Cuối mùa hè, là ngày Thiên Túng Viện chiêu sinh.
Dưới chân Hành Sơn, biển người tấp nập, trên vạn người tiến đến Thiên Túng Viện cầu học, xếp hàng một đường từ trên núi kéo dài tới bên hồ Tâm Nguyệt. Hơn nữa cộng thêm gia trưởng tiến đến đưa đi học, người có vẻ càng thêm chen chúc, đồ sộ.
"Nhìn kìa! Là xe ngựa của Vân gia!" Không biết là ai kinh hô, mọi người động tác nhất trí quay đầu.
Trên xe ngựa treo kí hiệu của Vân gia, chậm rãi đi tới ngừng ở bên hồ Tâm Nguyệt. Mọi người tò mò, cúi đầu nghị luận: "Người tới là ai nhỉ?"
"Khẳng định là người Vân gia! Chẳng qua không nghe nói Vân gia có vị công tử nào muốn tới nhập học."
Bọn họ biết Vân gia chỉ có hai người dòng chính là Vân Trọng Cẩm cùng Vân Kiều, hiện tại đoán cũng là đệ tử dòng chi. Rốt cuộc Vân Trọng Cẩm hiện giờ nắm giữ hơn phân nửa chuyện quan trọng Vân gia, không có khả năng tới Thiên Túng Viện. Mà Vân Kiều thể nhược, càng hiếm khi xuất hiện ở trước mặt thế nhân.
Bởi vậy mỗi người tò mò, duỗi dài cổ nhìn về phía xe ngựa, chỉ vì muốn nhìn một lần xem người trong xe ngựa là ai.
Dẫn đầu đi xuống xe ngựa chính là Vân Kiều, Vân Kiều vừa ra, tiếng hút khí sôi nổi kinh ngạc đến ngây người: "Vân nhị công tử!"
"Ta đã thấy, là Vân Kiều nhị công tử Vân gia. Hắn thế nhưng đến Thiên Túng Viện!"
Lại thấy Vân Kiều xoay người, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu sáng ngời nhìn trong xe ngựa, không khỏi làm cho mọi người ngẩng cổ chờ mong, người làm cho Vân nhị công tử chờ chính là ai?
Một chiếc váy đỏ sáng quắc minh diễm, tiến vào tầm mắt mọi người đầu tiên. Lại ngẩng đầu, nhìn đến khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ của thiếu nữ, càng thêm ngây dại. Không chỉ có là vì nàng xinh đẹp đến kinh ngạc ngây người, càng là vì dưới đôi lông mày đầy đặn kia, là đôi mắt lạnh lẽo vô tình.
Chỉ nhìn một cái, hô hấp đều ngừng lại rồi, thân thể căng thẳng, cảm thấy nghĩ lại mà sợ, khí thế thật nguy hiểm!
Nàng là ai? Vì sao lại đi xuống từ xe ngựa Vân gia.
Ở phía sau Quân Cửu, Tiểu Ngũ liền nhảy ra, nhảy đến trong lòng Quân Cửu, khò khè khò khè cọ cọ.
Vân Kiều cười nói: "Quân cô nương, nơi này chính là hồ Tâm Nguyệt, phía trên là Thiên Túng Viện. Chúng ta đi dạo du hồ trước, hay là trực tiếp đi Thiên Túng Viện?"
Quân Cửu nhàn nhạt mở miệng: "Đi Thiên Túng Viện trước."
"Được, Quân cô nương đi bên này!"
Mọi người nhìn đến Vân Kiều mang Quân Cửu lướt qua đội ngũ xếp hàng thật dài, trực tiếp đi lên mà không khỏi hâm mộ. Vân Kiều là nhị công tử Vân gia, có thể không cần dựa theo quy củ xếp hàng, ưu tiên báo danh. Thiếu nữ bên người hắn, họ Quân à?
Không khỏi suy đoán, chẳng lẽ là người Quân gia sao? Nhưng mà coi như bọn họ suy đoán như thế nào, đều đoán không được thân phận của Quân Cửu.
Địa phương báo danh là ở cửa chính Thiên Túng Viện, người xếp thành ba hàng chờ đợi. Vân Kiều và Quân Cửu vừa đến, lập tức có đệ tử đơn độc báo danh cho bọn họ. Vân Kiều vừa mới báo danh xong, khi đến phiên Quân Cửu, ngoài ý muốn phát sinh.
Vèo!
Hàn quang từ trong đám người lao ra, âm trầm ác độc lao về phía ngực Quân Cửu. Công kích này tới quá mãnh quá đột nhiên, mọi người đều chưa lấy lại tinh thần.
Quân Cửu tối sầm mắt lại, dưới chân nện ra một bước, nghiêng người tránh đi! Hàn quang bay qua vị trí nàng vừa mới đứng, lưỡi đao vù vù hoàn toàn đi vào trên cây cột. Là một thanh phi đao!
Vân Kiều giận dữ: "Là ai đánh lén? Lăn ra đây!"
"Meo meo meo!" Tiểu Ngũ cũng nổi trận lôi đình, lông đều nổ tung.
Là ai đánh lén chủ nhân!
Đệ tử phụ trách báo danh cũng nổi giận: "Ai đang đánh lén, bắt lấy hắn!"
"Bắt cái gì mà bắt? Ta chỉ là chỉ đùa một chút, cần phải nói là đánh lén sao? Hơn nữa bọn họ tính là thứ gì." Trong đám người truyền ra tiếng cười ngạo mạn châm chọc, một đám ba người đi ra.
Bọn họ vênh váo tự đắc, chỉ dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Vân Kiều cùng Quân Cửu.
