Quân Cửu cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người La Kỳ. Nàng mở miệng: "Cánh tay nào đánh lén ta? Tay này sao?"
Nàng tăng thêm một chút lực đạo trong tay, La Kỳ kêu thảm thiết thê lương. Tất cả mọi người bị kinh sợ, nhất thời thế nhưng không có người nào tiến lên ngăn cản.
Quân Cửu câu môi, cười bừa bãi lại khinh thường: "Ai cho ngươi tự tin đánh lén ta? Nếu dám làm, thì ta đây lấy một bàn tay của ngươi làm trả giá."
"Không!" La Kỳ kêu thảm thiết.
Hắn run rẩy cả người, hoảng sợ sợ hãi trừng to mắt. Hắn phát hiện Quân Cửu là muốn vặn cánh tay hắn xuống dưới! Không! Như vậy thì hắn chính là tàn phế. La Kỳ hô to: "Quân Cửu ngươi tên phế vật này ngươi dám! Ta chính là đệ tử phó viện trưởng."
"Thì tính sao?" Quân Cửu cười khẽ, không để bụng.
Nàng rõ ràng có thể nháy mắt vặn gãy cánh tay La Kỳ, cố tình muốn tới từ từ từng chút. Sợ hãi tăng lên ở nội tâm của La Kỳ, hắn đột nhiên nhớ tới. Hắn là một Linh Sư, Quân Cửu chẳng qua là phế vật! Hắn có thể tránh thoát.
Mở đan điền, linh lực cuồn cuộn truyền đến cánh tay, hung mãnh đâm tới Quân Cửu. Quân Cửu là một phế vật, nhất định sẽ bị hắn đυ.ng vỡ!
Nhưng mà linh lực dũng mãnh lao tới, Quân Cửu bắn đầu ngón tay ra, linh lực thế tới rào rạt nháy mắt tan thành mây khói. Đồng thời, lực đạo trong tay đột nhiên nặng hơn.
"..."
"Lớn mật! Buông đồ nhi của ta ra!" Lực lượng bẻ gãy nghiền nát, một chưởng tàn bạo tàn nhẫn hung hăng đánh về phía sau lưng Quân Cửu.
Lại có người đánh lén?
Trong mắt Quân Cửu hiện lên lãnh lệ, nàng nhanh chóng xoay người, cánh tay mảnh khảnh túm La Kỳ lên, nhấc chân đá một cái, La Kỳ trở thành bao cát mà bay ra, nghênh diện đánh vào trên bàn tay người nọ. Người nọ hiển nhiên không phản ứng kịp, một chưởng chụp trúng La Kỳ.
La Kỳ trừng to mắt, oa hộc máu bay ngược đi ra ngoài, lăn trên mặt đất không nhúc nhích.
"Đồ nhi!" Vừa kinh vừa giận hô to, vội vàng tiến lên nâng La Kỳ dậy, miệng mũi đổ máu, bị hắn một chưởng này đánh đến gần chết.
Biến cố này làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đó là một lão nhân đầu tóc hoa râm, khuôn mặt bởi vì phẫn nộ cùng khϊếp sợ mà vặn vẹo. Lửa giận hừng hực, trong mắt tam giác treo ngược cuồn cuộn sát ý. Ông ta quay đầu trừng với Quân Cửu: "Tiện nhân, ngươi dám đả thương đồ nhi của lão phu!"
"Ơ, đây chính là chính ngươi đánh. Không liên quan gì tới ta."
"Ngươi!" Lão nhân nghẹn muốn hộc máu.
La Kỳ thật sự là ông ta tự mình đánh, không thể giải thích. Nhưng ông ta cũng không nghĩ tới, Quân Cửu lại sẽ ném La Kỳ ra để làm bao cát. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngay cả thu tay lại cũng không kịp.
Cho nên không trách ông ta, trách là trách tiểu tiện nhân này!
