Quân Cửu yên lặng nhìn chính mình không mảnh vải che thân, lại ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt. Người sau cũng nhìn nàng, môi mỏng tà khí nhếch lên, hết sức chọc người.
Trầm mặc quỷ dị hai giây sau, Quân Cửu mở miệng: "Nhìn đủ chưa?"
Thái độ của nàng thản nhiên, giống như đây cũng không phải là chuyện gì lớn. Tiểu Ngũ ở một bên đã khϊếp sợ hóa thành pho tượng đá. Chủ nhân nhà nó bị nhìn thấy hết trơn rồi!
Hộ giá! Nhanh chóng hộ giá! Tiểu Ngũ quay đầu rống rống lao ra.
Ở tại chỗ, Mặc Vô Việt vẫn cứ ôm Quân Cửu. Một bàn tay của hắn lướt qua eo Quân Cửu, trong gang tấc tiếp xúc làn da mềm mại gần, vừa mới bước ra từ bể tắm nước nóng, nên làn da của Quân Cửu nóng bỏng, theo địa phương tiếp xúc giống như liệt hỏa, một đường thiêu đốt đến đáy lòng hắn.
Lông mày bạc chau lên, Mặc Vô Việt mở miệng: "Da trắng như tuyết, nhẵn nhụi nõn nà. Giáng đào, eo thon. Thực đẹp, cả đời cũng nhìn không đủ."
Hắn cách Quân Cửu rất gần. Mở miệng ở gần, tiếng nói trực tiếp chui vào lỗ tai Quân Cửu, ngứa ngáy, tê tê dại dại.
Như là bị luồng điện giật một cái, Quân Cửu run run. Nhưng nàng cũng không có bởi vì Mặc Vô Việt nói lời làm càn đùa giỡn, ái muội mà mặt đỏ thẹn thùng.
Quân Cửu rất đỗi bình tĩnh che ngực, lạnh như băng nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt: "Còn nhìn nữa thì ta móc hai tròng mắt của ngươi ra!"
"Được được, ta không nhìn." Mặc Vô Việt quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng cái loại nhìn chăm chú như bóng với hình này, vẫn cứ lưu lại ở trên người Quân Cửu, làm nàng nhíu mày. Lại nhìn Mặc Vô Việt khóe miệng ngậm cười tà, tay Quân Cửu lại ngứa ngáy. Hắn thật thiếu đòn mà!
"Meo meo!" Chủ nhân muội tới đây!
Lúc này, Tiểu Ngũ hộ giá tới muộn đã trở lại. Trong miệng nó ngậm quần áo của Quân Cửu, một đường chạy tới nhanh như điện chớp.
Quân Cửu lấy được quần áo, lập tức đứng dậy khỏi lòng ngực Mặc Vô Việt. Khi đứng dậy còn cố ý dẫm trên đùi Mặc Vô Việt một chân. Góc độ kia lại đi vào mấy tấc, chỉ sợ Mặc Vô Việt phải ngã xuống đất hút khí rồi.
Nhưng cũng vẫn đau, Mặc Vô Việt nhìn dấu chân ướt dầm dề trên đùi, ngẩng đầu Quân Cửu đã mặc xong quần áo.
Quân Cửu quay đầu lại nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Nàng đang hỏi Mặc Vô Việt như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ bể tắm nước nóng nơi này.
"Ta tới hộ pháp cho nàng." Mặc Vô Việt đứng dậy.
Quần áo trên người hắn bởi vì Quân Cửu mà ướt nhẹp, cũng sẽ không có vẻ chật vật. Ngược lại càng tăng thêm vài phần sắc khí khiến người suy nghĩ sâu xa. Quân Cửu thấy, trong lòng không khỏi phun tào. Người này, lớn lên chính là họa thủy!
Nghe vậy, Quân Cửu nhướng mày: "Hộ pháp cho ta?"
"Đúng. Nàng tùy tiện tẩy gân phạt tủy làm ta thực lo lắng cho nàng. Chẳng qua chén thuốc này cực tốt, mà nàng thì càng tốt. Tiểu Cửu Nhi, ta nên chúc mừng nàng thoát thai hoán cốt thành công!"
"Ừ, cảm ơn." Quân Cửu ngữ khí nhàn nhạt, kiêu ngạo nâng cằm lên.
Nàng nói: "Chén thuốc này là ta tự mình phối xứng, đương nhiên cực tốt rồi!"
Nghe vậy, trong mắt vàng của Mặc Vô Việt hiện lên vẻ tối tăm. Hắn ngóng nhìn Quân Cửu thật sâu, cất bước đi tới: "Tiểu Cửu Nhi là luyện dược sư?"
"Không sai. Ta là luyện dược sư." Quân Cửu thản nhiên thừa nhận, nàng chưa bao giờ nghĩ tới phải che lấp bản lĩnh của mình.
Che che giấu giấu, cái này không phải là thánh thủ Quân Cửu.
Tùy ý bừa bãi, tùy tâm sở dục tùy hứng, mới là thánh thủ Quân Cửu ngạo thị Hoa Hạ kiếp trước!
Quân Cửu không biết, Mặc Vô Việt ở sau khi được nàng thừa nhận, chuyện thứ nhất đi ra ngoài chính là mệnh lệnh Lãnh Uyên đi sưu tập dược liệu trân quý nhất, càng nhiều càng tốt. Lãnh Uyên nghe được vẻ mặt mộng bức: "Chủ nhân đây là muốn nghiên cứu dược liệu?"
"Không. Tiểu Cửu Nhi là luyện dược sư. Gãi đúng chỗ ngứa, đưa cái này không phải thực tốt sao?"
"..."
Chủ nhân ngài thay đổi! Ngài không còn là chủ nhân máu lạnh tàn bạo kia của ta nữa! Lãnh Uyên lên án dưới đáy lòng.
Nhưng mà tựa như nhìn thấu ý tưởng của hắn, Mặc Vô Việt mắt lạnh đảo qua, Lãnh Uyên nháy mắt thân thể cứng đờ, khóc không ra nước mắt. Không đúng, chủ nhân chỉ là thay đổi ở trước mặt Quân Cửu. Đối với bọn họ, vẫn là vô tình như vậy!