"Quân Cửu cô nương muốn đi Thiên Túng Viện?" Quân Cửu nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Vân Trọng Cẩm đứng ở phía sau nàng, cười nhạt ôn nhã, hai tròng mắt lẳng lặng nhìn nàng.
Hiện tại Phượng Kiêu bưng khí thế, nhìn chằm chằm Vân Kiều, Vân Kiều cũng không dám tới tìm nàng. Cho nên nhất thời, sẽ không có ai tới quấy rầy bọn họ.
Quân Cửu câu môi, nói: "Vân thiếu chủ muốn nói cái gì?"
"Ta cùng Quân Cửu cô nương là đồng minh, ta muốn nói, chuyện tiệc mừng thọ Quân gia, bọn họ sẽ không chịu để yên như vậy. Ngày gần đây, vẫn luôn có người bồi hồi theo dõi ở bên ngoài. Có thái thượng hoàng ở, an nguy của Quân Cửu cô nương cũng không cần lo lắng, nhưng cũng không thể như vậy mà cho rằng an toàn."
Ánh mắt Vân Trọng Cẩm bình tĩnh thật sâu. Hắn lại nói: "Lần này đi Thiên Túng Viện, đại tiểu thư Quân gia cùng Thái Tử cũng ở nơi đó, bọn họ chắc chắn sẽ xuống tay với Quân Cửu cô nương."
"Cứ để cho bọn họ tới." Quân Cửu nói, làm Vân Trọng Cẩm sững sờ.
Hắn là muốn nhắc nhở Quân Cửu, Thiên Túng Viện là một địa phương tốt để học tập, nhưng mà cũng phải cẩn thận Quân Vân Tuyết cùng Phượng Thiên Khải ra ám chiêu ở sau lưng!
Người theo dõi bên ngoài hắn có thể giải quyết, nhưng Thiên Túng Viện, Vân gia không cách nào xếp nhân thủ vào, cũng không thể lại âm thầm ra tay giúp đỡ, lại không nghĩ tới, Quân Cửu sẽ nói một câu như vậy.
Quân Cửu hơi cong độ cung khóe miệng, rõ ràng là cười nhạt động lòng người, nhưng lại làm người cảm thấy sau lưng sởn ốc. Đôi con ngươi lạnh băng của nàng, sắc bén vô tình, sát khí vô hình, nhưng không thể xem nhẹ.
Quân Cửu nói: "Vân thiếu chủ có biết kết cục của Quân gia."
"Kết cục của Quân gia?"
"Không qua bao lâu nữa, thì Quân gia sẽ biến mất khỏi Thiên Túng Quốc. Là triệt triệt để để biến mất." Quân Cửu nói, cũng không phải là đang nói giỡn.
Vân Trọng Cẩm không nhịn xuống quay đầu lại nhìn về phía Phượng Kiêu. Lúc này Phượng Kiêu đang nhìn chằm chằm Vân Kiều.
Giọng nói của Quân Cửu lại truyền tới bên tai: "Quân gia diệt vong, ta tự mình động thủ."
"Hức!"
Vân Trọng Cẩm thu hồi ánh mắt, kinh hãi kinh ngạc nhìn Quân Cửu. Nếu vừa rồi hắn không có nghe lầm, thì Quân Cửu là nói nàng muốn tiêu diệt Quân gia! Chỉ dựa vào bản thân một mình nàng, liền sẽ diệt một trong hai đại thế gia của Thiên Túng Quốc?
"Như thế nào? Huynh không tin." Quân Cửu nhướng mày nhìn về phía Vân Trọng Cẩm.
Vân Trọng Cẩm theo bản năng lắc đầu, lấy lại tinh thần, trong mắt hắn lắng đọng lại suy nghĩ. Vân Trọng Cẩm hơi hơi nhấp môi, mở miệng: "Ta tin Quân Cửu cô nương. Chỉ là chuyện này tuyệt không dễ!"
"Diệt Quân gia cũng không khó, chẳng qua là quyết định bởi khi nào thì ta động thủ mà thôi."
