Quân Cửu cũng không có nương theo những lời này của Phượng Kiêu, để đối phó Quân phủ cùng Phượng Thiên Khải.
Hỏi nàng vì sao không một hơi liền diệt luôn Quân gia? Trước không đề cập tới nguyên chủ chịu tội, Quân Cửu chỉ nói chính mình gặp được, phân gia hạ độc thủ, Thượng Quan Dĩ Dung phái Quân Lôi gϊếŧ nàng, hủy thanh danh của nàng, bôi nhọ nàng là ăn trộm. Từng cái từng chuyện, đổi lại nàng chỉ cần trả thù một lần, Thượng Quan Dĩ Dung bọn họ cũng quá nhẹ nhàng đi?
Quân Cửu thu liễm sát ý. Nàng đảo qua Thượng Quan Dĩ Dung bọn họ, bọn họ đang sợ hãi, hoảng sợ. Sợ nàng nói ra, để Phượng Kiêu dưới sự giận dữ sẽ diệt Quân gia!
Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Quân Cửu cười.
Bọn họ sợ? Thì nàng cố tình sẽ không ra tay. Nàng muốn treo cây đao này ở trên cổ bọn họ, cuộc sống ngày đêm luôn bất an. Tùy hứng, muốn làm gì thì làm chính là Quân Cửu.
Quân Cửu nói: "Không cần ông phải báo thù. Chuyện của ta đã xong xuôi, Vân thiếu chủ, Vân Kiều chúng ta trở về đi. Trừ phi hai người còn muốn tiếp tục tham gia tiệc mừng thọ?"
Quân Cửu nhìn về phía bọn họ, trong ánh mắt hiện lên tươi cười hài hước chế nhạo.
Đừng nói tiệc mừng thọ, hiện tại Quân Hùng Thiên có thể đứng lên duy trì được nụ cười, cũng đã thực gian nan. Tiệc mừng thọ? Hắn thoạt nhìn như là đang phát tang.
Vân Kiều đương nhiên không muốn lưu lại, hắn lập tức mở miệng: "Quân cô nương đi chỗ nào thì ta đi chỗ đó! Đi, chúng ta trở về."
"Được. Quân gia chủ, chúng ta liền cáo từ trước." Vân Trọng Cẩm vừa mở miệng, quần chúng ăn dưa sôi nổi lấy lại tinh thần, cũng không ngoại lệ, đều là cáo từ với Quân Hùng Thiên. Tiệc mừng thọ này, bọn họ là không một người nào còn có thể ngồi xuống được nữa.
Còn duy trì quan hệ với Quân gia? Không thấy thái thượng hoàng đứng ở nơi này, dáng vẻ có thể hủy đi Quân gia bất cứ lúc nào sao!
Chỉ mấy cái chớp mắt, đại đường nháy mắt chỉ còn lại có một nhà Quân Hùng Thiên còn có Phượng Thiên Khải. Lúc này, Phượng Kiêu còn chưa đi, bọn họ chỉ có thể run bần bật.
Phượng Kiêu từ trên cao nhìn xuống nhìn bọn họ, nói: "Quân Cửu không tính sổ cùng các ngươi, thì lão hủ cũng sẽ không đề cập tới việc này. Nhưng mà lão hủ đã làm mất đi một cửa hôn sự của Quân gia các ngươi, hiện tại liền bồi thường cho các ngươi."
Phượng Kiêu tùy ý phủi tay hai cái: "Chính là Quân cái gì Vân Tuyết này? Đại tiểu thư Quân gia, còn có Thái Tử. Các ngươi tranh thủ thời gian, nhanh chóng thành hôn!"
"Không!" Quân Vân Tuyết thét chói tai: "Ta tuyệt không gả cho Thái Tử!"
Phượng Kiêu hừ lạnh: "Lão hủ tứ hôn, không người nào có thể cự tuyệt. Thái Tử nếu còn muốn làm Thái Tử, phải cưới nàng ta!"
