Ban đêm, sao đầy trời.
Tiểu Ngũ ghé vào trên giường nệm, cái đuôi thoáng chút như có như không trêu chọc đùi Quân Cửu. Nó nghiêng đầu, chuyên chú nhìn Quân Cửu tu luyện.
Ở trong mắt nó, linh khí bàng bạc chuyển một vòng ở trong cơ thể Quân Cửu, sau đó sẽ phân ra một sợi đến trên người nó, ấm áp, giống như là phơi nắng. Quá thoải mái! Thoải mái đến khò khè khò khè không ngừng.
Vận chuyển Băng Tâm Quyết, sau khi chạy mấy vòng lớn, Quân Cửu nhíu mày mở mắt ra, nàng nhìn đến Tiểu Ngũ thì thuận tay vuốt ve một phen. Tiểu Ngũ lập tức nằm yên lộ ra cái bụng, tiếng kêu meo meo mềm như bông kéo dài.
"Tiểu Ngũ, muội cảm giác thế nào?" Quân Cửu hỏi nó.
Tiểu Ngũ nghi hoặc nghiêng đầu, mắt mèo tròn xoe: "Meo?"
"Ta hỏi muội, muội có được linh khí từ trên người ta, cảm giác thế nào? Có biến hóa gì không?"
"Meo, giống như trước kia meo~~chủ nhân, có cái gì không đúng sao?"
Quân Cửu chỉ là nhíu mày, vuốt Tiểu Ngũ không nói gì. Tiểu Ngũ lại dường như đã nhận ra cái gì, lập tức ngồi đoan chính, mắt trông mong nhìn Quân Cửu, chờ Quân Cửu trả lời nó. Thấy vậy, Quân Cửu chỉ có thể nói cho Tiểu Ngũ, nàng tu luyện gặp được bình cảnh.
Vừa tu luyện đã đột phá Linh Sư cấp hai, rất thuận lợi. Nhưng hiện tại, Quân Cửu phát hiện mặc kệ nàng tu luyện như thế nào, chỉ là làm cho linh lực trong đan điền càng thêm tinh thuần nồng hậu, không có cảm giác tăng lên chút nào. Bình cảnh chặn Quân Cửu rồi sao?
Tiểu Ngũ không phải người, đương nhiên cũng không hiểu.
Nhưng mà nó nghĩ tới một người! Tiểu Ngũ kêu meo meo hai tiếng, vừa quay đầu lao ra khỏi viện. Quân Cửu nhìn mà mờ mịt: "Tiểu Ngũ?"
Thực mau, trên nóc nhà là một trận gà bay chó sủa. Cách vách Phượng Kiêu cũng không thèm mở mắt ra một cái, kéo chăn che lại đầu trực tiếp ngủ. Ban đầu ông còn tưởng rằng có thích khách có ăn trộm, sau đó ông lại biết là Tiểu Ngũ truy đuổi Lãnh Uyên.
Lúc ấy ông còn vuốt chòm râu, hoang mang khó hiểu, đây thù gì oán gì vậy?
Lãnh Uyên: Bị giận chó đánh mèo, vô tội, không muốn nói chuyện! Ủy khuất đến muốn khóc.
Quân Cửu cứ như vậy nhìn Lãnh Uyên bị Tiểu Ngũ bắn cho rớt khỏi nóc nhà, sau đó bức đến trong phòng nàng. Lãnh Uyên vẻ mặt hỏng mất cùng nghiến răng nghiến lợi, Tiểu Ngũ lại khoe khoang ưỡn ngực ngẩng đầu, meo hai tiếng.
Tiểu Ngũ nói: "Meo! Chủ nhân không hiểu có thể hỏi hắn nha."
Đúng vậy!
Quân Cửu đôi mắt sáng ngời, Lãnh Uyên cũng là Linh Sư. Quá có thể hỏi hắn! Còn như hoàng gia gia nằm mơ cũng muốn làm sư phụ của Quân Cửu, bị quên mất~~
Nhìn đến Quân Cửu đi về phía hắn, Lãnh Uyên có chút hoảng sợ, suy nghĩ lại mình trừ bỏ là hộ vệ nghe lệnh, cũng không có làm gì. Vì thế thật cẩn thận hỏi: "Quân cô nương, có việc sao?"