Vân Trọng Cẩm lại ngây ngẩn cả người.
Đây là khí phách kiểu gì! Kiêu ngạo! Làm càn! Bừa bãi trong lời nói, kiệt ngạo trong tư thái không người nào có thể sánh được.
Vân Trọng Cẩm cảm thấy, có thể nói ra như vậy. Cũng cũng chỉ có một người là Quân Cửu! Truyền ra ngoài, ai sẽ tin? Nhưng hắn tin, hắn tin Quân Cửu có thể làm được! Người khác không được, nàng nhất định có thể. Nhìn Quân Cửu, Vân Trọng Cẩm rung động trong lòng.
Quân Cửu: "Vân Trọng Cẩm, huynh với ta hợp tác huynh sẽ không hối hận. Thiên Túng Quốc sẽ chỉ còn có một cái thế gia, đó chính là Vân gia của huynh!"
Đột nhiên đυ.ng vào đôi mắt của Quân Cửu, một sợi rung động dưới đáy lòng Vân Trọng Cẩm rách nát. Hắn kéo kéo khóe miệng, gật đầu: "Được! Vân Trọng Cẩm ta cũng có thể đại biểu Vân gia thề, phàm là Quân Cửu cô nương cần tới, chắc chắn làm được!"
"Được!" Quân Cửu nhếch khóe miệng, ý cười làm càn.
Nàng sáng quắc như lửa nóng, lại khí phách tựa hoa hồng diễm lệ. Ánh mắt khó có thể dời khỏi trên người Quân Cửu, trong lòng lại nhịn không được rung động. Nhưng Vân Trọng Cẩm hiểu rõ, Quân Cửu sẽ không vì tư tình mà vây khốn, ít nhất nhất, người kia không phải là hắn.
Cũng không phải là đệ đệ ngây ngốc kia của hắn, một đầu đâm vào.
Quân Cửu bỗng nhiên còn nói thêm: "Mấy con chuột bồi hồi ngoài cửa, cảm ơn huynh ra tay giải quyết."
"Không cần cảm tạ." Vân Trọng Cẩm hoảng hốt, thì ra nàng biết là hắn làm à?
Vân Trọng Cẩm cầm đan dược trở về. Ngồi ở trong xe ngựa, hắn chậm rãi bình phục cảm xúc của mình, cảm tình rung động cuồn cuộn trong đáy mắt, cũng dần dần tiêu tán.
Cúi đầu nhìn về phía hộp dược được đối đãi như trân bảo trong tay, Vân Trọng Cẩm câu môi, cô nương như Quân Cửu, có thể làm đồng minh đã là may mắn của hắn! Cái khác, không cần cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên là được.
"Ca, huynh nói đệ và Quân cô nương đi Thiên Túng Viện, có thể được phân đến môn hạ cùng một lão sư hay không? Đệ có thể cùng nhau ngồi nghe giảng bài với Quân cô nương sao?"
Vân Trọng Cẩm: "..."
Hắn đau đầu, ai tới để ngốc đệ đệ của hắn thanh tỉnh một chút. Hắn không thể nào, Vân Kiều cùng Quân Cửu càng không thể nào!
Đệ đệ ngốc của hắn thì không nhìn ra, ánh mắt Quân Cửu nhìn hắn, nói dễ nghe một chút thì là bằng hữu, thực tế giống như ánh mắt hắn nhìn Vân Kiều. Cố tình Vân Kiều còn đang trên đường tương tư đơn phương không dừng được.
Thấy Vân Kiều hưng phấn không ngừng, Vân Trọng Cẩm chỉ có thể buông lời hung ác: "Đệ đã quên thái thượng hoàng cũng muốn đi sao?"
Quả nhiên, Vân Kiều nháy mắt an tĩnh.
Hắn vẻ mặt đau khổ đỡ trán: "Vì sao thái thượng hoàng cũng phải đi chứ? Ánh mắt của thái thượng hoàng nhìn đệ, giống như đệ là người xấu vậy. Vì sao chứ?"
Bởi vì đệ nhớ thương Quân Cửu!