Bọn họ hiển nhiên không quen biết Vân Kiều, nhưng nhìn chằm chằm Quân Cửu cùng Tiểu Ngũ trong lòng nàng nhiều lần, như là đang xác nhận thân phận. Đây là hướng nàng mà tới, Quân Cửu thầm nghĩ.
"La Kỳ sư huynh, sao huynh có thể làm vui đùa như vậy?" Đệ tử báo danh nhìn thấy ba người, biến sắc. Thái độ đảo mắt có thể thấy được sợ hãi vài phần, trong miệng cũng lập tức đổi từ đánh lén biến thành chơi đùa.
Dù sao đánh lén không phải Vân Kiều, là thiếu nữ bên cạnh Vân nhị công tử. Thì không quan trọng như vậy!
Vân Kiều tức đến trừng mắt ba người: "Các ngươi là ai?"
"Tiểu tử, ngươi còn không xứng biết tên của ta! Ngươi vừa nhìn đã thấy ốm yếu, vẫn nên cút sớm một chút đi. Thiên Túng Viện sẽ không cần phế vật như ngươi đâu. Còn có người bên cạnh ngươi, kêu nàng đứng ra. Chúng ta tìm nàng có việc."
Vân Kiều vừa muốn mở miệng, Quân Cửu duỗi tay ngăn hắn lại, nàng nhìn ba người. Trong mắt hiện lên sát ý: "Tìm ta có việc?"
La Kỳ: "Đúng! Ngươi chính là Quân Cửu Quân phế vật gia kia đúng không? Nghe nói ngươi muốn tới Thiên Túng Viện? Chậc, phế vật như ngươi mà cũng quá si tâm vọng tưởng. Ngay cả chó giữ cửa của Thiên Túng Viện cũng không xứng, còn muốn tiến vào Thiên Túng Viện?"
"Không sai ha ha ha! Một đứa phế vật, ai cho nàng ta tự tin vào Thiên Túng Viện?"
"Đúng vậy! Cút ngay, đừng làm chúng ta động thủ đánh bay ngươi đi ra ngoài!" Hai người thiếu niên phía sau, lập tức tiếp lời hắn nói rồi ha ha cười nhạo Quân Cửu.
Bọn họ vừa nói ra, toàn trường kinh sợ.
Ánh mắt khϊếp sợ, kinh ngạc, khinh thường, chán ghét nhìn về phía Quân Cửu. Người nơi này đến từ ngũ hồ tứ hải Thiên Túng Quốc, bọn họ biết thanh danh thánh thủ Quân Cửu. Nhưng còn không biết hai Quân Cửu là một người, cũng không biết chuyện Quân Cửu làm ở tiệc mừng thọ Quân gia.
Trong lúc nhất thời mỗi người nghị luận, khe khẽ nói nhỏ lên.
Vân Kiều tức giận trừng đỏ mắt, hắn đang muốn lộ ra thân phận của mình, Quân Cửu mở miệng trước hắn một bước, tiếng nói lạnh băng nhàn nhạt: "Vừa rồi là ai ra tay?"
Đồng dạng ánh mắt lạnh băng dừng ở trên người ba người, vừa bị nàng nhìn, sau lưng khí lạnh vọt lên ào ào. Lại lập tức lấy lại tinh thần, thầm nghĩ đây là một phế vật thì sợ cái gì? Bọn họ chính là đáp ứng Vân Tuyết sư tỷ rồi, phải cho Quân Cửu một cái giáo huấn. Tốt nhất là đuổi nàng đi ra ngoài!
Lập tức thiếu niên cầm đầu ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra một bước chỉ vào Quân Cửu châm chọc: "Là ta gia gia của ngươi! Làm sao hả? Muốn quỳ xuống tới cầu gia gia ta tha ngươi sao?"
"À." Quân Cửu cười lạnh.
Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, tốc độ của Quân Cửu cực kỳ mau, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt La Kỳ. Chế trụ cái tay La Kỳ vừa mới chỉ vào nàng, rắc!
"..."
La Kỳ kêu thảm thiết.
Quân Cửu động tác không ngừng, nhấc chân, đá một chân vào đầu gối của La Kỳ. La Kỳ thình thịch quỳ xuống, tiếng vang nặng nề không khỏi làm người ta lo lắng xương đầu gối của hắn có thể vỡ vụn hay không.
Hành động liên tiếp, mọi người phản ứng kịp lại sợ ngây người.
"A a a! Ngươi cũng dám.. A!" La Kỳ kêu thảm thiết nói không nên lời nào.
Tay hắn bị Quân Cửu vặn ra sau lưng, trực tiếp vặn thành bánh quai chèo. La Kỳ quỳ trên mặt đất, cũng không nhìn tới Quân Cửu. Hắn nhịn đau kêu to: "Các ngươi còn thất thần làm gì! Còn không mau cứu ta!"
Hai người đi cùng hắn rốt cuộc lấy lại tinh thần, lập tức hét lớn nhằm phía Quân Cửu: "Buông La Kỳ sư huynh ra!"
"Meo!" Tiểu Ngũ lủi qua như điện chớp, hai cái vuốt mèo cùng bay.
"..."
"..."
Hai người kêu thảm che lại vết mèo cào đầy mặt, máu chảy ra từ kẽ ngón tay. Một màn này, lại làm mọi người hút khí lạnh, con mèo này hung tàn như vậy? Vân Kiều cũng nhìn mà ngây người.
"Meo!" Tiểu Ngũ xoay người vung cái đuôi, ngạo kiều ngẩng đầu, miêu miêu ngữ cũng chỉ Quân Cửu nghe hiểu.
Tiểu Ngũ đang nói: Đồ bỏ đi! Cả nó mà cũng đánh không lại, còn muốn tìm chủ nhân gây phiền toái.
Quân Cửu câu môi cười: "Đúng là đồ bỏ đi!"
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------