư.

Luyện dược sư cũng không sợ hắn, run run chòm râu, nói: "Đó là thánh thủ Quân Cửu, đến trưởng lão Đan Các cũng khen là thiên tài. Lão hủ bất tài, so không được với nàng."

"Ngươi!"

Người ta một phen tuổi cũng bình thản nói ra kém Quân Cửu, ông ta có thể nói gì?

Hà Tông tức muốn hộc máu, nắm tay phẩy tay áo: "Trị liệu không được thì cút cho lão phu! Lang băm!"

Luyện dược sư muốn giận, nhưng tròng mắt đảo qua La Kỳ, hừ lạnh một tiếng phất tay áo đi ra ngoài. Nhìn đồ đệ phó viện trưởng cũng đã phế đi, hắn vẫn đừng nên tìm việc. Quay đầu đi ra ngoài, luyện dược sư lại tò mò nói thầm. Thánh thủ Quân Cửu thật sự hai cái thì chạy chữa xong? Hôm nào có rảnh phải đi nghiên cứu thảo luận thỉnh giáo một chút.

Hà Tông là Linh Sư cấp sáu, thính tay nghe được luyện dược sư nói thầm. Trước mắt tối sầm, đầu đều đang vang lên ầm ầm: "Quân Cửu!"

Ầm!

Uy áp quay cuồng, làm vỡ nát bàn ghế bốn phía trong phòng.

Quân Vân Tuyết đi vào tới thấy một màn như vậy, câu môi cười âm ngoan. Nhưng vừa nhấc đầu mở miệng, trên mặt vẫn là khuôn mặt thanh cao ưu nhã, bạch y thánh khiết, tư thái như liên. Quân Vân Tuyết mở miệng: "Phó viện trưởng, xảy ra chuyện gì?"

Nàng ta giả bộ xong vẻ mặt vô tội không biết.

Hà Tông quay đầu lại, bên tai nghe La Kỳ kêu rên ở trong phòng: "Sư phụ cứu con! Con không cần biến thành phế vật, sư phụ người phải cứu con!"

Hà Tông đau đầu từng trận. Ông ta thở dốc một hơi, nhìn Quân Vân Tuyết mở miệng: "Vân Tuyết con nói không sai, Quân Cửu kia là một tai họa! Tiện nhân! La Kỳ sư đệ của con bị nàng ta hại, hiện giờ lại phải biến thành phế nhân. A a a! Lão phu hận không thể lập tức gϊếŧ nó!"

"Quân Cửu đáng chết! Phó viện trưởng ngài còn đang đợi cái gì?"

"Thái thượng hoàng che chở nàng ta, lão phu xuống tay như thế nào?" Hà Tông tưởng tượng đến Quân Cửu, nghiến răng nghiến lợi.

Quân Vân Tuyết nghe vậy, hơi hơi cúi đầu. Mi mắt che lấp sát ý ác độc chợt lóe mà qua trong đáy mắt. Nàng ta làm sao không thấy được thái thượng hoàng Phượng Kiêu! Nếu thật sự là thái thượng hoàng sau này ra vào Thiên Túng Viện, nàng ta còn xuống tay với Quân Cửu như thế nào?

Cho nên, ở trước khi Quân Cửu tiến vào Thiên Túng Viện, nhất định phải chết!

Quân Vân Tuyết mở miệng: "Vân Tuyết nguyện phân ưu giải nạn vì phó viện trưởng, phát tiết tức giận trong lòng."

"Nga? Vân Tuyết con có chủ ý gì sao?" Hà Tông lập tức nhìn Quân Vân Tuyết, đôi mắt tỏa sáng, rất là chờ mong.

"Tuyển chọn tân sinh, Bắc Túng Sơn!"

Quân Vân Tuyết cất tiếng nói thanh lãnh cao ngạo như ngọc thạch, lại chữ nào chữ nấy cũng đằng đằng sát khí, làm người ta sởn tóc gáy.

Hà Tông mới đầu còn ngơ ngác, nhưng ông ta phản ứng lại thực mau. Trên mặt lộ ra cười dữ tợn: "Lão phu hiểu rõ, vẫn là Vân Tuyết con băng tuyết thông minh, đa mưu túc trí. Yên tâm, việc này mà thành lão phu sẽ nhớ công lao hạng nhất là con!"

"Vì giải nạn cho phó viện trưởng, vì báo thù cho La Kỳ sư đệ. Vân Tuyết đạo nghĩa không thể chối từ!" Quân Vân Tuyết cười như bạch liên.

Nàng ta cũng không nói cho Hà Tông, là nàng ta xui khiến La Kỳ đi tìm Quân Cửu gây phiền toái. La Kỳ một lòng ái mộ nàng ta, tự nhiên là rất nghe lời, nhưng ai biết phiền toái thì không tìm được, lại gộp bản thân mình vào. Quân Vân Tuyết còn trào phúng trong lòng, La Kỳ thật vô dụng!

Hà Tông: "Vân Tuyết con yên tâm, danh ngạch năm tông. Lão phu nhất định để một cái cho con!"

"Cảm ơn phó viện trưởng!" Quân Vân Tuyết kích động, chỉ cần bắt được danh ngạch năm tông, trở thành đệ tử năm tông. Hôn ước chính là cái chó má, thái thượng hoàng cũng không thể làm gì được nàng. Nàng muốn cho Phượng Thiên Khải hối hận không kịp!

Một khi trở thành đệ tử năm tông, thánh thủ Quân Cửu cái gì? Xách giày cho nàng cũng không xứng.