"Có việc, huynh ngồi đi!"
"Khụ, Quân cô nương cô có việc thì cứ nói thẳng, ta vẫn là không ngồi." Lãnh Uyên ho khan một tiếng. Đêm hôm khuya khoắt tiến vào phòng Quân Cửu thì không tốt, lỡ như bị chủ nhân mà biết. Hắn sẽ thực thảm! Nghĩ vậy, Lãnh Uyên lại yên lặng kéo ra một khoảng cách.
Quân Cửu thấy cũng không hỏi nguyên nhân, nàng trực tiếp mở miệng: "Ta tu luyện gặp được bình cảnh. Nếu là huynh, huynh sẽ làm như thế nào?"
"Bình cảnh? Cái này phải dựa vào cảm ngộ. Nhưng mà thiên phú của Quân cô nương vô cùng tốt, không nên cắm ở bình cảnh. Thật ra ta cảm thấy, có thể là cô cần phải có người dạy dỗ! Giống như Linh Sư vào lúc ban đầu, đều cần lão sư."
"Có đạo lý. Vậy huynh dạy ta." Quân Cửu nhìn chằm chằm Lãnh Uyên.
Lãnh Uyên lập tức lắc đầu, phản bác cực kì mau: "Quân cô nương ta không được, ta chỉ biết gϊếŧ người phóng hỏa. Dạy người? Ta sợ dạy cô rớt khe."
Quân Cửu: .
Lãnh Uyên cũng rất là ngay thẳng!
Lại nghe Lãnh Uyên đề nghị: "Quân cô nương cô có thể đi học viện! Thiên Túng Quốc giống như có một Thiên Túng Viện đi, nơi đó đều là Linh Sư cấp thấp giống như cô. Đương nhiên, bọn họ xa không bằng sợi tóc của Quân cô nương."
"Meo meo!" Tiểu Ngũ tán đồng gật đầu.
Phàm phu tục tử, làm sao so được với chủ nhân mỹ lệ lại lợi hại nhà nó chứ? Nhưng mà chủ nhân đi Thiên Túng Viện học tập, giống như rất không tồi nhỉ. Chủ nhân là học bá! Tiểu Ngũ chờ mong cực kỳ, cảnh tượng nhìn Quân Cửu chà đạp học tra.
Quân Cửu cũng gật đầu, nàng xác cần đi học tập, Linh Sư dù sao cũng là thể nghiệm mới, có lão sư dạy dỗ thì càng tốt.
Nàng ghi tạc chuyện này dưới đáy lòng, vẫy vẫy tay với Lãnh Uyên, người sau lập tức xoay người chạy đi. Quân Cửu nhìn mà nhướng mày, nàng có đáng sợ như vậy sao? Lãnh Uyên thì muốn nói, Quân Cửu đáng sợ, nhưng chủ nhân càng đáng sợ!
Hắn cũng không muốn khıêυ khí©h ham muốn chiếm hữu bá đạo của chủ nhân. Hồi tưởng dĩ vãng kết cục của kẻ ngu ngốc lấy thân thử nghiệm, Lãnh Uyên nuốt nuốt nước miếng.
Quân Cửu biết là cần đi Thiên Túng Viện học tập, tạm thời buông xuống tu luyện, ngã đầu liền ngủ, Tiểu Ngũ củng vào trong chăn cuộn mình thành một đoàn ngủ ở bên cạnh Quân Cửu. Quân Cửu duỗi tay sờ sờ Tiểu Ngũ, lâm vào mộng đẹp ở trong xúc cảm mềm mại..
Cùng lúc này, có người lại bị mắng suốt đêm.
Bên trong Hoàng cung, nam nhân trung niên thân mặc long bào tức muốn hộc máu chỉ vào Phượng Thiên Khải răn dạy. Hắn mặt mày sắc bén: "Hoàng gia gia của ngươi đã hạ lệnh. Năm nay không cưới Quân Vân Tuyết, thì Thái Tử sẽ thay đổi người."
"Phụ hoàng!" Phượng Thiên Khải kinh ngạc đến ngây người.
