"Không! Không! Ta là luyện dược sư, các ngươi không thể bắt ta! Đan phương là của ta, các ngươi vì sao phải tin tiểu nha đầu này, vì cái gì không tin ta?"
Triệu Hạc la to: "Là nó ăn trộm! Là nó trộm của ta! Đan Các các ngươi xác định qua, ta mới là chính chủ!"
Nhưng mà mỗi người nhìn Triệu Hạc, hoàn toàn không còn thổi phồng cùng sùng bái lúc trước. Chỉ còn lại có vô tận chán ghét cùng khinh thường, sẽ không ai tin hắn nữa!
Triệu Hạc kinh hoảng ngẩng đầu: "Thái Tử điện hạ, cứu ta!"
Phượng Thiên Khải nhíu mày, ánh mắt lạnh băng phẫn nộ nhìn chằm chằm Triệu Hạc.
Triệu Hạc đáng giận này, hại hắn chọn sai người, thiếu chút nữa thu y vào dưới trướng! Hiện tại mất mặt như vậy, ánh mắt những người đó nhìn hắn đều giống như đang cười hắn có mắt không tròng vậy. Phượng Thiên Khải hận không thể xẻo sống Triệu Hạc, sao có thể giúp y.
Bên cạnh, Quân Vân Tuyết mặt đen như đáy nồi, nàng ta tin tưởng Triệu Hạc, kết quả mặt đều bị đánh sưng lên. Triệu Hạc đáng chết!
Sao có thể?
Sao có thể sẽ đi đến một bước này? Mắt thấy hắn liền sắp được nổi danh Thiên Túng Quốc, như thế nào liền thân bại danh liệt, vạn người phỉ nhổ?
Là Quân Cửu!
Là nha đầu kia. Là nó, là nó tạo thành hết thảy!
Triệu Hạc đột nhiên quay đầu, ánh mắt hắn oán độc điên cuồng gắt gao nhìn chằm chằm Quân Cửu. Ở trước khi hộ vệ Đan Các vây quanh hắn, Triệu Hạc giống như điên rồi nhằm về phía Quân Cửu: "Ta muốn gϊếŧ ngươi! Đan phương là của ta!"
"Hít! Cẩn thận!"
"Mau bắt lấy Triệu Hạc!"
Quân Tiểu Lôi khẩn trương trừng to mắt: "Cửu tỷ tỷ cẩn thận!"
Mắt thấy Triệu Hạc nhằm về phía Quân Cửu, mọi người tim đập đều sắp vọt tới cổ họng. Một lão nhân thân cao thể tráng, một nữ hài nhỏ xinh mỹ lệ, ai mạnh ai yếu, giống như liếc mắt một cái thì đã nhìn ra.
Khoảng cách ngắn lại, Quân Cửu lại vẫn không hề nhúc nhích. Chẳng lẽ bị dọa choáng váng sao? Mau tránh ra!
Ngân quang chợt nổi lên, lóe đôi mắt mọi người.
"..."
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên. Không phải là Quân Cửu!
Mọi người lập tức nhìn lại, chỉ thấy Triệu Hạc há miệng kêu thảm, cọ cọ lui về phía sau, hắn nâng hai tay lên, trên mặt máu tươi rơi xuống, nhìn kỹ thì da đầu tê dại. Hắn lại bị đánh gãy gân tay, xương cốt đều bị chặt đứt, chỉ còn một tầng da nối liền.
Lại nhìn khóe miệng Quân Cửu câu lấy tươi cười lạnh lùng, đầu ngón tay chơi đùa chủy thủ.
Hít!
Tiểu cô nương này quá độc ác đi!
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khϊếp sợ, lại thấy Quân Cửu bước ra một bước, nhấc một chân đá bay Triệu Hạc. Thân thể nhỏ xinh kia, bùng nổ lực lượng khiến người khϊếp sợ. Triệu Hạc lăn đi giống như một cái túi rách, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.