* * *
Thiên Túng Viện chỉ ở phụ cận Hoàng thành, xe ngựa ba ngày là có thể đến.
Vật kiến trúc hùng vĩ hoa lệ, xây dựng ở phía trên Hành Sơn, dưới chân núi là hồ Tâm Nguyệt nổi tiếng Thiên Túng Quốc, sau lưng là núi non Hành Sơn rộng lớn.
Còn chưa tới ngày khai giảng chiêu sinh, Quân Vân Tuyết đã vội vàng chạy tới Thiên Túng Viện. Nàng ta là đệ nhất mỹ nhân Thiên Túng Quốc, lại là Linh Sư cấp ba. Ở Thiên Túng Viện, hơi được phó viện trưởng yêu thích. Bởi vậy mỗi người thấy nàng ta, đều phải hâm mộ tôn xưng một tiếng sư tỷ.
Giờ phút này, một thiếu nữ thanh tú mới vừa gọi Quân Vân Tuyết một tiếng: "Vân Tuyết sư tỷ, sao tỷ đã trở lại sớm như vậy."
"Ta tìm phó viện trưởng có việc. Ngươi thì sao?" Có lẽ là bởi vì thiếu nữ thân phận bất đồng, Quân Vân Tuyết kiên nhẫn một chút. Không có lạnh mặt gật đầu xong liền đi.
Thiếu nữ thanh tú cười nói: "Năm nay ta cùng các sư huynh phải thống kê báo cáo danh sách học sinh mới. Cho nên đã tới sớm rồi."
Quân Vân Tuyết đối với cái này cũng không cảm thấy hứng thú. Nàng ta gật đầu đang định rời đi, dư quang khóe mắt lại ngoài ý muốn thoáng nhìn thấy gì đó. Quân Vân Tuyết thoáng dừng bước chân, ánh mắt nhìn chằm chằm hồ sơ trong lòng thiếu nữ.
Nàng ta vươn tay với thiếu nữ: "Như Mạn sư muội, đây là danh sách học sinh mới đi. Có thể cho ta nhìn xem không?"
"Được chứ!" Thiếu nữ tên là Như Mạn đưa hồ sơ cho Quân Vân Tuyết.
Quân Vân Tuyết lập tức tránh đi mặt trên, trực tiếp lấy ra cái hồ sơ viết tên Quân Cửu. Mở ra vừa nhìn, ánh mắt Quân Vân Tuyết hiện lên sát ý. Là nó!
Cho dù trên hồ sơ chỉ viết tên Quân Cửu, cùng chỗ ở Hoàng thành, nhưng Quân Vân Tuyết lại biết, trừ bỏ Quân Cửu thì sẽ không có người nào khác trùng tên trùng họ nữa! Không nghĩ tới Quân Cửu thế nhưng cũng muốn đến Thiên Túng Viện.
Ánh mắt Quân Vân Tuyết giống như tôi độc, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm.
Quân Cửu!
Nàng hận ngày đêm, hận không thể lăng trì nó! Chỉ là thái thượng hoàng vẫn luôn che chở nó, không có người nào dám xuống tay với nó. Hiện tại Quân Cửu muốn tới Thiên Túng Viện, thái thượng hoàng cũng không thể đi theo đến đây đi? Quân Vân Tuyết mừng như điên, cơ hội của nàng tới rồi.
Quân Cửu, đến đây đi. Thiên Túng Viện cũng không phải là địa bàn ngươi có thể kiêu ngạo. Chờ ngươi đến rồi, thì sẽ biết nơi này sẽ là địa ngục của ngươi!
Trả hồ sơ lại cho Như Mạn, Quân Vân Tuyết xoay người rời đi. Lưu lại Như Mạn, còn hồi ức biểu tình vừa rồi của Quân Vân Tuyết, sởn tóc gáy. Vân Tuyết sư tỷ vừa nãy thật đáng sợ nha, giống như muốn lột sống người ta vậy!
Như Mạn cúi đầu nhìn về phía hai chữ Quân Cửu trên hồ sơ Chẳng lẽ là có quan hệ với người này?