Phượng Kiêu lại thật sự vì Quân Cửu, muốn phế hắn người Thái Tử này? Hắn chính là cháu nội ruột của Phượng Kiêu, Quân Cửu nàng ta chẳng qua chỉ là một người ngoài. Dựa vào cái gì?
Nhìn ra Phượng Thiên Khải không cam lòng cùng phẫn nộ, hoàng đế hừ lạnh: "Ngươi là Thái Tử, nhưng thiên hạ này chưa chắc là của ngươi. Chỉ cần hoàng gia gia của ngươi còn sống một ngày, Thiên Túng Quốc chính là ông ấy định đoạt! Cùng với không cam lòng, không bằng ngẫm lại xem nên lấy lòng hoàng gia gia của ngươi như thế nào."
"Nhi thần cưới Quân Cửu mới có thể lấy lòng hoàng gia gia, cưới Quân Vân Tuyết, sẽ chỉ làm hoàng gia gia càng thêm chán ghét nhi thần!"
"Ngươi muốn cưới Quân Cửu?" Biểu tình của Hoàng đế tựa như thấy quỷ.
Hắn thân là hoàng đế, tự nhiên biết Quân Cửu hành động ở Quân phủ. Cũng biết Phượng Thiên Khải bị cười nhạo đến thảm, hiện giờ Thiên Túng Quốc truyền ra có ai mà không biết. Thái Tử Phượng Thiên Khải hắn "không được!" Còn bị ghét bỏ vì xấu xí.
Đều đã như vậy rồi, Phượng Thiên Khải lại còn chưa từ bỏ ý định, muốn cưới Quân Cửu?
Trong ánh mắt của Phượng Thiên Khải hiện lên dã tâm ùn ùn, hắn nhìn hoàng đế. Mở miệng: "Phụ hoàng, chẳng lẽ ngài cũng không muốn hoàng gia gia lưu lại, hộ vệ Thiên Túng Quốc chúng ta sao? Chỉ cần con cưới Quân Cửu, hoàng gia gia lưu lại, Thiên Túng Quốc của chúng ta sẽ càng thêm uy nghiêm! Các nước khác càng không dám nghĩ cách."
"Ngươi cưới Quân Cửu như thế nào?"
"Phụ hoàng, nữ nhân luôn là phải giúp chồng dạy con. Hiện tại nàng ta cương liệt, chờ thành người của nhi thần rồi, còn không phải phải ngoan ngoãn nghe nhi thần nói?" Khóe miệng Phượng Thiên Khải giương lên, cười âm hiểm.
Nghe ra ý ở ngoài lời của Phượng Thiên Khải, hoàng đế hít một hơi, Phượng Thiên Khải lại là muốn!
Phượng Thiên Khải lại nói: "Phụ hoàng, nhi thần biết hiện tại không gặp được Quân Cửu. Cho nên nhi thần muốn thỉnh phụ hoàng truyền tin cho hoàng gia gia, nói sắp tới Thiên Túng Viện chiêu sinh, Quân Cửu là luyện dược sư, hẳn là tiến vào Thiên Túng Viện học tập. Đến lúc đó, hoàng gia gia không ở bên cạnh Quân Cửu, thì nhi thần sẽ có cơ hội."
Hoàng đế trợn tròn mắt, muốn mắng Phượng Thiên Khải, cũng không biết nên dùng ngôn ngữ gì để mắng! Nhưng đồng dạng, hắn cũng bị Phượng Thiên Khải thuyết phục.
Một Linh Sư cấp bảy, lưu lại ở Thiên Túng Quốc cùng ra ngoài vân du, lực độ chấn nhϊếp cho ngoại giới là hoàn toàn bất đồng. Hoàng đế rõ ràng, chỉ có Quân Cửu mới có thể để thái thượng hoàng lưu lại!
Nhìn đến hoàng đế dao động, Phượng Thiên Khải ý cười gia tăng, Quân Cửu, hắn nhất định phải được!
Phượng Thiên Khải đang não bổ, Quân Cửu là Hoàng Hậu của hắn, Quân Vân Tuyết là Hoàng quý phi. Một người là kiêu hậu, một người là mỹ nhân, hắn đều muốn!