Trên đài cao, Triệu Hạc biến sắc. Thật vất vả dùng dư luận ngăn chặn Vân Trọng Cẩm, đây lại là ai?
Mặc Vô Việt hơi câu môi mỏng, Tiểu Cửu Nhi tức giận. Chẳng qua, giữa Triệu Hạc, Noãn Tâm Ích Khí Hoàn cùng Tiểu Cửu Nhi có liên hệ gì sao?
Trên lầu Vân Kiều không tức giận nữa, hắn tỏa sáng đôi mắt, kinh hỉ vọt tới trước lan can nhìn xuống. Là Quân cô nương! Quân cô nương tới Hoàng thành, Vân Kiều cao hứng phất tay với Quân Cửu, lại phát hiện Quân Cửu không thấy được hắn, Vân Kiều xoay người lao ra khỏi phòng.
"Nàng là ai hả?"
"Chưa bao giờ gặp qua. Như thế nào lại có người tới chất vấn Triệu Hạc đại sư?" Mọi người nhìn Quân Cửu, thần sắc hoang mang hồ nghi.
Rõ ràng tuổi chỉ mới mười hai mười ba, lại có mỹ mạo kinh người. Càng khiến lòng người kinh hãi chính là khí thế của nàng. Khinh cuồng ngạo mạn, như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ. Nơi đi qua, không người nào dám đối diện cùng nàng. Đám người càng thêm tự động tránh ra một con đường.
Nàng là ai?
Vô số người đều đang hỏi trong lòng. Phượng Thiên Khải, Quân Vân Tuyết cũng vậy. Trong lòng Vân Trọng Cẩm ẩn ẩn có suy đoán, hắn ngẩng đầu nhìn đến đệ đệ nhà mình bởi vì thể nhược mà bị đám người chặn ở bên ngoài không vào được. Nhưng bộ dáng kích động khi nhìn về phía Quân Cửu, làm Vân Trọng Cẩm có được chứng thực.
"Ngươi là ai?" Trưởng lão Đan Các nhíu mày nhìn Quân Cửu.
Tiểu cô nương này khí thế thật lớn! Lời của nàng vừa mới nói với Triệu Hạc, khó tránh khỏi làm người ta suy nghĩ sâu xa.
Quân Cửu khẽ nhếch khóe miệng: "Ta là ai? Không bằng thỉnh Triệu Hạc đại sư nói một chút."
Nàng ánh mắt lạnh băng, hàm chứa khinh miệt cùng trào phúng. Triệu Hạc bị nàng vừa nhìn, theo bản năng lui về phía sau nửa bước. Khi lấy lại tinh thần, hắn lập tức nắm chặt tay sống lưng thẳng thắn, Triệu Hạc gắng gượng giả bộ trấn định, hắn nhìn chằm chằm Quân Cửu ngạc nhiên không nắm chắc.
Là nha đầu tên Quân Cửu sao?
Không! Chênh lệch quá lớn!
Con ranh kia cùng nha đầu dáng vẻ xinh đẹp quá mức này, sao có thể là một người? Nhưng mà giọng nói không làm giả được, còn có ánh mắt nhìn hắn, làm Triệu Hạc nghĩ đến lần đầu tiên mình bị vả mặt. Nhịn không được trên mặt bị đau từng trận.
Thật là nó sao?
"Ngươi là ai? Đan Các há có thể cho phép ngươi một tiểu nha đầu gây sự. Ngươi kêu Triệu Hạc đại sư thề, sẽ không phải là đồng lõa do Vân Trọng Cẩm tìm tới, muốn cùng nhau bôi nhọ Triệu Hạc đại sư đi?" Phượng Thiên Khải nói, lập tức cứu vớt Triệu Hạc.
Ánh mắt hắn sáng lên.
Đúng vậy! Hắn có thể làm bộ không quen biết Quân Cửu! Một tiểu nha đầu, không quyền không thế. Có thể làm gì hắn? Nói ra chân tướng, cũng không có ai sẽ tin. Ngược lại hắn có thể trả đũa, nói Quân Cửu bôi nhọ.
