Hết thảy đều đang đi vào quỹ đạo, phát triển theo chiều hướng tốt. Trừ bỏ.. một con bánh mèo nằm liệt trong lòng nàng.
Quân Cửu chống cằm, tò mò chọc chọc Tiểu Ngũ: "Muội làm sao vậy?"
Từ khi bắt đầu tiến vào Mặc phủ ở, mỗi ngày Tiểu Ngũ đều đang giả bộ đáng thương, bằng không chính là bộ dáng buồn bực không vui. Trong lúc nhất thời, Quân Cửu đều suy xét có nên tìm một bác sĩ tâm lý mèo cho nó hay không. Đáng tiếc nơi này không phải Trung Hoa, không có bác sĩ tâm lý.
Tiểu Ngũ mềm mại nằm liệt thành bánh mèo, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc: "Chủ nhân chúng ta dọn ra ngoài được không?"
"Vì sao?" Quân Cửu nghi hoặc.
"Mặc Vô Việt là người xấu! Hắn ức hϊếp Tiểu Ngũ, hơn nữa luôn mưu đồ gây rối đối với chủ nhân. Chủ nhân lợi hại như vậy, hoàn toàn không cần Mặc Vô Việt hỗ trợ."
Nói đến Mặc Vô Việt, Tiểu Ngũ lập tức có tinh thần, nó bò dậy, mài móng vuốt ở trên bàn: "Chủ nhân chúng ta xử lý hắn! Hạ dược cho hắn đi!"
Quân Cửu: "..."
Mèo của nàng giống như bệnh không nhẹ.
Tiểu Ngũ vẫn cứ đang ra chủ ý ôi thiu: "Đánh không lại thì chúng ta có thể hạ dược cho hắn! Thuốc xổ thì thế nào? Như vậy thân thể hắn không thoải mái, liền đánh không lại chủ nhân. Trước đánh hắn một trận, rồi chúng ta rời đi, thế nào?"
Quân Cửu duỗi tay, mèo trắng nhỏ lập tức ngã xuống, lộ ra cái bụng trắng ởn để Quân Cửu vuốt lông. Ánh mắt mong đợi của nó vẫn cứ nhìn Quân Cửu, chờ đợi trả lời.
Tuy rằng không biết vì sao Tiểu Ngũ vẫn luôn không thích Mặc Vô Việt. Nhưng mà, Quân Cửu thở dài: "Tiểu Ngũ, ta bị thua thiệt."
"Meo?"
"Muội đã từng thấy qua chủ nhân nhà muội bị thua thiệt, không đòi trở về liền bỏ đi sao?" Quân Cửu câu môi, cười phúc hắc xảo trá.
Nàng kêu Mặc Vô Việt một tiếng sư phụ, tuyệt không phải sẽ là nói không.
Tiểu Ngũ nháy mắt sống không còn gì luyến tiếc. Ở Hoa Hạ người từng làm chủ nhân bị thua thiệt hoặc là chết thực thảm, hoặc là táng gia bại sản. Tuy rằng ngẫm lại Mặc Vô Việt có kết cục như vậy thì thực thoải mái, chính là cảm giác không có khả năng.
Lần đầu tiên nó lo lắng thật sâu, chủ nhân nhà mình đấu không lại Mặc Vô Việt.
Vì thế mèo buồn bực, cũng không cảm thấy buồn ngủ, nửa đêm nhảy ra cửa sổ, lần thứ ba mươi tám ném thi thể chuột vào cửa Mặc Vô Việt.
Meo hừ~Mặc Vô Việt mơ tưởng thoải mái!
Nhưng mà lúc này đây, phía sau truyền đến tiếng nói trầm thấp nguy hiểm của nam nhân: "Chơi vui không?"
"Méo!" Tiểu Ngũ xù lông nháy mắt liền muốn chạy.
Hàn quang thoáng xẹt qua, hoàn toàn đi vào trong đất trước mặt Tiểu Ngũ. Lưu lại vết kiếm thật sâu.