"Trộm đan phương của ta, chiếm làm của riêng. Phế đôi tay ngươi, là giáo huấn."
Quân Cửu đi qua, chân dẫm lên ngực Triệu Hạc. Chủy thủ bay ra khỏi đầu ngón tay, ngân quang hiện lên máu tươi bắn ra, điểm điểm huyết tinh dừng trên váy ở Quân Cửu, nhuộm ra đóa hoa máu đỏ.
Quân Cửu: "Kẻ lừa đảo, bôi nhọ ta. Đầu lưỡi này cũng không cần nữa."
Ánh mắt nàng lạnh băng thích gϊếŧ chóc, khóe môi câu lấy tươi cười nguy hiểm khiến người ta giật mình trong lòng. Đẹp thì đẹp đó, lại là hoa hồng hung hiểm, làm người ta không dám tới gần.
Triệu Hạc trừng đôi mắt thật to, hoảng sợ sợ hãi. Hắn rốt cuộc hối hận, không nên trộm đan phương, chỉ là đã muộn.
Kinh sợ đan xen, lá gan muốn nứt ra.
Triệu Hạc oa oa hộc máu, cuối cùng tròng trắng mắt lật ngược, đang sống sờ sờ bị hù chết. Quân Cửu chán ghét dời chân, ánh mắt khinh miệt: "Chỉ vậy mà cũng bị hù chết? Phế vật."
Lá gan chỉ có như vậy, còn dám trộm đan phương của nàng?
Tiểu Ngũ meo meo đi tới, nó nói: Đó là bởi vì chủ nhân tỷ lúc ấy thoạt nhìn vừa nhỏ lại yếu ớt, kẻ lừa đảo này làm sao biết chủ nhân tỷ vốn lợi hại như vậy!
Đâu chỉ lợi hại? Quân Cửu bạo phát hung tàn có được không.
Triệu Hạc lại bị hù chết? Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Bên trong trầm mặc an tĩnh, Quân Vân Tuyết vừa mở miệng liền có vẻ hết sức lớn tiếng. Nàng ta lại trách cứ Quân Cửu: "Ngươi tiểu nha đầu này tuổi còn trẻ, sao lại ngoan độc như thế? Ngươi đã phế đôi tay hắn, làm hắn biến thành phế nhân."
"Sau ngày hôm nay, hắn nhất định là bị đá ra khỏi Thiên Túng Quốc, thân bại danh liệt. Cái này đối với việc lấy đan phương của ngươi mà nói, kết cục đã thực thảm. Ngươi thế nhưng còn muốn cắt đầu lưỡi của hắn, hắn đang sống sờ sờ lại bị hù chết!"
Quân Cửu quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Quân Vân Tuyết: "Liên quan ngươi đánh rắm."
"Meo meo!" Không sai, liên quan ngươi cái rắm!
Giả bộ thánh mẫu bạch liên hoa cái gì? Còn không phải là muốn lợi dụng dư luận, làm chủ nhân bị chỉ trích. Lại hủy diệt chủ nhân thanh danh sao? Nàng ta và nương nàng ta Thượng Quan Dĩ Dung đều giống nhau, xấu xa triệt để.
Không sai, Quân Vân Tuyết thật là đánh chủ ý này. Nhưng mà nàng ta đã xem nhẹ, Quân Cửu thủ đoạn lôi đình tàn nhẫn, kinh sợ mọi người. Hơn nữa lúc trước bọn họ hổ thẹn đối với việc thổi phồng Triệu Hạc. Dư luận? Bọt nước cũng không nổi lấy một cái.
Không chỉ có như thế, ngay cả Phượng Thiên Khải cũng không vui nhìn nàng ta: "Tuyết Nhi, sao nàng có thể nói như vậy? Triệu Hạc này vốn là đáng chết! Hắn hiện tại đã chết, thật đúng là tiện nghi cho hắn."
"Điện hạ." Quân Vân Tuyết nhìn về phía Phượng Thiên Khải, tức khắc sửng sốt.