Một khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, lão nhân nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu tiện nhân, nhanh mồm dẻo miệng hả? Dám đả thương đồ nhi của lão phu, ta làm thịt ngươi!"
Lão nhân giơ tay liền muốn đánh về phía Quân Cửu, Vân Kiều tiến lên mấy bước che chắn Quân Cửu kín mít. Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm lão nhân: "Chờ một chút. Phó viện trưởng, đây rõ ràng là đồ nhi của ông đánh lén sau lưng Quân cô nương. Quân cô nương là phòng vệ chính đáng! Chỉ là vặn gãy một bàn tay của hắn mà thôi. Cuối cùng người cũng là bị ông làm trọng thương, có quan hệ gì với Quân cô nương?"
"Ngươi tiểu tử này là ai? Dám cản lão phu.." Thanh âm đột nhiên im bặt, hiển nhiên là lão nhân nhận ra được thân phận của Vân Kiều.
Ông ta là Hà Tông phó viện trưởng Thiên Túng Viện, tự nhiên gặp qua Vân Kiều. Vân Kiều nhị công tử Vân gia, thân phận tôn quý. Ông ta có thể tùy ý đánh gϊếŧ người khác, coi mệnh bọn họ như cỏ rác. Nhưng ông ta còn không thể xuống tay với Vân Kiều, làm địch nhân cùng Vân gia một trong hai đại thế gia.
Hà Tông thu tay lại chắp ở sau người, âm ngoan trừng mắt Quân Cửu không bỏ. Ông ta mở miệng: "Thì ra là Vân nhị công tử, chuyện này không quan hệ cùng ngươi, mời tránh ra."
"Như thế nào không quan hệ với ta? Quân cô nương đi cùng với ta, ta rất có thể hoài nghi đồ đệ của ông vừa rồi cũng muốn đánh lén ta! Ta tới Thiên Túng Viện của ông, nếu như xảy ra chuyện gì. Hừ, Thiên Túng Viện của ông tự mình đi giải thích cùng Vân gia đi."
"Ngươi!" Hà Tông trừng mắt.
Ông ta nhìn Vân Kiều bảo vệ Quân Cửu chặt chẽ, một chút cũng không thoái nhượng, sau lưng nắm tay niết vang kẽo kẹt.
Hà Tông ánh mắt hung ác nham hiểm độc ác: "Vân nhị công tử ngươi muốn bảo vệ tiểu tiện nhân này, lão phu không ngăn cản. Nhưng Thiên Túng Viện ta có quy củ, gây sự tại đây, công nhiên đả thương đệ tử Thiên Túng Viện của chúng ta. Trọng phạt! Nhưng nàng ta còn không phải đệ tử Thiên Túng Viện, cho nên lão phu chỉ có thể cướp đoạt tư cách báo danh của nàng."
Hà Tông cười dữ tợn.
Bao nhiêu người cả đời khát vọng tiến vào Thiên Túng Viện? Trực tiếp cướp đoạt tư cách của nàng ta, tiểu tiện nhân này nhất định thống khổ hối hận sống không bằng chết đi? Như vậy, ông ta cũng coi như báo thù cho đồ nhi.
Vân Kiều kinh hãi: "Sao ông lại có thể! Đây rõ ràng là hắn đánh lén trước, sai là hắn. Quân cô nương không có sai!"
"Vân Kiều." Quân Cửu nhàn nhạt kêu hắn.
Vân Kiều quay đầu lại. Thần sắc kinh hoảng phẫn nộ, ở khi nhìn đến ánh mắt của Quân Cửu, tức khắc bình tĩnh trở lại. Phẫn nộ thì vẫn còn, nhưng kinh hoảng thì không còn.
Hắn thấy Quân Cửu lướt qua hắn, khoanh tay ôm ngực, mặt mày trương dương, cười kiệt ngạo làm càn. Nàng nhìn Hà Tông nói: "Phó viện trưởng Thiên Túng Viện đúng không? Ngươi có phải mù hay không?"