Tiểu Ngũ lông tóc càng thêm nổ tung. Không phải sợ, mà là tức! Mặc Vô Việt lại động thủ thật! Vừa rồi nếu không phải nó cơ trí né tránh, thì hẳn là đã bị gϊếŧ chết.
Tức muốn hộc máu kêu to, ánh sáng trắng hiện lên, mèo bự thân cao hai mét xuất hiện ở trong viện, Tiểu Ngũ quay đầu một móng vuốt hung hăng bổ về phía Mặc Vô Việt. Không thể nhịn được nữa, nó muốn tính sổ với Mặc Vô Việt! Cắn chết hắn!
Nhưng mà lý tưởng mèo thì rất tốt đẹp, hiện thực thực tàn khốc.
Bộp!
Mặt ngã xuống trong đất, bò dậy mặt dính đầy bùn, Tiểu Ngũ nhìn trên người chính mình trái u một cục phải lồi một miếng, kêu meo meo thê lương thảm cực kỳ.
Nhìn trong viện, chỗ nào cũng bị nó hủy đi, chỉ có viện của Quân Cửu ở, bao phủ ở trong quầng sáng màu vàng là còn bình bình an an. Quầng sáng ngăn cách hết thảy động tĩnh, sẽ không ồn chút nào đến Quân Cửu ngủ.
"Meo!" Tiểu Ngũ quay đầu tiếp tục nhằm phía Mặc Vô Việt.
"Đủ rồi." Mặc Vô Việt không vui nhíu mày.
Hắn hư không nắm chặt năm ngón tay ở trên không trung, lực lượng vô hình bao vây ở trên người Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ giãy giụa, chỉ torng nháy mắt đã biến trở về mèo trắng nhỏ. Mặc Vô Việt vẫy tay, bắt Tiểu Ngũ tới.
Lạnh nhạt nhìn Tiểu Ngũ không ngừng kêu to meo meo, Mặc Vô Việt tà khí câu môi: "Thân có huyết mạch Bạch Hổ, thật sự coi chính mình là mèo?"
Tiểu Ngũ nháy mắt cứng đờ thân thể, cũng không kêu meo meo nữa. Nó trừng lớn mắt, hoảng sợ không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt.
Cái tên xấu xa này làm sao sẽ biết thân phận của nó?
Mặc Vô Việt mở miệng: "Ngươi sợ ta, cho nên muốn kêu Tiểu Cửu Nhi rời khỏi ta. Giả bộ đáng thương mấy ngày, không tiếp tục nữa?"
"Méo!"
"Hỏi ta làm sao thấy được? Khi ta không có mặt, móng vuốt của ngươi đều sắc bén hơn ai khác. Ta vừa ở thì từ bỏ phản kháng, giả bộ đáng thương, cáo trạng với Tiểu Cửu Nhi nói ta ức hϊếp ngươi, còn rất giảo hoạt." Mặc Vô Việt nhéo nhéo móng vuốt của Tiểu Ngũ.
Ở trước khi Tiểu Ngũ nói chuyện, Mặc Vô Việt lại nói: "Ta từng ăn qua thịt Bạch Hổ, uống qua máu Bạch Hổ. Không biết Tiểu Cửu Nhi có muốn nếm thử?"
Tiểu Ngũ trừng mắt mèo đến tròn vo. Ăn qua Bạch Hổ!
"Ngươi cho rằng ta lừa ngươi?" Mặc Vô Việt nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, hai tròng mắt màu đen biến trở về màu vàng, giống như dã thú, tàn bạo thị huyết, vô tình ngạo mạn. Tiểu Ngũ cảm thấy uy áp khiến người hít thở không thông, trái tim nhỏ sắp không chịu nổi muốn vỡ vụn.
Ở trước khi Tiểu Ngũ chịu đựng không nổi, Mặc Vô Việt nháy mắt thu liễm uy áp.
Vừa rồi giống như chỉ là một hồi ảo giác, Mặc Vô Việt câu môi cười, lười biếng tà khí mở miệng: "Tiểu Cửu Nhi thích như vậy, ta làm sao sẽ ăn ngươi đây? Nhưng mà nên nghe lời một chút, đừng nghĩ cạy góc tường của ta."
