- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư
- Chương 50: Thật là không biết xấu hổ.
Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư
Chương 50: Thật là không biết xấu hổ.
Đây là ẩn thân? Quân Cửu cùng Tiểu Ngũ đồng loạt nhìn phía Mặc Vô Việt, một người một mèo đều là biểu tình tò mò. Mặc Vô Việt nhìn thấy mà nhịn không được, giơ tay sờ sờ đầu Quân Cửu.
Tóc thật mềm~
Ở trước khi Quân Cửu phản ứng kịp thì thu hồi tay, Mặc Vô Việt mở miệng: "Chờ thực lực của nàng cường đại lên rồi, là có thể làm được lấy thần thức che đậy thân thể."
"À." Quân Cửu gật đầu, nàng đánh ghi chú dưới đáy lòng.
Nhưng mà nàng cũng không biết, yêu cầu này cần thực lực cực kỳ cường đại mới có thể làm được. Linh Sư chỉ có thể xa xa nhìn lên.
Bọn họ đi vào trong Đan Các, không cần hỏi đường, ở đây người người đều đang nghị luận Triệu Hạc, cùng Noãn Tâm Ích Khí Hoàn. Bởi vì Triệu Hạc "sáng tạo" ra Noãn Tâm Ích Khí Hoàn, hắn tự mình hưởng lấy hết toàn bộ vinh vang đặc biệt. Ở Đan Các nhận được vạn người chứng kiến, từ một đại phu bình thường, giành lấy phong tước luyện dược sư!
Có thể nói một bước lên trời!
Mọi người hâm mộ sùng bái: "Triệu Hạc này thật đúng là thiên tài! Thế nhưng có thể sáng tạo đan phương mới độc đáo, nghe nói Đan Các đánh giá, đan phương này chính là vượt qua nhất phẩm!"
"Trời ạ! Vượt qua nhất phẩm, Thiên Túng Quốc còn chưa từng xuất hiện qua đan phương vượt qua nhất phẩm đi?"
"Còn không phải sao! Lúc này ngươi biết Triệu Hạc đại sư lợi hại đi? Hôm nay ngay cả Thái Tử điện hạ, cùng thiếu chủ Vân gia cũng đều tự mình đi tới, chính là vì mượn sức Triệu Hạc đại sư, phục vụ cho chính mình."
Có thể mượn sức một luyện dược sư sáng tạo ra đan phương siêu nhất phẩm, đây tuyệt đối là trâu bò nhất Thiên Túng Quốc.
Quân Cửu đối với cái này, ha hả đát.
Tiểu Ngũ: Méo! Triệu Hạc này trộm đan phương của chủ nhân, ngụy trang thành tự mình sáng tạo. Thật là không biết xấu hổ!
"Người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch." Quân Cửu cười lạnh.
Nếu không phải nàng tới Hoàng thành, còn không biết Triệu Hạc trộm đan phương của nàng, gióng trống khua chiêng làm ra phong cảnh như vậy. Muốn lấy đan phương của nàng, nổi danh, làm luyện dược sư? Làm người không thể quá Triệu Hạc.
"Ai không biết xấu hổ?" Thanh âm Mặc Vô Việt truyền tới bên tai.
"Đương nhiên là Triệu Hạc."
"Meo!" Tiểu Ngũ phụ họa.
Quân Cửu giật giật ngón tay, mới phát hiện tay phải của mình còn bị Mặc Vô Việt nắm ở trong tay, theo bản năng thu tay lại, lại thu không được. Cúi đầu nhìn, thì Quân Cửu thấy trên tay Mặc Vô Việt mang một cái nhẫn hình rồng, rất đặc biệt, rất hoa lệ.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của nàng, đôi mắt hồng bảo thạch trên nhẫn hình rồng giống như còn sống. Quân Cửu vừa nhìn liền hoảng hốt một trận, ngay sau đó một bàn tay che khuất đôi mắt của nàng.
Mặc Vô Việt nói nhỏ: "Không nên nhìn, nó sẽ nuốt trọn linh hồn của nàng."
Quân Cửu chợt co chặt đồng tử.
