Chương 66: Bổn cung là có hôn ước với nàng.

"Quân Hải Thiên cùng Quân Thiên Thiên may mắn chạy thoát, lại cũng biến thành cái dạng này, thuốc và kim châm cũng không thể cứu trị được. Cả đời đều là ngốc tử cùng phế nhân. Đây đều là Quân Cửu làm! Người ngoan độc tàn nhẫn như thế, chư vị còn muốn tin lời nó nói sao?"

Mọi người oanh động nổ tung nồi. Đây là Quân Cửu làm?

Phân gia Quân phủ Phong La Thành bị huyết tẩy? Gia chủ biến thành ngốc tử, tiểu thư biến thành phế nhân tê liệt. Đều là Quân Cửu làm?

Quân Hùng thiên giận cực: "Quân Cửu! Ta có lòng tốt niệm tình ngươi không thể tu luyện, cho ngươi đi phân gia giải sầu, ngươi thế nhưng ác độc huyết tẩy phân gia!"

"Câm miệng." Quân Cửu nhàn nhạt quát lớn, ngước mắt chỉ một ánh mắt, làm thân thể Quân Hùng Thiên run lên.

Ánh mắt này!

Thế nhưng giống như khi đệ đệ hắn gặp được hắn, anh hùng Thiên Túng Quốc, vinh quang Quân gia! Thiên tài vĩnh viễn đè ở trên đầu hắn. Quân Hùng Thiên không thở nổi, nắm tay niết vang kẽo kẹt. Đã chết còn muốn âm hồn không tan? Cũng đừng trách hắn tra tấn trả thù Quân Cửu.

Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Quân Cửu khoanh tay ôm ngực tư thái lười biếng thong dong. Mọi người không hiểu nàng vì sao còn nhàn nhã như vậy, Lãnh Uyên ngồi ở trên nóc nhà lại biết, Quân Cửu đây là muốn ra đại chiêu!

Môi đỏ hơi hơi nhếch lên, Quân Cửu mở miệng: "Phân gia Phong La Thành, là ta tự tay huyết tẩy."

Ầm --!

Không có gì càng thêm chấn động kinh người hơn Quân Cửu tự mình thừa nhận, huynh đệ Vân Trọng Cẩm cùng Vân Kiều cũng trợn tròn mắt. Thật đúng là Quân Cửu huyết tẩy?

Quân Cửu nhìn về phía Thượng Quan Dĩ Dung, câu môi cười phúc hắc. Thời gian cũng đến lúc rồi, dược hiệu hẳn là phát huy tác dụng rồi.

Thượng Quan Dĩ Dung bị nàng nhìn chằm chằm, bản năng cảm thấy nguy hiểm! Nó muốn làm gì? Nó cũng thừa nhận chính mình huyết tẩy phân gia, tất cả mọi người thóa mạ nó ngoan độc. Nó còn có thể làm gì?

Nhưng mà Quân Cửu chỉ là nhìn bà ta, cười lạnh mở miệng: "Ta chỉ hỏi Thượng Quan Dĩ Dung ngươi, vì sao ta phải huyết tẩy phân gia?"

"Ai biết ngươi có thực lực này! Là phân gia bọn chúng phế vật, không thể gϊếŧ chết ngươi. Bị ngươi huyết tẩy, cũng là xứng đáng!" Thượng Quan Dĩ Dung theo bản năng buột miệng thốt ra, rồi mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp muốn thu hồi thì đã chậm.

Mọi người ngây ngốc, nhìn chằm chằm Thượng Quan Dĩ Dung. Chủ mẫu Quân gia vừa mới nói cái gì?

Quân Cửu lại hỏi: "Vì sao phân gia muốn gϊếŧ ta?"

"Đương nhiên là bởi vì ta hạ lệnh, kêu bọn chúng nhất định phải gϊếŧ chết ngươi. Nếu không ta sẽ không tha cho bọn chúng!" Thượng Quan Dĩ Dung hoảng sợ trừng lớn mắt, gắt gao che lại miệng chính mình.