Như vậy, hắn liền có thể càng thêm quang minh chính đại nuốt đan phương Noãn Tâm Ích Khí Hoàn! Ha ha ha, cứ làm như vậy!
Lập tức Triệu Hạc ngón tay chỉ Quân Cửu, cả giận nói: "Tiểu nha đầu ở đâu ra! Ngươi kêu ta thề thì ta phải thề? Ngươi cho rằng mình là ai? Ta cũng không quen biết ngươi, ngươi mơ tưởng cùng với Vân thiếu chủ bôi nhọ ta!"
"Thì ra là bôi nhọ Triệu Hạc đại sư!"
"Thế nhưng là đồng lõa của Vân thiếu chủ. Vân thiếu chủ này thật là dụng tâm hiểm ác. Mệt hắn còn tự cho mình là quân tử, lại làm ra loại chuyện này!"
"Còn không phải sao? Vì cướp đi Triệu Hạc đại sư dốc sức phục vụ cho hắn, thế nhưng tìm người cùng nhau tới bôi nhọ Triệu Hạc đại sư. Thật quá đáng! Vân gia đây là ỷ thế hϊếp người, may mắn có Thái Tử điện hạ chủ trì công đạo!"
Mọi người nghị luận sôi nổi, dư luận lại bốc cháy lên.
Quân Tiểu Lôi thấy vậy, nhịn không được nhút nhát sợ sệt nhìn.. góc áo của Mặc Vô Việt: "Này, cái kia ngươi đi cùng với Cửu tỷ tỷ, ngươi không giúp Cửu tỷ tỷ một chút sao?"
"Hỗ trợ? Nàng cũng không cần."
"Vì sao!" Quân Tiểu Lôi trừng to mắt. Tất cả bọn họ cộng lại cùng ức hϊếp Cửu tỷ tỷ, vì sao hắn nói không cần?
Đúng lúc này, truyền đến Triệu Hạc hét thảm một tiếng.
Quân Tiểu Lôi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Hạc đau bụm mặt thân thể run run. Trên mặt hắn, thình lình có ba dấu vết mèo cào. Cũng không phải là cái loại dấu vết nhợt nhạt bình thường, mà là da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa!
Tiểu Ngũ chịu không nổi loại rác rưởi không biết xấu hổ này, đoạt đan phương của chủ nhân chưa đủ, còn bôi nhọ chủ nhân?
Hừ, không cho ngươi chút giáo huấn, thật coi nó là mèo?
Tiểu Ngũ đột nhiên ra tay, mọi người mộng bức không lấy lại tinh thần, lại nghe Quân Cửu lạnh lùng trào phúng: "Người không biết xấu hổ, cũng biết đau sao?"
"Ngươi!" Triệu Hạc lấy ngón tay chỉ Quân Cửu, hắn phản ứng thực mau: "Ngươi đồ tiện nha đầu này, ngươi bôi nhọ ta không thành. Thế nhưng hành hung! Ngươi khẳng định là cùng Vân thiếu chủ.. A!"
Ai ngờ Quân Cửu đột nhiên lắc mình tới gần, một quyền nện ở trên bụng Triệu Hạc.
Triệu Hạc cuộn tròn thân thể, miệng há to chỉ còn lại có tiếng hít khí. Một quyền này, Quân Cửu dùng tới linh khí, mới vừa rồi nàng còn nghe được trong cơ thể Triệu Hạc, tiếng xương cốt bị gãy rời.
Thu hồi tay, Quân Cửu nhướng mày, trở thành Linh Sư, quả nhiên càng mạnh!
"Sao ngươi lại động thủ đánh người!" Trưởng lão Đan Các trợn mắt há hốc mồm.
Quân Cửu liếc xéo quét về phía hắn một cái, trưởng lão Đan Các đối diện với đôi mắt lạnh băng nguy hiểm, thân thể cứng đờ.
Quân Cửu câu môi, cười bừa bãi: "Đánh thì đánh, chẳng lẽ còn phải thông báo cho các ngươi sao?"
Khí phách! Đủ cuồng!