Sau đó Mặc Vô Việt buông lỏng Quân Cửu ra, Quân Cửu lại muốn liếc mắt nhìn chiếc nhẫn một cái, lại thấy Mặc Vô Việt chắp tay sau lưng nói với nàng: "Không phải tới xem Triệu Hạc kia sao?"
Quân Cửu đáp lời rồi thu hồi ánh mắt, trong lòng nàng hồ nghi cũng cảnh giác. Nàng sẽ không cho rằng Mặc Vô Việt mới vừa rồi là dọa tiểu hài tử ba tuổi. Bởi vì hiện tại đại não của nàng cũng còn đang hôn mê, Tiểu Ngũ càng là sợ tới mức mất tiếng.
Cái nhẫn kia, rất lợi hại!
Thật sự sẽ nuốt trọn linh hồn của nàng sao? Vì sao trên tay Mặc Vô Việt sẽ mang theo nhẫn như vậy?
Một giọng nói mềm mại hoạt bát, đột nhiên đánh gãy Quân Cửu suy nghĩ. Nàng nói với Quân Cửu: "Oa, cô cũng là tới xem Triệu Hạc đại sư sao?"
Quân Cửu nghe tiếng thì quay đầu lại, một khuôn mặt kiều tiếu tươi đẹp hiện ra ở trước mặt nàng. Nàng ấy có một đôi mắt trừng thật to, biểu tình khϊếp sợ: "Thì ra chính mặt còn đẹp hơn sườn mặt nhiều như vậy à! Cô cũng thật là đẹp!"
"Có bao nhiêu đẹp?" Quân Cửu cười. Nhất thời hứng khởi trêu đùa nàng ấy.
Tuổi của nữ hài không chênh lệch với nàng bao nhiêu. Nghe vậy thì nghiêm túc nhéo cằm, cứ nhìn chằm chằm vào Quân Cửu nói: "Đặc biệt đẹp! Là người đẹp nhất ta đã từng thấy! Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tên là gì, ta có thể làm bằng hữu với tỷ không?"
Quân Tiểu Lôi tiến vào Đan Các, đã bị Quân Cửu hấp dẫn. Tiểu tỷ tỷ rất rất đẹp mắt nha! Trong lòng còn ôm một con mèo trắng nhỏ, đứng ở chỗ đó, xinh đẹp giống như tranh.
Nam nhân bên cạnh nàng, Quân Tiểu Lôi chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, cảm thấy càng đẹp mắt! Nhưng muốn nói đẹp như thế nào, đẹp chỗ nào thì Quân Tiểu Lôi cũng không dám nhìn thêm một cái. Trực giác nói cho nàng người nam nhân này rất nguy hiểm rất cường đại! Vừa mới quét mắt liếc nàng một cái, nàng sợ tới mức giống như chim cút.
Hoãn hơn nửa ngày, mới dám trộm tới đây cám dỗ Quân Cửu.
Quân Cửu nhìn Quân Tiểu Lôi, càng cảm thấy đùa vui, nàng hơi cong khóe miệng: "Ngươi muốn làm bằng hữu với ta? Sẽ không sợ ta là người xấu, quay đầu bán ngươi đi?"
"Tỷ sẽ không làm vậy đâu. Ta cũng không đáng giá bằng con mèo trong lòng tỷ, tỷ sẽ lỗ vốn."
"Phốc khụ khụ!" Quân Cửu bị sặc luôn rồi, kẻ dở hơi này ở đâu ra vậy?
Tiểu Ngũ thì lại cao hứng, kiêu ngạo ưỡn ngực, cho Quân Tiểu Lôi một ánh mắt, coi như ngươi biết hàng. Quân Tiểu Lôi nhìn mà trợn tròn mắt, con mèo trắng nhỏ này giống như nghe hiểu được lời nàng vậy, thật thông minh!
Nhìn đến Quân Cửu cười, Mặc Vô Việt cười tà câu môi. Quân Tiểu Lôi tức khắc cảm thấy uy áp trên người làm nàng thở không nổi, đã không còn nữa.
Phù -- có thể thở rồi!
Quân Cửu: "Ta là Quân Cửu, cô tên là gì?"
