Chương 385: Thì ra Tiểu Cửu Nhi thích..

Đuôi lông mày giương lên, Quân Cửu nâng một bàn tay lên nắm lấy ngón tay Mặc Vô Việt, giữa các ngón tay đυ.ng chạm vào nhau làm cho độ ấm hơi hơi nóng lên. Mi mắt run lên, Quân Cửu câu môi cười trương dương, ánh mắt làm càn đánh giá Mặc Vô Việt: "Huynh có thể mê hoặc ta?"

Đây là câu nghi vấn, mà Mặc Vô Việt cho nàng câu trả lời khẳng định.

Mặc Vô Việt nói: "Vai rộng eo thon chân dài, cơ ngực lớn, cơ bụng hoàn mỹ. Tóc, đôi mắt Tiểu Cửu Nhi cũng thực thích. Thưởng thức thỏa mãn như thế, chẳng lẽ Tiểu Cửu Nhi không bị ta mê hoặc sao?"

Không đợi Quân Cửu trả lời, Mặc Vô Việt lại chuyển câu chuyện, hắn cúi đầu lại để gần sát vào hơn làm cho khoảng cách lẫn nhau ngắn đến có thể bỏ qua. Môi mỏng mê người nhếch lên nụ cười tà, mắt vàng thật sâu khóa chặt Quân Cửu, mở miệng ngôn ngữ đều là ái muội: "Chẳng qua, ta cũng không hiểu khi nào thì Tiểu Cửu Nhi biết đến ta lớn."

Quân Cửu thoáng nghẹn họng, nghẹn ra một câu: "Phân tích."

Lúc dỗi Tiểu Ảnh thì chỉ là nói thuận miệng, làm nàng quên Mặc Vô Việt cũng có thể nghe thấy, hiện tại không dễ xong việc.

"Phân tích nhưng không chuẩn, Tiểu Cửu Nhi muốn tự mình thử xem, mới có thể biết được rốt cuộc có bao nhiêu lớn hay không?" Mặc Vô Việt càng nói càng ái muội, hơi thở phun trên da thịt, như điện giật toàn thân khiến cả người đều đã tê rần.

Nhưng không giống như thân thể phản ứng, giờ phút này trong đầu Quân Cửu bình tĩnh khác thường. Nàng buông tay nắm lấy Mặc Vô Việt, híp mắt mở miệng: "Được thôi, thử thì thử."

Nói xong Quân Cửu duỗi tay xuống dưới thân Mặc Vô Việt, mắt vàng nháy mắt u ám trầm xuống, tay Mặc Vô Việt bắt lấy Quân Cửu càng nhanh. Gắt gao nắm tay lấy nàng, biểu tình Mặc Vô Việt trở nên đáng sợ khác thường: "Tiểu Cửu Nhi nàng làm gì?"

"Thăm huyệt vị trên eo huynh, huynh cho rằng ta đang làm gì?" Quân Cửu hỏi lại Mặc Vô Việt, thần sắc không chút hoang mang. Ngược lại khóe miệng nhếch lên, câu lấy nụ cười hài hước chế nhạo.

Đùa giỡn nàng? Cho rằng nàng sẽ thẹn thùng?

Quân Cửu hừ lạnh, nàng cũng không phải là tiểu cô nương nũng nịu. Thân là thánh thủ, kiếp trước làm nghề y thì có cái gì mà chưa thấy qua? Nhưng mà Quân Cửu cũng phải thừa nhận dưới đáy lòng, những người mà nàng gặp qua chẳng phân biệt nam nữ cộng lại, cũng không thể so được một phân của Mặc Vô Việt.

Nếu có thể chính mắt nhìn một cái, nhìn sạch hắn, kiếm tiện nghi chính là nàng!

Thu hết thần sắc của Quân Cửu vào đáy mắt, u ám trong mắt vàng của Mặc Vô Việt dần dần thối lui, nhưng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Quân Cửu vẫn cho Quân Cửu một loại cảm giác nàng là đồ ăn. Sớm hay muộn gì cũng sẽ bị Mặc Vô Việt ăn sạch sẽ!