Ức hϊếp Quân Cửu, coi ông ta thật sự cái gì cũng chưa thấy? Quân Cửu không cần ông báo thù, ông cũng sẽ không bỏ qua cái tên phụ lòng này, còn có Quân gia. Lúc trước không phải gắn bó keo sơn, ngọt ngọt ngào ngào sao? Ông liền thành toàn bọn họ.
Phượng Kiêu nói xong liền đi, ông còn muốn đuổi theo Quân Cửu.
Lưu lại Quân Vân Tuyết và Phượng Thiên Khải bọn họ, trừng mắt với đối phương rất giống như là kẻ thù, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương! Một người hận Phượng Thiên Khải vứt bỏ nàng trước mặt mọi người, muốn cưới Quân Cửu. Một người hận dã tâm của mình thất bại, lập tức nhìn về phía Quân Vân Tuyết, cũng không có tính tình tốt.
Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung không rảnh quản hai bọn họ. Bọn họ nghĩ dưới đáy lòng, đều là xong rồi! Việc hôm nay truyền ra, thanh danh trăm năm của Quân gia hoàn toàn xong rồi!
Nhưng mà bọn họ không nghĩ lại chính mình sai. Chỉ oán hận không thể gϊếŧ chết Quân Cửu, hận thái thượng hoàng sao lại trở về nhanh như vậy?
Khi ánh mắt của Thượng Quan Dĩ Dung rơi xuống trên người Quân Hải Thiên cùng Quân Thiên Thiên, tức khắc nổi trận lôi đình: "Hai tên phế vật này sao còn ở chỗ này! Kéo đi ra ngoài! Kéo bọn chúng đi ra ngoài gϊếŧ đi! Phế vật vô dụng, đều đáng chết!"
"Hắc hắc hắc, ngươi mới đáng chết! Quân Cửu sẽ gϊếŧ các ngươi! Nàng cũng sẽ gϊếŧ các ngươi!" Quân Hải Thiên bị kéo đi ra ngoài, còn chỉ vào Thượng Quan Dĩ Dung nổi điên hô lớn.
* * *
Ra khỏi Quân phủ, mọi người nhìn đến Quân Cửu thì vẫn là thái độ thân thiện vây lên. Ích lợi là trên hết, thánh thủ Quân Cửu chỉ cần dựa vào một tay luyện đan thuật, đủ để cho bọn họ đều quên chuyện Quân Cửu huyết tẩy phân gia. Dù sao là phân gia tìm chết, đáng chết!
Kết quả mới vừa đi hai bước, nhìn thấy thái thượng hoàng Phượng Kiêu đi ra từ Quân phủ. Một đám người tức khắc làm chim bay thú chạy, chạy còn nhanh hơn con thỏ.
Đừng nhìn Phượng Kiêu diện mạo bốn năm chục tuổi, thực tế đã hơn tám mươi rồi, toàn dựa vào tu vi cao, thoạt nhìn không già. Hung danh của ông hiển hách, vẫn luôn là truyền thuyết ở Thiên Túng Quốc. Không thấy Quân gia một trong hai đại thế gia đều sợ ông ra tay sao? Ai dám đi trêu chọc.
"Chờ một chút!" Phượng Kiêu lắc mình ngăn ở trước xe ngựa Vân gia. Ông ngẩng đầu nhìn vào trong xe ngựa: "Quân Cửu? Tiểu Cửu cháu ở đâu? Hoàng gia gia muốn nói chuyện với cháu, chúng ta mười mấy năm không gặp rồi!"
Vân Trọng Cẩm xốc màn xe lên, cung kính xưng hô: "Gặp qua thái thượng hoàng."
"Không phải ngươi. Tiểu Cửu ở bên trong sao?"
"Ta ở đây." Quân Cửu một bàn tay ôm Tiểu Ngũ, một bàn tay nhéo nhéo giữa mày. Nàng còn chưa nghĩ xong phải đối mặt với Phượng Kiêu như thế nào.
Nàng có thể tiếp thu địch nhân của nguyên chủ, tỷ như Thượng Quan Dĩ Dung bọn họ. Dỗi trở về là được! Dỗi xong rồi, gϊếŧ sạch sẽ gọn gàng. Nhưng đối với người đối xử tốt nguyên chủ, Quân Cửu buồn rầu. Bọn họ là đối tốt với nguyên chủ, cũng không phải là nàng.