Sao bà lại nói ra chân tướng? Đây là có chuyện gì? Vì sao Quân Cửu vừa hỏi, bà liền không khống chế được miệng của mình.

Trên cây ngân châm vừa rồi, có tiểu cổ tên là Chân Ngôn cổ. Loại cổ này không có nguy hại khác, chỉ là sẽ làm người trúng cổ nghe theo người hạ cổ nói, từng câu từng chữ đều chỉ có thể là nói thật. Trừ phi cắt đầu lưỡi của mình, nếu không thì tuyệt đối là không dừng được.

Quân Cửu nhìn Thượng Quan Dĩ Dung, ý cười sâu vài phần. Nàng lại hỏi: "Vậy ngươi vì sao muốn gϊếŧ ta?"

Thượng Quan Dĩ Dung vô cùng hoảng sợ sợ hãi. Chỉ là đôi tay bà ta che miệng run rẩy, không khống chế được nói toát ra lời từ đáy lòng. Bà ta muốn nhẫn nại câm miệng, nhưng ý tưởng mới vừa mới toát ra, thì ngực liền đau giống như dao đâm. Nhịn không được!

Lời nói ác độc buột miệng thốt ra: "Bởi vì tiểu tiện nhân nhà ngươi cùng Thái Tử có hôn ước. Chỉ có gϊếŧ chết ngươi, Thái Tử mới có thể cưới Tuyết Nhi. Ngươi đồ phế vật này, vốn dĩ nên chết! Ngươi đáng chết!"

Cái gì?

Trên đại đường tất cả mọi người sợ ngây người. Dung lượng tin tức trong lời Thượng Quan Dĩ Dung nói quá lớn, đều đập bọn họ hôn mê.

Quân Hùng Thiên cùng Quân Vân Tuyết càng không thể tin, bọn họ trừng mắt nhìn Thượng Quan Dĩ Dung, ánh mắt lên án phẫn nộ. Sao ngươi nói ra toàn bộ?

Thượng Quan Dĩ Dung lại vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra. Thoải mái! Không đau! Sau đó bà ta đột nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện mình nói cái gì, thân thể Thượng Quan Dĩ Dung cứng đờ, mắt trừng lớn.

Quân Cửu còn đang hỏi bà, giống như là ma chú: "Vì sao nói ta trộm thọ lễ?"

"Nương!" Quân Vân Tuyết thét chói tai đi che miệng Thượng Quan Dĩ Dung. Nhưng mà đã muộn, Thượng Quan Dĩ Dung lanh mồm lanh miệng nói ra toàn bộ.

"Bởi vì ngươi đã trở lại! Cho dù không thể xác định thân phận của ngươi, ngươi đều cần thiết phải chết! Chỉ có bôi nhọ ngươi trộm thọ lễ, mới có thể bắt ngươi đi. Sau đó đến địa phương không có ai, gϊếŧ ngươi! Thần không biết quỷ không hay, ai cũng sẽ không biết."

Một hơi nói xong, Quân Vân Tuyết mới che lại miệng Thượng Quan Dĩ Dung.

Nàng ta vừa hoảng sợ lại mộng bức, quay đầu trừng mắt Quân Cửu. Cắn răng giận mắng: "Quân Cửu, nhất định là ngươi hạ độc cho nương của ta! Mọi người không cần tin tưởng nương ta nói, là Quân Cửu khống chế bà! Những lời này đều không phải thật sự!"

Quân Hùng Thiên lấy lại tinh thần, cũng lập tức giải thích: "Đây không phải thật sự! Chư vị không thể tin. Quân Cửu, ngươi mau lấy giải dược ra đây!"

Quân Hùng Thiên trừng sang Quân Cửu, sải bước nhanh, duỗi tay liền muốn chộp tới bắt Quân Cửu. Hắn còn chưa đυ.ng tới một mảnh góc áo của Quân Cửu, thì Vân Trọng Cẩm cùng Vân Kiều xông tới ngăn hắn lại.