Là nàng ta đã quên. Phượng Thiên Khải bị Triệu Hạc lừa, đang thời điểm phẫn nộ. Nàng đi nhầm một chiêu này!
Quân Vân Tuyết lập tức cắn môi, bạch liên hoa thanh nhã cao quý lập tức ủy khuất rũ xuống. Phượng Thiên Khải thấy vậy, quả nhiên lập tức thu hồi không vui. Hắn nắm tay Quân Vân Tuyết, ngữ khí ôn hòa: "Tuyết Nhi là bổn cung nói quá nặng lời. Nàng là quá thiện lương."
Nôn! Tiểu Ngũ dứt khoát làm ra động tác nôn mửa.
Thiện lương? Phượng Thiên Khải sợ là có hiểu lầm gì đó đối với thiện lương.
Không có tâm tình xem tiết mục tình thâm của tra nam tiện nhân. Quân Cửu ngoắc ngoắc tay, Tiểu Ngũ nhảy đến trong lòng nàng, xoay người muốn đi, thì trưởng lão Đan Các vẻ mặt áy náy ngăn nàng lại: "Tiểu cô nương, việc hôm nay là sai lầm của Đan Các. Vẫn thỉnh cô tha thứ cho."
Không đợi Quân Cửu trả lời, trưởng lão Đan Các lấy ra một khối lệnh bài: "Đây là lệnh bài của lão hủ. Cô có thể cầm lệnh bài này, tùy ý ra vào Đan Các, cũng sử dụng lò luyện đan của Đan Các, còn có bộ phận dược liệu v. V. Đúng rồi! Cô còn chưa đăng ký luyện dược sư đi? Lão hủ có thể tự mình đăng ký cho cô. Không biết tên họ của tiểu cô nương là gì?"
Đăng ký luyện dược sư?
Quân Cửu có quyết định này, cho nên nàng nhận lấy lệnh bài của trưởng lão Đan Các, nhẹ nhàng bâng quơ phun ra một cái tên: "Quân Cửu. Quân tử quân, Cửu số chín."
"Cái gì? Quân Cửu!"
"Quân Cửu?" Phía sau truyền đến tiếng kinh hô của Phượng Thiên Khải cùng Quân Vân Tuyết.
Thanh âm cực lớn, tất cả mọi người ở Đan Các đều nghe thấy được. Bọn họ động tác nhất trí nhìn chằm chằm Quân Cửu, biểu tình khϊếp sợ đến một loại khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, tựa như nhìn thấy tận thế.
"Ngươi tên Quân Cửu!" Quân Vân Tuyết nhìn chằm chằm Quân Cửu, không thể tin tưởng.
Tâm tình của mọi người giống như của nàng ta. Sao nàng có thể là Quân Cửu? Phế vật Quân gia kia, không biết liêm sỉ, lả lơi ong bướm. Như thế nào sẽ cùng một cái tên với tiểu cô nương lớn lên xinh đẹp, khí thế mười phần, bừa bãi lại lợi hại này.
Nàng không có khả năng là Quân Cửu kia!
Phượng Thiên Khải chịu đựng chán ghét đáy lòng, mặt ngoài có lòng tốt kiến nghị: "Thứ cho bổn cung nói thẳng không cố kỵ, ngươi vẫn là sửa tên đi. Cái tên Quân Cửu này, ở Hoàng thành chính là trơ trẽn khiến người chán ghét."
"À, vậy sao?" Quân Cửu cười: "Thật ra ta cảm thấy tên Quân Cửu này thực tốt."
"Tên của Tiểu Cửu Nhi rất hay. Quân Cửu. Chín, đại biểu có chín cái tốt." Bên tai truyền đến tiếng nói lười biếng say lòng người của Mặc Vô Việt. Quân Cửu nghiêng mắt, nhìn thấy hắn lấy một loại tư thế bảo hộ đứng ở bên cạnh nàng.
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/