Chương 379: Huyết tế nàng?

Biểu tình hiện tại của Hồng Anh, chính là thấy quỷ!

Trong lúc nhất thời Quân Cửu không còn là Linh Sư cấp năm, mà là càng thêm hung tàn đáng sợ hơn nàngta người Đại Linh Sư cấp hai này. Hồng Anh nhìn thấy Quân Cửu đi tới, theo bản lại năng lui về phía sau nửa bước. Lấy lại tinh thần, Hồng Anh lập tức thẹn quá thành giận gương mặt hơi hơi vặn vẹo.

Gắt gao trừng với Quân Cửu, trên mặt yêu mị mê hoặc của Hồng Anh chỉ còn phẫn nộ vặn vẹo: "Yêu thuật!"

Hồng Anh chỉ tay vào Quân Cửu: "Tiện nhân ngươi đây là dùng yêu thuật gì?"

"Ngươi quản ta có yêu thuật gì, có thể đánh ngươi là đủ rồi." Vừa dứt lời, Quân Cửu câu môi lộ ra một nụ cười vô tình lạnh như băng, lắc mình một bước rút kiếm ra bổ về phía Hồng Anh. Hồng Anh thấy vậy, không chút nghĩ ngợi rút roi dài ra nghênh đón.

Ánh mắt ám trầm lạnh băng, tay nắm chuôi kiếm Bạch Nguyệt của Quân Cửu căng thẳng. Nàng điên cuồng vận chuyển linh lực, cuồn cuộn không ngừng điên cuồng hấp thu năng lượng đá Linh Ngọc trong cơ thể Tiểu Ngũ. Những năng lượng này nhiều đến làm mạch lạc của nàng căng ra phồng lên, cảm giác đau đớn truyền lại đến trong đầu.

Cái đau đó đối vối Quân Cửu mà nói, chẳng qua là chín trâu mất sợi lông.

Sắc mặt nàng lạnh băng tàn khốc, đưa toàn bộ lực lượng hoàn toàn đi vào bên trong Bạch Nguyệt. Thả người nhảy lên, Quân Cửu ra một kiếm thế không thể đỡ!

Ầm!

Bạch Nguyệt và roi dài lại va chạm lần nữa. Hồng Anh hơi hơi phóng đại đồng tử, không thể tin tưởng nhìn địa phương roi dài quấn lấy Bạch Nguyệt, truyền ra tiếng rắc rất nhỏ. Cái này chỉ là trong một nháy mắt, khoảnh khắc mà tiếng rắc phóng đại vang lên, sắc mặt Hồng Anh trắng bệch.

Roi dài của nàng ta, lại là bị Bạch Nguyệt một kiếm chém đứt.

Toi dài tan vỡ rơi xuống từng đoạn từng đoạn, Quân Cửu chớp mắt đã đến trước mặt nàng ta. Bịch! Một chưởng chụp ở ngực Hồng Anh, há miệng oa phun ra máu tươi. Lúc trước ngực đã bị đá trúng, hiện tại lại một chưởng trực tiếp đứt gãy mấy cây xương sườn. Hồng Anh đau không đứng dậy nổi.

Một bàn tay tinh xảo như ngọc tới túm lấy vạt áo trước ngực Hồng Anh, kéo nàng ta lên đàn tế.

Hồng Anh thấy vậy thì kinh hãi: "Quân Cửu ngươi muốn làm gì!"

"Đương nhiên là huyết tế ngươi thông quan." Quân Cửu cười lạnh nói lời tàn nhẫn, Hồng Anh nghe vào trong tai thì trừng mắt thật to. Huyết tế nàng?

Trước kia Hồng Anh sẽ cười to Quân Cửu nằm mơ! Nhưng hiện tại, hiện thực bày ra ở trước mặt. Hồng Anh vừa giận lại sợ, nàng ta gào rống giãy giụa: "Ngươi dám!"

Phốc!