Vân Trọng Cẩm câu môi: "Quân gia chủ, mọi người đều là người trưởng thành có đầu óc. Lời nói nói thật hay giả, tự mình có thể hiểu rõ."

"Không sai. Các ngươi nói Quân cô nương ác độc tàn nhẫn? Rõ ràng là chủ mẫu Quân gia của ngươi âm hiểm không phải người, không chỉ có muốn gϊếŧ Quân cô nương, còn bôi nhọ nàng!" Vân Kiều mở miệng nói năng có khí phách, mọi người nghe được sôi nổi gật đầu.

Lại nhìn về phía Quân Hùng Thiên nghiên cứu vài phần, đồng thời tỏ vẻ "Không nghĩ tới Quân gia các ngươi âm hiểm ác độc như vậy!"

"Không! Không phải như thế, mọi người đừng tin tiểu tiện nhân Quân Cửu này. Nàng nói bậy! Cái gì hôn ước? Nó là một đứa phế vật, sao có thể có hôn ước cùng Thái Tử điện hạ? Thái Tử điện hạ người nói đúng không?" Quân Vân Tuyết đã không duy trì được thần nữ cao quý ưu nhã.

Nàng ta nôn nóng cuống quít vọt tới trước mặt Phượng Thiên Khải, bắt lấy tay áo Phượng Thiên Khải, thúc giục hắn: "Điện hạ ngài mau nói! Quân Cửu tiểu tiện nhân kia là nói hươu nói vượn! Ngài muốn cưới chính là ta."

Tiểu Ngũ thấy, meo meo hưng phấn lên. Nói: Dỗi xong một nhà tiện nhân, rốt cuộc muốn dỗi tra nam!

Ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu, Tiểu Ngũ lắc lư cái đuôi không ngừng. Chủ nhân lên! Tỷ dỗi xong tra nam, để cho muội tới cắn chết hắn.

Quân Cửu mắt sủng nịch nhìn Tiểu Ngũ xong, mới ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Thiên Khải cùng Quân Vân Tuyết. Phượng Thiên Khải giống như còn đang đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, có chút chưa hồi thần. Đôi mắt đối diện cùng nàng, Phượng Thiên Khải thế nhưng theo bản năng đẩy Quân Vân Tuyết ra.

Thấy vậy, Quân Cửu nhướng mày. Tra nam sửa kịch bản?

"Điện hạ!" Quân Vân Tuyết phẫn nộ: "Điện hạ ngài mau nói chuyện. Chẳng lẽ ngài muốn thừa nhận ngài cùng phế này vật có hôn ước sao?"

"Nàng là luyện dược sư không phải phế vật." Phượng Thiên Khải trả lời, làm Quân Vân Tuyết như gặp phải sét đánh.

Phượng Thiên Khải thế nhưng phản bác nàng ta, hắn có ý tứ gì?

Thấy Phượng Thiên Khải nhìn về phía Quân Cửu, thần sắc trên mặt biến ảo mấy phen. Cuối cùng lại là lộ ra một cái mỉm cười với Quân Cửu, tươi cười còn càng thêm xán lạn. Hắn nói: "Đúng. Bổn cung với nàng là có hôn ước."

Ầm!

Quân Vân Tuyết cứng lại rồi, không thể tin tưởng mắt trừng lớn. Phượng Thiên Khải nói cái gì? Hắn không phải từ trước đến nay chán ghét khinh thường Quân Cửu, hận không thể gϊếŧ Quân Cửu, phế bỏ hôn ước sao? Vì sao hiện tại thừa nhận? Vì cái gì!

Phượng Thiên Khải cũng không thèm nhìn tới đối tượng hắn vừa mới cầu hôn, chỉ là nhìn chằm chằm Quân Cửu không rời. Đáy mắt Phượng Thiên Khải hiện lên dã tâm cùng hưng phấn.

Hắn muốn bắt lấy Quân Cửu!

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------