Quân Lôi Thiên đau lòng nhìn Quân Thiên Thiên chảy nước mắt và máu đầy mặt: "Thiên Thiên con nhịn một chút, cha lập tức cứu con! Người đâu, lên!"
Đi theo phía sau Quân Lôi Thiên là hai người đàn ông vạm vỡ. Trong nháy mắt hai người ra tay, Quân Cửu khẽ biến sắc mặt. Nàng đã nhận ra nguy hiểm!
"Tiểu nha đầu, muốn ta giúp ngươi sao?" Trong lòng vang lên tiếng nói của nam nhân.
"Không cần." Quân Cửu lạnh lùng cự tuyệt. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hai người, tay duỗi ra bắt Quân Thiên Thiên lại.
Quân Lôi Thiên thấy vậy lập tức hét lớn: "Đừng làm tiểu thư bị thương!"
"Dạ!"
Hai đại hán lo lắng Quân Thiên Thiên, xuống tay rất là gò bó. Quân Cửu thì lại không có băn khoăn. Chủy thủ quay cuồng trong tay, sắc bén vô ảnh. Trong lúc nhất thời, hai đại hán không đυ.ng tới Quân Cửu được, ngược lại bị Quân Cửu quẹt làm bị thương cánh tay.
Sắc mặt trầm xuống, hai đại hán liếc nhau.
Một người xông tới, duỗi tay chụp vào Quân Thiên Thiên. Một người đánh lén sau lưng. Quân Cửu đã nhận ra nguy hiểm ở sau lưng từ trên người người nọ, nhất định phải né tránh!
Nàng xách theo cổ áo Quân Thiên Thiên, giơ tay ném một cái, một chân đá vào trên bụng Quân Thiên Thiên.
Phốc --
Quân Thiên Thiên hộc máu bay ra. Đại hán nghênh diện đánh tới vội vàng ôm lấy Quân Thiên Thiên. Quân Cửu rảnh rỗi xoay người, mắt sắc thấy trên tay người phía sau nọ hiện lên một tầng ánh sáng trắng mỏng manh. Chính là ánh sáng này, rất nguy hiểm!
Mũi chân điểm một cái, Quân Cửu cấp tốc lui về phía sau kéo ra khoảng cách. Đại hán theo đuổi không buông.
Quân Lôi Thiên thấy Quân Thiên Thiên hộc máu. Đau lòng đến gương mặt vặn vẹo biến thành màu đen, phẫn nộ hét to: "Gϊếŧ ả!"
Nhận được mệnh lệnh. Đại hán bạo rống một tiếng, tầng ánh sánh trong tay lại sáng thêm vài phần. Một đại hán khác cũng đuổi theo tới. Quân Cửu bị hai mặt giáp công, tình huống rất nguy cấp.
Trong âm thầm, khi nam nhân đang muốn ra mặt. Đột nhiên ồ lên một tiếng, khóe miệng hắn hơi câu: "Thì ra tiểu nha đầu còn giấu dốt."
Chỉ thấy đầu ngón tay của Quân Cửu bay ra mấy cây ngân châm.
Ngâm châm đυ.ng phải bàn tay đại hán nghênh diện, thế nhưng bị tầng ánh sáng trắng kia hòa tan. Trong lòng nhảy dựng, Quân Cửu nghĩ tới một cái xưng hô trong trí nhớ của nguyên chủ, Linh Sư!
Cảnh giác tăng lên gấp bội.
Quân Cửu không hề che giấu nữa. Ngân châm rời tay bay ra vèo vèo, lần này lại không còn đυ.ng phải bàn tay đại hán, mà là hướng lên trên người hắn. Đối mặt ngân châm nho nhỏ, đại hán trốn cũng chưa trốn, căn bản không để ở trong mắt.
Hừ. Quân Cửu cười lạnh, khinh địch chính là trí mạng.
Ngân châm hoàn toàn đi vào ngực đại hán. Thân thể đại hán run lên, ngã ầm xuống đất. Thân thể run rẩy không ngừng, miệng sùi bọt mép. Một đại hán khác nhìn mà hãi hùng khϊếp vía, đang thấy may mắn vì mình kịp thời tránh đi.
"Thất thần, cũng sẽ chết nga."
Tiếng thiếu nữ ngậm cười, thanh lãnh dễ nghe. Quanh quẩn ở bên tai đại hán, thân thể run lên.
Phốc!
Chủy thủ từ dưới mà lên. Từ trên cổ đại hán nghiêng cắm vào trong óc.
Quân Cửu rút chủy thủ ra. Phụt! Máu tươi phun bắn ra, vài giọt bắn tung tóe ở trên mặt Quân Cửu.
"Chủ nhân thật soái! Khốc chết mất! Chủ nhân là mạnh nhất!"
An tĩnh.
Quân Cửu lạnh lùng nhìn về phía Quân Lôi Thiên cùng Quân Thiên Thiên. Khóe miệng hơi câu lên, hai người sợ tới mức run lên.
"Quân Cửu! Ngươi muốn làm gì!" Quân Lôi Thiên hét lớn. Trên thân thể hắn cũng tỏa ra một tầng ánh sáng trắng, màu sắc muốn đậm hơn hai đại hán vừa rồi một chút. Hắn gắt gao trừng mắt Quân Cửu.
Mặt ngoài trấn định. Nhưng Quân Lôi Thiên run rẩy đồng tử, không chút nào không cho thấy rằng hắn cũng đang sợ hãi. Khi nào thì Quân Cửu trở nên lợi hại như vậy?
Hung tàn, đáng sợ!
Thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán làm người ta khó mà tin được nàng sẽ là một phế vật.
Nhìn đại hán trúng độc bỏ mình trên mặt đất, cùng bị gϊếŧ chết. Đáy lòng Quân Lôi Thiên bồn chồn, hắn có thể gϊếŧ Quân Cửu sao?
"Ngươi còn muốn gϊếŧ ta?"
"Không." Quân Lôi Thiên theo bản năng lắc đầu. Hắn buột miệng thốt ra: "Quân Cửu, giữa chúng ta có hiểu lầm. Không phải chúng ta muốn gϊếŧ ngươi, là chủ mẫu Quân gia ra lệnh cho nên chúng ta không thể không theo!"
Quân Lôi Thiên phát huy vô sỉ không biết xấu hổ tới cực hạn rồi.