Quân Cửu soái khí giơ tay, cắm Bạch Bguyệt vào bụng Hồng Anh đính nàng ta ở trên đàn tế. Một bàn tay khác thì cầm U Ảnh roẹt roẹt vài cái cắt qua tay chân Hồng Anh, máu tươi ào ạt chảy ra hoàn toàn đi vào trong đàn tế. Quân Cửu mắng cười trào phúng: "Ta đã làm, ngươi nói ta có dám hay không?"

"A a a a! Quân Cửu ta muốn gϊếŧ ngươi, ta muốn gϊếŧ ngươi!" Hồng Anh gào thét.

Nhưng nàng ta ngay cả tránh thoát cũng làm không được, chỉ có thể vô lực ngã vào trên đàn tế trơ mắt nhìn máu tươi từ trong thân thể của mình chảy ra. Nàng ta muốn ngẩng đầu, thì bị Quân Cửu bóp cổ nàng ta làm nàng ta không thể động đậy. Ánh mắt lạnh băng tàn nhẫn của nàng làm Hồng Anh tim đập nhanh.

Một màn này, mọi người nhìn mà hít sâu.

Tròng mắt đều sắp trừng ra, cũng không thay đổi được đây là sự thật, không phải bọn họ làm một cơn mộng hoang đường.

Một Đại Linh Sư cấp hai, thế nhưng bị Linh Sư cấp năm đánh thành cẩu, còn bóp cổ ấn ở trên đàn tế lấy máu. Cho dù tận mắt nhìn thấy, bọn họ vẫn không ngừng cuồng hỏi chính mình dưới đáy lòng, sao có thể?

Phó Lâm Trạm: "Đây là thật sự sao?"

"Ta cũng không tin, nhưng đây là sự thật. Chúng ta cứ như vậy nhìn Quân Cửu huyết tế Hồng Anh?" Mục Cảnh Nguyên phức tạp mở miệng, thần sắc khó tả.

Chẳng lẽ muốn đi cứu Hồng Anh? Trừ bỏ Vân Nghê, bọn họ đều lắc đầu. Nữ đao phủ ác độc tàn nhẫn đó, ai muốn đi cứu nàng ta? Lúc này Phó Lâm Sương đột nhiên lắc mình tiến lên, hắn giơ tay chụp vào Quân Cửu.

Phó Lâm Sương muốn cứu Hồng Anh?

Quân Cửu thấy được Phó Lâm Sương xông tới, thấy được hắn ra tay với mình. Nhưng nàng không phát hiện ác ý trên người Phó Lâm Sương, chỉ có một phần vội vàng. Ngay tại khi Phó Lâm Sương muốn bắt lấy nàng, Quân Cửu buông ra tay lui về phía sau tránh đi một bước.

Phó Lâm Sương cất giọng lãnh ngạnh: "Thối lui!"

Cái gì?

Bịch một tiếng, trước mắt huyết vụ nổ tung, Quân Cửu trước tiên mở ra cái chắn, cũng thuận tiện bao phủ Phó Lâm Sương vào trong. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bên trong huyết vụ, đã không thấy Hồng Anh trên đàn tế.

"Thiên Hư có bí pháp, người thân phận tôn quý đều sẽ dưỡng một huyết cổ, có thể huyết độn trăm dặm. Một khi sử dụng sẽ hao tổn nửa cái mạng, không đến thời khắc sinh tử thì sẽ không sử dụng." Phó Lâm Sương rất hiếm khi phải nói một câu dài như vậy, hắn cúi đầu nhìn về phía Quân Cửu giải thích.

Vừa rồi Hồng Anh chính là dùng bí pháp này chạy thoát. Nếu Quân Cửu còn bắt lấy nàng ta, không thể nghi ngờ sẽ bị huyết độn của Hồng Anh sinh ra lực lượng mà trọng thương.

Tiền căn hậu quả rõ ràng, Quân Cửu thu hồi cái chắn. Gật đầu nói với Phó Lâm Sương: "Cảm ơn."

"Không cần."