Đại hội báo danh chiêu sinh đệ tử, đều sẽ thống nhất an trí ở khách điếm Thiên Túng Viện chân núi Hành Sơn. Nhưng mà Quân Cửu bọn họ không đi vào đó ở. Có Vân Kiều Vân nhị công tử ở đây, biệt viện cao cấp đại khí lịch sự tao nhã tùy bọn họ chọn phòng.

Vân Kiều lần đầu tiên nhìn thấy Quân Cửu thi châm, có loại xúc động muốn cất bước bỏ chạy.

Thấy thái thượng hoàng Phượng Kiêu bị ghim ngân châm nửa người, Vân Kiều hít vào một hơi: "Không đau sao?"

"Hừ! Núi đao biển máu cũng đã đi qua, mấy cây châm này đau cái gì? Thằng nhóc Vân gia, bộ dáng này của ngươi tính là nam tử hán cái gì?" Sợ như vậy, còn dám nhớ thương Tiểu Cửu nhà ông. Ai cho ngươi tự tin?

Tiểu Ngũ: Sợ uống thuốc, ông có tự tin gì nói người ta sợ châm? Tám lạng nửa cân!

Vân Kiều vừa nghe, lập tức thẳng thắn sống lưng, ánh mắt sáng quắc nhìn Quân Cửu. Hắn nói: "Quân cô nương, ta không sợ! Ta chính là lo lắng cho thái thượng hoàng."

Phượng Kiêu: "Lão hủ cần ngươi lo lắng? Hừ!"

Ý của Tuý Ông không phải ở rượu, đừng tưởng rằng ông tuổi tác lớn thì không biết! Muốn cưới Tiểu Cửu, cần thiết phải thực lực cao cường, còn phải lớn lên đẹp, mới có thể xứng đôi Tiểu Cửu nhà ông. Vân Kiều cái con gà yếu này, thôi bỏ đi.

Vân Kiều há miệng còn muốn phản bác, Quân Cửu lạnh lùng liếc mắt quét bọn họ hai một cái: "Câm miệng!"

Nháy mắt hai người an tĩnh như gà. Tiểu Ngũ ngồi xổm trên giường nệm, híp mắt vui rạo rực nghĩ: Nhìn xem! Vẫn là chủ nhân nhà nó lợi hại nhất.

Chờ thi châm xong, Quân Cửu mới nói chuyện đánh vỡ yên lặng: "Thi một bộ châm pháp này xuống, có thể chống đỡ qua một tuần. Nhưng trong lúc đó không được động thủ! Càng không thể dùng linh lực. Nếu ông vi phạm lời dặn của bác sĩ, lần sau đổi lại châm mỗi ngày. Chuyên đâm vào huyệt đau."

Phượng Kiêu: "..."

Lão nhân gia ông sợ hãi!

Quân Cửu lại nói: "Ông trúng độc quá sâu, thời gian lại còn lâu. Hơn nữa tuổi cũng không tuổi trẻ, trước hết cần điều trị xong gân cốt, mới có thể thừa nhận dược tính khi giải độc. Cẩn thận dưỡng, đây chính là ông đáp ứng ta rồi."

"Được được, hoàng gia gia đều nghe Tiểu Cửu. Vậy Tiểu Cửu có thể kêu một tiếng gia gia hay không?"

"Không thể." Quân Cửu lãnh khốc cự tuyệt.

Nàng xoay người đi thu ngân châm, Vân Kiều rất thức thời đi tới hỗ trợ thu thập. Bọn họ phải tham gia tuyển chọn tân sinh, cho nên Quân Cửu lựa chọn thi châm. Hiệu quả bảo trì càng lâu! Khi Vân Kiều biết Phượng Kiêu trúng độc, chấn kinh hồi lâu. Nhưng hắn cái gì cũng chưa hỏi, yên lặng giữ bí mật. Đồng thời cũng cao hứng, Quân cô nương cho hắn biết nhất định là tín nhiệm hắn.

Phượng Kiêu nhìn Vân Kiều lắc lư ở bên cạnh Quân Cửu, không dễ chịu. Ông cất tiếng hấp dẫn lực chú ý của Quân Cửu: "Tiểu Cửu. Con đến Thiên Túng Viện, vậy không thu thập Quân gia bọn chúng?"

"Đương nhiên phải thu thập, Quân gia ta giao cho Vân Trọng Cẩm, hắn đang thâu tóm thế lực Quân gia. Chúng ta phỏng đoán, trước khi qua mùa đông là có thể thâu tóm một phần ba. Quân gia phải tiêu diệt, nhưng thế lực tài phú của bọn hắn cũng không thể lãng phí!"

Muốn tiêu diệt Quân gia, trước đào rỗng nó!

Quân Cửu hơi ngừng, ôm lấy Tiểu Ngũ xoay người, nàng giương lên khóe miệng, cười phúc hắc bừa bãi: "Ta đến Thiên Túng Viện, nơi này không phải có Quân Vân Tuyết sao?"

"Quân cô nương muốn giáo huấn nàng ta như thế nào?"

"Nghe nói Quân Vân Tuyết là thiên tài nổi danh Thiên Túng Viện. Ta sẽ dạy cho nàng ta, ở trước mặt thánh thủ Quân Cửu ta, thiên tài? Nàng ta chẳng qua là gà rừng." Quân Vân Tuyết chờ bị nàng treo lên đánh đi!

Vân Kiều: "Ừ ừ! Quân cô nương là thiên tài, Quân Vân Tuyết là gà rừng!"

Phượng Kiêu: "Nhất định Tiểu Cửu là thiên tài, người nào có thể so với Tiểu Cửu?"

"Meo meo!" Tiểu Ngũ tức điên, các người không được đoạt với ta! Ta mới là ngốc nghếch thổi chuyên nghiệp của chủ nhân!
« Chương TrướcChương Tiếp »