Nhất thời mọi người mất tiếng, lại không biết nên nói cái gì. Hiển nhiên bọn họ cũng chưa từng gặp qua người nào dám cuồng vọng tùy hứng như vậy ở trước mặt Đan Các. Quá mức khϊếp sợ, ngay cả đi nâng Triệu Hạc dậy cũng quên mất.
Vừa lòng vì trong Đan Các rốt cuộc an tĩnh lại, Quân Cửu vỗ vỗ tay, cười lạnh nhìn về phía Triệu Hạc: "Triệu Hạc, ngươi xác định đan phương Noãn Tâm Ích Khí Hoàn, thật là ngươi sáng tạo?"
"Không sai!" Triệu Hạc nhịn đau, nói năng có khí phách.
Hắn vừa kinh lại sợ, cắn chặt hàm răng nhìn chằm chằm Quân Cửu. Hắn không ngừng cổ vũ cho chính mình, hắn không thể thừa nhận! Quân Cửu đánh hắn, chỉ có thể làm mọi người càng tin tưởng nàng là cùng phe với Vân Trọng Cẩm!
Chỉ cần hắn không thừa nhận, Quân Cửu có thể làm gì được hắn chứ?
"Rất tốt." Quân Cửu xoay người nhìn về phía Vân Trọng Cẩm, nhướng mày mở miệng: "Có thể tìm cho ta chút dược liệu, lấy đan lô tới không? Tốt nhất lại thêm một người."
Vân Trọng Cẩm: ?
"Để ta!" Vân Kiều trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc chen vào được rồi.
Hắn mỉm cười nhìn Quân Cửu: "Quân cô nương, để ta tới đi. Dược liệu, đan lô ta có. Người? Cô có ta là đủ rồi."
"Được." Quân Cửu gật gật đầu với Vân Kiều, tiếp theo nàng báo ra một chuỗi tên dược liệu. Triệu Hạc nghe mỗi một cái tên, thì sắc mặt lại khó coi thêm một phần. Cuối cùng nắm chặt nắm tay, khống chế để mình không lộ ra vẻ khϊếp đảm sợ hãi.
Không được! Hắn cần phải ngăn cản Quân Cửu!
Kết quả Triệu Hạc còn chưa mở miệng, Quân Cửu chỉ một ánh mắt đã đông lạnh hắn. Quân Cửu câu môi, cười lạnh mở miệng: "Nếu Noãn Tâm Ích Khí Hoàn là ngươi tự tay sáng tạo. Như vậy đan phương trừ bỏ ngươi, thì không còn có người nào khác biết. Đúng không?"
"Đúng vậy." Triệu Hạc chỉ có thể nói cứng. Hắn ôm bụng, đau đến hút không khí.
Quân Cửu câu môi, nàng ngẩng đầu ánh mắt bừa bãi quét ngang toàn trường, khí thế bức người: "Các ngươi đều nghe thấy được. Kế tiếp các ngươi không cần phải nói gì cả, mở to mắt ra mà nhìn là được."
Khí thế thật mạnh! Thế nhưng nói không nên lời phản bác.
Vân Trọng Cẩm nhìn Quân Cửu, đáy mắt hiện lên kinh ngạc. Vị Quân cô nương này, càng thêm lợi hại hơn so với Vân Kiều nói. Năm tông mười quốc, chẳng lẽ là tông môn nào đi ra ngoài rèn luyện?
Mặc cho là ai, đều đoán không được thân phận của Quân Cửu.
Trên lầu, Phượng Thiên Khải và Quân Vân Tuyết cũng ngây ngẩn cả người. Phượng Thiên Khải ngạc nhiên không nắm chắc: "Tiểu nha đầu này thoạt nhìn không giống như là cùng phe với Vân Trọng Cẩm."
"Điện hạ không vội, chúng ta trước nhìn một cái xem nàng muốn làm gì." Quân Vân Tuyết nhíu mày, nhịn xuống cảm giác không khoẻ hiện lên trong đáy lòng.
Tiểu nha đầu này, làm nàng ta cảm thấy uy hϊếp! Chỉ là kỳ quái, chẳng lẽ các nàng không phải là lần đầu gặp mặt sao?
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/