"Quân Tiểu Lôi. Ai nha, chúng ta đều họ Quân. Sẽ không phải là người một nhà chứ?" Quân Tiểu Lôi bưng mặt, mắt trông mong nhìn Quân Cửu.
Quân Cửu nhướng mày, cười nhạt không nói.
Người một nhà? Cái chảo nhuộm lớn Quân gia kia lại không sinh ra được tiểu khả ái, kẻ dở hơi như Quân Tiểu Lôi. Nhưng mà nếu thật là người Quân gia..
Quân Tiểu Lôi ghé vào trên lan can bên cạnh Quân Cửu, nàng cười tủm tỉm nhìn Quân Cửu: "Chúng ta đây đã giới thiệu tên, chính là bằng hữu. Ta gọi tỷ là Cửu tỷ tỷ đi. Tỷ còn chưa nói cho ta, tỷ cũng là tới xem Triệu Hạc đại sư đúng không?"
"Đúng. Nhưng mà ta nói cho muội một bí mật."
"Cái gì nha?" Quân Tiểu Lôi tò mò, lập tức thò lỗ tai qua.
Quân Cửu câu môi, nhàn nhạt mở miệng: "Triệu Hạc là một kẻ lừa đảo, đan phương không phải của hắn."
"Thật vậy chăng?" Quân Tiểu Lôi đôi mắt đều trợn tròn, vẻ mặt khϊếp sợ không thể tin nổi.
Lập tức, nàng lại lôi kéo ống tay áo Quân Cửu nhỏ giọng nhắc nhở: "Cửu tỷ tỷ, tỷ cũng không thể nói bậy nha! Người nơi này đều là tới xem Triệu Hạc đại sư, hắn rất lợi hại! Ngay cả Thái Tử, đại tiểu thư Quân gia, còn có thiếu chủ Vân gia, đều tới xem hắn! Tỷ nói như vậy, cẩn thận bị đuổi ra ngoài."
Quân Tiểu Lôi nói không sai. Nàng đứng ở chỗ này một hồi, bên tai nghe được toàn lời tán dương, không cần đốt lửa thì Triệu Hạc cũng có thể vọt lên trời.
Quân Cửu cười lạnh, nàng tiễn Triệu Hạc phóng lên trời sánh vai cùng thái dương có tốt không?
"Triệu Hạc đại sư tới!" Không biết là ai hô to một tiếng.
Mọi người đồng thời nhìn qua, ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ. Triệu Hạc hưởng thụ những ánh mắt truy phủng này, lâng lâng được mọi người vây quanh đi vào. Hôm nay, hắn liền phải một bước lên trời! Chỗ tốt của Noãn Tâm Ích Khí Hoàn, làm Triệu Hạc nếm được ngon ngọt.
Trộm chiếm đan phương, đây tuyệt đối là quyết định thông minh nhất hắn làm được đời này!
Trên lầu hai.
Phòng Vân gia. Thiếu chủ Vân gia Vân Trọng Cẩm nhàn nhạt nhìn Triệu Hạc. Phía sau, Vân Kiều phẫn nộ nắm tay: "Ca, đó chính là một kẻ lừa đảo!"
"Đừng nóng vội, huynh đều có chủ trương. Kiều Kiều đừng tức giận hư thân thể."
Vân Trọng Cẩm ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Phòng Quân gia. Quân Vân Tuyết cùng Phong Thiên Khải trai tài gái sắc đứng chung một chỗ. Bọn họ nhìn Triệu Hạc, dáng vẻ nhất định phải được. Lại nhìn về phía hắn, mắt lộ ra khıêυ khí©h kiêu ngạo.
Vân Trọng Cẩm là quân tử ôn nhuận. Hắn trầm mắt, suy nghĩ sâu xa vài phần mới quay đầu lại nhìn về phía Vân Kiều: "Kiều Kiều, đệ xác định đan phương là trộm?"
"Dạ! Ca, đệ có thể thề, Noãn Tâm Ích Khí Hoàn là của Quân cô nương. Là Triệu Hạc trộm đi thành quả của Quân cô nương!"
"Được, huynh hiểu rồi."
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư
- Chương 50: Thật là không biết xấu hổ.