Đè thấp tiếng nói, thanh tuyến trầm thấp ám ách, Mặc Vô Việt nói: "Tiểu Cửu Nhi trêu chọc ta, không sợ củi khô lửa bốc, ta ăn nàng sao?"

Quân Cửu cười cong cong khóe miệng. Nàng ngẩng đầu nhìn Mặc Vô Việt, đôi mắt đối diện ánh mắt cái mũi đối diện cái mũi. Môi đỏ câu lấy tươi phúc hắc trương dương, Quân Cửu mở miệng ngôn ngữ làm càn: "Vậy huynh cũng vẫn trêu ta, sẽ không sợ ta nhịn không được làm huynh sao?"

"Nàng?"

"Như thế nào, không tin?" Quân Cửu nhướng mày, dung nhan tuyệt sắc xinh đẹp như hoa hồng kiều diễm bắt mắt, nàng làm càn lên thì càng vô pháp vô thiên.

Ngón tay sờ lên khuôn mặt Mặc Vô Việt, Quân Cửu cười xấu xa. Há miệng là: "Rốt cuộc huynh có sắc đẹp thay cơm như vậy, ngủ huynh ta cũng không lỗ. Thánh thủ Quân Cửu ta cần phải là ở trên!"

Chỉ có chuyện nàng đè người khác, tuyệt đối không có khả năng nàng bị áp. Thánh thủ Quân Cửu nàng tuyệt đối không nhận thua!

Không biết Mặc Vô Việt suy nghĩ cái gì, hắn cười tà trêu người, rất tán đồng gật gật đầu: "Được thôi~ta chờ Tiểu Cửu Nhi nàng đảm đương cái ở trên kia bất cứ lúc nào."

Quân Cửu: .

Vì sao cảm thấy Mặc Vô Việt nói lời có ẩn ý! Nàng nói sai cái gì rồi sao? Không có mà. Quân Cửu nhất thời không thể tưởng được, nàng ngưỡng thân thể ra sau kéo ra khoảng cách. Biểu tình khôi phục lạnh nhạt: "Vậy huynh chậm rãi chờ xem."

"Tiểu Cửu Nhi phải đi về?" Thấy Quân Cửu rút tay lui về phía sau, Mặc Vô Việt hỏi.

Gật đầu, Quân Cửu nói: "Còn không quay về, chỉ sợ Mục sư huynh cùng sư huynh cũng sẽ lo lắng ta bị linh thú ngậm đi rồi, ra đây tìm ta."

Mục Cảnh Nguyên trước không nói, lấy tính tình Khanh Vũ chính là sủng nàng lên trời, phủng ở trong lòng bàn tay coi như trân bảo. Nói chuyện với Mặc Vô Việt thoạt nhìn không bao lâu, thực tế cũng qua đi nửa canh giờ. Còn không quay về nữa, Khanh Vũ thật sự muốn đi ra tìm nàng.

Nghĩ xong, Quân Cửu ôm Tiểu Ngũ lắc lư: "Chờ trở về học viện Thái Sơ gặp lại."

"Được. Đến lúc đó ta có một kinh hỉ muốn cho nàng."

Nghe vậy thì tò mò liếc mắt nhìn Mặc Vô Việt một cái, Quân Cửu thả người nhẹ nhàng linh động nhảy xuống cây. Nàng đưa lưng về phía Mặc Vô Việt vẫy vẫy tay, cất bước đi đến doanh địa nghỉ ngơi. Kinh hỉ? Nàng lại không vội, chờ trở về tự nhiên sẽ biết là Mặc Vô Việt muốn cho nàng kinh hỉ gì.

Nhưng mà Quân Cửu có khả năng không thể tưởng được, cái kinh hỉ này đối với nàng mà nói, rất có thể sẽ biến thành kinh hách.