"Tiểu tiện nhân ngươi nói cái gì!" Hà Tông giận dữ.
"Đồ đệ của ngươi đánh lén ta, phi đao đả thương người, tất cả mọi người đều thấy. Chẳng phân biệt hắc bạch thị phi, chẳng lẽ không phải ngươi mù sao? Tại đây muốn cướp đoạt tư cách của ta, ta có thể lý giải rằng trong Thiên Túng Viện này là ngươi một tay che trời, ham muốn tư thù cá nhân thắng qua mọi quy củ sao?"
"Ngươi!"
"Nếu là như vậy, Thiên Túng Viện không đi cũng thế, miễn cho lãng phí thời gian của ta." Quân Cửu nói, nhấc lên sóng to gió lớn ở đây.
Mỗi người khϊếp sợ nhìn nàng, lại nhìn về phía Hà Tông, mắt lộ ra nghi ngờ. Nhìn như thế nào, thì Quân Cửu cũng là người bị hại bị đánh lén. La Kỳ cuối cùng trọng thương, cũng là bị Hà Tông tự mình đánh. Nếu vì như vậy mà cướp đoạt tư cách của Quân Cửu, đích xác bất công.
Mắt thấy đám người nổi lên căm phẫn, Hà Tông trừng mắt hét lớn: "Lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì? Các ngươi đều không muốn tiến vào Thiên Túng Viện sao?"
Nháy mắt an tĩnh.
Hà Tông lại trừng hướng Quân Cửu, ông ta không thể không thừa nhận tiểu tiện nhân này mồm miệng quá lanh lợi độc miệng, ông ta nói không lại, tròng mắt vừa chuyển, Hà Tông có chủ ý.
Ông ta chỉ vào La Kỳ, vô cùng đau đớn nói: "Tiểu tiện nhân ngươi đả thương đồ nhi của ta, phế tay phải của hắn. Tay của hắn thành như vậy thì làm sao có thể làm Linh Sư? Trị liệu không tốt cả đời thành phế nhân, thủ đoạn của ngươi ác độc như thế, lão phu là vì an nguy của đệ tử Thiên Túng Viện! Bọn họ làm sao có thể cùng trường với ngươi loại đồ đệ tàn nhẫn này?"
Mọi người há hốc mồm, còn có thể có loại cách nói này? Cưỡng chế chối bỏ trách nhiệm.
Bộp bộp bộp!
Quân Cửu thì lại vỗ tay, gật gật đầu: "Nói có đạo lý. Chẳng qua chỉ là đứt tay nho nhỏ cũng không trị được, Thiên Túng Viện các ngươi cũng quá vô dụng đi?"
Dứt lời, Quân Cửu cất bước đi tới La Kỳ.
Hà Tông hét lớn: "Tiểu tiện nhân ngươi làm gì!"
"Sợ cái gì? Ngươi ở chỗ này còn sợ ta gϊếŧ đồ đệ của ngươi hay sao?" Quân Cửu hài hước châm chọc dỗi trở về. Trong lúc nhất thời sắc mặt Hà Tông đỏ trắng xanh đan xen, rất giống cái vỉ pha màu.
Ông ta lại thấy Quân Cửu nửa ngồi xổm xuống bắt lấy tay phải La Kỳ. Đây là muốn trị liệu cho La Kỳ? Hà Tông cười nhạo ra tiếng. Quả nhiên là hối hận sợ hãi bị ông ta cướp đoạt tư cách, thế nhưng muốn trị liệu La Kỳ để cứu lại?
Nàng ta cho rằng nàng ta là ai? Luyện dược sư sao? Buồn cười!
Lúc này, một tiếng "Rắc" vang lên, La Kỳ đau kêu thảm thiết bừng tỉnh. Dưới trọng thương hắn lại phun một búng máu, trợn mắt nhìn đến Quân Cửu thì sợ hãi té ngã lộn nhào: "Ngươi đừng tới đây!"