Quân Cửu cũng suy nghĩ, nên trực tiếp nói cho Phượng Kiêu hay không. Nợ của nguyên chủ mang theo, nàng không cần quan tâm bảo hộ ông ta.
"Meo!" Chủ nhân?
"Quân cô nương." Tiểu Ngũ cùng Vân Kiều đều đang kêu nàng.
Quân Cửu buông tay nhìn về phía bọn họ, nàng nói: "Hai người tự mình trở về đi."
Ý tứ này là muốn đơn độc nói chuyện với Phượng Kiêu. Vân Kiều có chút không nỡ, nhưng vẫn hiểu biết thông thấu gật gật đầu, không quên bỏ thêm một câu dặn dò: "Quân cô nương trên đường cẩn thận, có bất luận yêu cầu gì, đều có thể tới tìm chúng ta!"
"Kiều Kiều nói không sai. Vân gia xin đợi Quân Cửu cô nương tới bất cứ lúc nào." Vân Trọng Cẩm cười cười với Quân Cửu.
Quân Cửu nhàn nhạt gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Nàng ôm Tiểu Ngũ xuống xe ngựa, sau khi phân phó Bích La tự mình trở về, mới nhìn về phía Phượng Kiêu: "Ông muốn đi chỗ nào trò chuyện?"
"Tiểu Cửu cháu ở đâu?" Phượng Kiêu đối mặt với Quân Cửu, cười hiền từ ấm áp. Nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy thật cẩn thận trong đáy mắt của ông. Phượng Kiêu đang áy náy, áy náy mình phó thác Quân Cửu cho vợ chồng Quân Hùng Thiên.
Cho dù lúc ấy ông không có lựa chọn khác, cho dù ông là bị vợ chồng Quân Hùng Thiên lừa! Phượng Kiêu cũng không thể tha thứ cho mình nhờ cậy sai người, mang đến hậu quả.
Quân Cửu lãnh đạm nhìn Phượng Kiêu, nàng xoay người nói: "Ta biết một tửu lầu, hoàn cảnh khá tốt."
"Được được, tửu lầu cũng tốt."
Tửu lầu là tửu lầu lần trước Bích La mang Quân Uyển Nhi đi qua. Nơi này tính kín đáu thật tốt, đồ ăn điểm tâm cũng không tệ. Khi Quân Cửu đi lên trên lầu, khóe mắt dư quang thấy được Lãnh Uyên.
Lãnh Uyên giống như đang hỏi nàng, có yêu cầu hỗ trợ giải quyết Phượng Kiêu phiền toái này hay không? Rốt cuộc ở trong mắt hắn, Quân Cửu hình như đối với Phượng Kiêu tồn tại thì rất đau đầu không thích. Quân Cửu rũ mắt, im lặng bất động đánh cái thủ thế. Lãnh Uyên không tiếng động trở lại trong bóng tối.
Vào nhã gian đóng cửa lại, Quân Cửu đơn phương thẳng thắn: "Ông muốn nói cái gì thì nói đi."
"Tiểu Cửu cháu có thể kêu ông một tiếng hoàng gia gia trước hay không? Nếu cháu không thích, kêu gia gia cũng được mà. Ông đều không ngại."
Quân Cửu run rẩy khóe miệng. Hai cái này, có gì khác nhau sao?
Tiểu Ngũ từ trong lòng Quân Cửu nhảy đến trên bàn, nó liếʍ liếʍ vuốt mèo trả lời Quân Cửu: Chủ nhân có khác nhau đó! Gia gia thân thiết hơn hoàng gia gia. Hoàng gia gia là gia gia của Phượng gia, gia gia chính là gia gia của tỷ. (gia gia: Ông nội)
Quân Cửu trực tiếp tỏ vẻ cự tuyệt. Nàng nhìn về phía Phượng Kiêu: "Ta chưa từng gặp qua ông."
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------