Bóng dáng Quân Cửu biến mất trong bóng đêm, nhưng hắn vẫn thấy rõ như cũ. Vẫn luôn nhìn theo Quân Cửu trở lại trong doanh địa, nói chuyện cùng với Khanh Vũ, Mặc Vô Việt cũng không thu hồi cái nhìn chăm chú. Câu môi cười tà khí, mắt vàng của Mặc Vô Việt tỏa ánh sáng liễm diễm say lòng người, tựa như sao trời ngân hà, cực đẹp.

Môi mỏng mê người hơi hơi mở ra, tiếng nói trầm thấp mang theo tiếng cười ái muội: "Thì ra Tiểu Cửu Nhi thích ở phía trên~~"

Lãnh Uyên: Ta cái gì cũng chưa nghe thấy!

* * *

Một đêm gió êm sóng lặng. Khi ánh sáng mặt trời vừa ló dạng, mọi người sôi nổi thức dậy chuẩn bị đi leo núi vòng thắng.

Mục Cảnh Nguyên nói: "Vốn quy củ trong vòng thắng, là sau Phong Hỏa Đài nổi lửa thì phong tỏa vòng thắng. Sau đó đệ tử bên trong có thể khiêu chiến, hỗn chiến, cuối cùng đội ngũ người thắng bước lêи đỉиɦ núi núi non Đông Bình trở thành hạng nhất. Nhưng chúng ta hiện tại dư lại, căn bản không cần phải tham gia hỗn chiến."

Thứ nhất, là phân hạng nhất mỗi học viện. Không cần tam đại học viện bọn họ cũng gia nhập trong hỗn chiến.

Cho nên hiện tại bọn họ chỉ cần bước lêи đỉиɦ núi chủ phong núi non Đông Bình, là có thể kết thúc thú linh hội, mở ra cái chắn rời khỏi rừng rậm Đông Bình trở về.

Chủ phong núi non Đông Bình rất dễ tìm, vừa ngẩng đầu thì chính là ngọn núi cao nhất. Lúc này đệ tử tam đại học viện sôi nổi tập kết thành một đội, Quân Cửu bọn họ ở phía trước, trung gian là học viện Tử Tiêu, cuối cùng mới là Thiên Hư. Trên đường leo lêи đỉиɦ có gặp được linh thú, nhưng mà không cần bọn họ động thủ, linh thú thấy bọn họ nhiều người như vậy thì đã quay đầu bỏ chạy trước.

Một đường thuận thuận lợi lợi bò lên trên đỉnh núi, Mục Cảnh Nguyên chỉ vào ba tảng đá lớn trên đỉnh núi nói: "Lấy được cờ xí trên tảng đá, là có thể kết thúc."

Trên mỗi tảng đá lớn đều cắm cờ xí có ký hiệu đại biểu cho tam đại học viện. Khanh Vũ, Phó Lâm Trạm và đệ tử Thiên Hư cùng đi qua, ba người cùng duỗi tay rút cờ xí ra. Một bên Vân Nghê nhìn mà thèm, lại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám tiến lên cướp đoạt.

Thời điểm ba lá cờ được rút ra, trên bầu trời vang lên một tiếng rắc. Cái chắn bao phủ vòng thắng mấy ngày nay rốt cuộc biến mất!

Thực mau bọn họ liền nghe được tiếng xé gió vang lên, ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy viện trưởng Thiên Hư cầm đầu một đám người bay qua phương hướng của bọn họ. Chỉ trong mấy cái chớp mắt, người đều đã đến trước mặt rơi xuống chân dẫm lên mặt đất.

Quân Cửu nhận thức viện trưởng Thái Sơ, nàng ngẩng đầu nhìn về phía đội ngũ Thiên Hư cùng Tử Tiêu, khi ánh mắt đối diện với viện trưởng Thiên Hư, thần sắc của Quân Cửu lạnh đi vài phần. Lúc này, Vân Nghê từ sau lưng nàng lao đi đến trước mặt viện trưởng, lớn tiếng mở miệng: "Viện trưởng, truyền thừa Huyết Ảnh Vương bị Quân Cửu lấy được!"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt toàn trường trực tiếp dừng ở trên người Quân Cửu. Nàng lấy được truyền thừa Huyết Ảnh Vương?