"..."
Rõ ràng là ngươi cạy góc tường của ta, chủ nhân là của ta QAQ
Mặc Vô Việt buông Tiểu Ngũ ra, cúi đầu nhàn nhạt nhìn mèo trắng nhỏ: "Trở về đi. Lần sau lại không nghe lời nữa, thì ta chỉ có thể nói cho Tiểu Cửu Nhi. Ngươi là Bạch Hổ, không phải mèo."
Cắn chết Mặc Vô Việt không thành, ngược lại bị sửa trị uy hϊếp nên Tiểu Ngũ đều héo toàn bộ mèo. Tối nay vừa phát sinh như vậy, Tiểu Ngũ có thể nhận thấy được Mặc Vô Việt không phải người! Là tồn tại càng muốn đáng sợ hơn Bạch Hổ!
Nhưng mà nó nghĩ như thế nào, cũng không thể tưởng được Mặc Vô Việt là cái gì. Trong ký ức của nó trừ bỏ biết chính mình là Bạch Hổ, mặt khác đều không nhớ rõ.
Tiểu Ngũ ủy khuất đáng thương leo cửa sổ bò vào nhà, Lãnh Uyên hiện thân: "Chủ nhân, nó là Bạch Hổ?"
Lãnh Uyên cực kỳ khϊếp sợ. Thần thú Bạch Hổ? Lúc trước trận chiến ấy, tứ thần thú không phải đều tử vong diệt sạch sao? Nó như thế nào sẽ là Bạch Hổ, lại như thế nào sẽ hóa thành con mèo nhỏ ở lại bên người Quân Cửu?
"Chẳng qua là con Bạch Hổ đều mất đi ký ức truyền thừa, ngay cả ta là ai cũng không nhớ rõ. Không đủ gây sợ."
"Dạ. Nhưng chủ nhân ngài hẳn là trở về một chuyến. Xích Long giới đã có chút không che lấp được hơi thở của chủ nhân ngài." Lãnh Uyên thật cẩn thận đề nghị.
Trong mắt hắn, có thể nhìn đến khí tức mà người thường không thể phát hiện.
Khí tức đó quanh quẩn ở quanh thân Mặc Vô Việt, một ngày lại một ngày càng thêm rõ ràng. Chờ đến khi khí tức hoàn toàn bại lộ, thì chuyện chủ nhân tránh thoát phong ấn sẽ bại lộ. Mấy lão quái vật đó mà biết được, nhất định sẽ lại nhào lên lần nữa!
Mặc Vô Việt trầm mắt, mắt vàng lạnh băng túc sát.
Hắn sờ sờ nhẫn trên ngón tay. Hắn cần phải trở về, thu liễm áp chế khí tức. Nhưng hắn không muốn đi.
Mặc Vô Việt nhìn về phía trong phòng, nơi đó có linh hồn duy nhất thế gian có thể làm hắn thèm nhỏ dãi. Du͙© vọиɠ hắc ám trong nội tâm đang điên cuồng kêu gào, thúc giục hắn một ngụm ăn luôn Quân Cửu rồi trở về. Như vậy Tiểu Cửu Nhi chính là hắn, hòa hợp nhất thể, không người nào có thể cướp đi!
Mặc Vô Việt nhắm mắt lại, giấu đi ánh sáng vàng. Nửa ngày sau, Mặc Vô Việt mở mắt nói: "Ngày mai ta khởi hành, ngươi lưu lại bảo hộ Tiểu Cửu Nhi. Bất luận là ai, tổn thương Tiểu Cửu Nhi thì gϊếŧ không tha! Còn con Bạch Hổ kia thì nhìn chằm chằm nó."
"Dạ! Lãnh Uyên lĩnh mệnh."
Hôm sau, tia nắng ban mai ló dạng.
Quân Cửu sờ sờ Tiểu Ngũ còn đang ngủ say, duỗi người ra cửa, liền thấy Mặc Vô Việt đứng ở ngoài cửa nhìn nàng, ở phía sau Mặc Vô Việt là một mảnh hỗn độn.
Quân Cửu: ?