Lúc này Mục Cảnh Nguyên bọn họ cũng xông tới, Phó Lâm Sương nói bọn họ cũng nghe được rồi. Phó Lâm Trạm vẻ mặt ngạc nhiên: "Ta còn tưởng rằng cái bí pháp này chỉ là Thiên Hư bên kia giả thần giả quỷ, lừa gạt người khác. Không nghĩ tới thật sự là có! Hai người không sao chứ?"

"Ta không có việc gì." Quân Cửu mở miệng trước, đánh gãy Khanh Vũ bọn họ tiếp tục lo lắng dò hỏi.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đàn tế, khẽ nhíu mày. Lần này thế nhưng để Hồng Anh chạy thoát! Nàng cũng không nghĩ tới Hồng Anh sẽ có bí pháp bảo mệnh như vậy.

Khanh Vũ nói: "Tiểu sư muội, muội có thể bức cho Hồng Anh tự tổn hại tám trăm dùng bí pháp bảo mệnh chạy thoát, muội đã rất lợi hại! Sư huynh bội phục muội." Khanh Vũ thật sự an ủi Quân Cửu đừng ảo não nhụt chí. Hôm nay thiếu chút nữa có thể gϊếŧ Hồng Anh, thì tiếp theo nhất định có thể gϊếŧ nàng ta!

Quân Cửu kéo kéo khóe miệng, ánh mắt lãnh lệ: "Nàng ta thoát được qua mùng một, không trốn được mười lăm."

Tuy rằng không phải lúc nào cũng có bug, nhưng nàng sẽ tăng thực lực của mình lên. Không cần bug, cũng có thể gϊếŧ Hồng Anh! Quân Cửu vừa nghĩ đến đây, thì nghe thanh âm hư vô mờ mịt truyền đến.

Hắn nói: "Chúc mừng ngươi thông quan, có thể tiến vào trung tâm trong mộ địa Huyết Ảnh vương, có được truyền thừa Huyết Ảnh Vương."

Theo tiếng nói hư vô tang thương này, một hình người do sương mù tạo thành đứng ở trước mặt bọn họ. Bên trong sương mù, một đôi mắt dừng ở trên người Quân Cửu, tiếp theo nói: "Tuy rằng huyết tế người lấy máu đến một nửa thì chạy. Nhưng lượng máu vừa vặn đủ rồi, cho nên chúc mừng ngươi."

Hắn giơ tay, đàn tế kẽo kẹt biến hình. Mặt trên lưu động máu của Hồng Anh, đốt sáng lên một đám phù văn. Cuối cùng đàn tế biến thành một cánh cửa.

Mộ linh: "Đi vào đi, ngươi là có thể lấy được truyền thừa Huyết Ảnh Vương."

"Ta thì sao!" Thanh âm kích động của Vân Nghê truyền đến, nàng ta chạy đến trước mặt mộ linh nói: "Ta cũng gϊếŧ một người, theo lý thuyết ta cũng thông quan rồi có thể đi vào!"

Ba đệ tử, Phó Lâm Sương và Phó Lâm Trạm một người gϊếŧ một tên. Mục Cảnh Nguyên thả một người cuối cùng, nhưng không nghĩ tới trở về đã bị Vân Nghê cắt cổ. Vân Nghê cũng có dã tâm muốn truyền thừa, cho nên nàng ta sẽ không từ bỏ bất luận một cơ hội nào.

Nhưng mà mộ linh chỉ là liếc mắt nhìn nàng một cái, ghét bỏ nói: "Đặt ở trên đàn tế kia mới kêu là huyết tế, gϊếŧ người không tính."

Sắc mặt Vân Nghê nháy mắt trắng bệch. Thì ra nàng ta cố sức một hồi, thế nhưng là làm không công!

"Được rồi, ngươi mau vào đi thôi! Trừ bỏ truyền thừa Huyết Ảnh Vương, còn có bảo tàng Huyết Ảnh Vương lưu lại. Ngươi không muốn sao? Mau vào đi thôi!" Mộ linh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Quân Cửu không ngừng thúc giục. Quân Cửu quét mắt mộ linh, cất bước đến gần cánh cửa kia.