Chương 377: Tiểu Cửu Nhi nàng thử xem.

Không chỉ là Phó Lâm Trạm, bọn họ đều chán ghét Hồng Anh. Từ trước khi còn chưa biết lẫn nhau, thân là đệ tử thân truyền của viện trưởng tam đại học viện, quan hệ cũng xem như là không tệ. Sau đó lại biết Hồng Anh là nữ đao phủ không từ thủ đoạn, tàn nhẫn hung ác có tiếng, thì lập tức cắt đứt lui tới.

Nếu thay đổi là học viện Tử Tiêu cùng Thái Sơ, bọn họ dám học Hồng Anh thì đã sớm bị đánh gãy chân. Nhưng Hồng Anh, lại có viện trưởng Thiên Hư che chở, thậm chí còn nói người bị nàng ta tra tấn đều là trừng phạt đúng tội.

Dọc theo đường đi Phó Lâm Trạm phổ cập kiến thức tội ác của Hồng Anh cho Quân Cửu cùng Khanh Vũ. Ngẩng đầu nhìn đến Hồng Anh, Phó Lâm Trạm mới thu hồi buôn chuyện, đặt trọng tâm lên ở cửa ải cuối cùng: "Ủa, đây là đàn tế?"

Quân Cửu cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Ở trước mặt bọn họ, một đàn tế ngăn nắp ba tầng chồng lên bày ở chính giữa. Khi bọn họ tới, đám người Hồng Anh đang vòng quanh tòa đàn tế tìm kiếm đánh giá. Tòa đàn tế này tựa như chính là một ải cuối cùng!

Nhưng liên tưởng đến cửa ải là đàn tế, trong lòng mọi người chỉ có một ý tưởng, đó chính là hiến tế.

Khi bọn họ đều đứng ở trước mặt đàn tế, thanh âm tang thương vang lên: "Đây là một ải cuối cùng-- huyết tế. Chỉ có huyết tế một người, mới có thể mở ra cánh cửa đàn tế tiến vào trung tâm mộ địa Huyết Ảnh Vương, nhận được truyền thừa."

Mọi người rùng mình trong lòng, lại nghe thanh âm nói tiếp: "Truyền thừa lại chỉ có một, tới trước thì được. A, mười người, các ngươi mỗi người đều có thể có một lần cơ hội có được khả năng tiến vào trung tâm mộ địa." Lúc này, giọng nói này bại lộ toàn bộ ác ý nồng đậm.

Mười người, mỗi người đều có cơ hội một lần?

Vậy cần phải gϊếŧ đối phương! Một người gϊếŧ một người, năm người thắng được cuối cùng mới có thể chân chính chiếm trước tiên cơ. Còn có cuối cùng truyền thừa chỉ có một, giọng nói này là đang xúi giục bọn họ gϊếŧ hại lẫn nhau. Trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng cái hiện thực tàn khốc này, ngẩng đầu thần sắc mỗi người đều không giống nhau.

Ba gã đệ tử sợ hãi nhất, ai cũng có khả năng gϊếŧ bọn họ! Không khỏi lui về phía sau muốn trốn tránh đi, lúc này Hồng Anh khinh thường quát lớn một tiếng: "Đứng lại!"

Ba người cứng đờ thân thể, thấy Hồng Anh hung tợn liếc mắt quét qua bọn họ một cái, khóe miệng gợi lên nụ cười âm trầm đằng đằng sát khí. Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu nói: "Các ngươi cùng nhau lên cho ta, gϊếŧ Quân Cửu huyết tế. Ai không nghe lệnh ta, ta liền gϊếŧ các ngươi trước!"

"Tiểu sư muội!" Khanh Vũ khẩn trương nắm chặt tay, tiến lên phía trước một bước chặt chẽ bảo hộ ở trước mặt Quân Cửu.

Quân Cửu ánh mắt lạnh lùng đối diện với Hồng Anh, thần sắc trên mặt chưa từng biến hóa. Lúc này Mục Cảnh Nguyên cùng Phó Lâm Trạm bọn họ dàn thành một hàng ngang chặn tầm mắt của Hồng Anh, Mục Cảnh Nguyên mở miệng: "Hồng Anh, ta nói rồi. Có ta ở đây đừng hòng tổn thương Quân Cửu!"

"Còn có ta và Lâm Sương. Chúng ta sẽ không cho các ngươi đắc thủ." Phó Lâm Trạm ôm ngực, trừng mắt nhìn Hồng Anh ánh mắt không tốt.

Phó Lâm Sương chưa từng nói lời nào, nhưng nhìn thần sắc băng sương của hắn, ánh mắt sắc bén như kiếm khiến người ta không thể xem nhẹ.

Hồng Anh đã sớm dự đoán được một màn này. Nàng ta cười ha ha dữ tợn, nắm chặt roi dài mở miệng: "Quân Cửu ngươi muốn làm rùa đen rút đầu cũng không sao. Nhưng ngươi cho rằng tránh ở sau lưng bọn họ thì an toàn sao? Hừ! Các ngươi muốn bảo vệ ả? Chỗ của ta cũng có năm người, chúng ta chẳng qua là chia năm năm mà thôi."

Hồng Anh giơ tay, ba đệ tử co rúm lại tiến lên, Hồng Anh lại dùng đôi mắt hình viên đạn trừng mắt nhìn Vân Nghê, người sau sắc mặt trắng bệch cắn môi nhưng vẫn đứng ở sau lưng Hồng Anh.

Xem thần sắc của Hồng Anh, tuyệt đối sẽ không bỏ qua Quân Cửu! Vân Nghê chỉ có thể kêu khổ dưới đáy lòng, sợ hãi bại lộ thân phận của mình. Quét mắt nhìn thì thấy Mục Cảnh Nguyên bọn họ quả nhiên đang nhíu mày nhìn mình, Vân Nghê vừa chuyển tròng mắt mặt ngoài lộ ra biểu tình bị uy hϊếp áp bức bất đắc dĩ. Chỉ hy vọng như vậy có thể lừa lừa được Mục Cảnh Nguyên.

Quân Cửu cười, mặt mày lạnh như băng nhìn về phía Hồng Anh: "Chia năm năm? Ngươi xác định nơi này không có gì khác sao?"

"Quân Cửu, ta xem ngươi còn có thể càn rỡ bao lâu? Chờ ta bắt lấy ngươi hiến tế mở ra truyền thừa Huyết Ảnh Vương, ta mới là người thắng cuối cùng. Đến lúc đó ngươi đã sớm chảy máu sạch sẽ, chết không thể lại chết hơn. Còn như bọn họ, ai cũng không cứu được ngươi!" Hồng Anh lười phải lãng phí thời gian, ra lệnh một tiếng trực tiếp đánh roi nhằm về phía Quân Cửu.

Khi lao ra, nàng ta truyền âm mệnh lệnh cho bốn người Vân Nghê: "Các ngươi đi ngăn Mục Cảnh Nguyên bọn họ lại! Chỉ cần có thể ngăn bọn họ lại, xong việc ta có thưởng phong phú!"

Vân Nghê vừa nghe, nàng ta cũng không dám đi cản Mục Cảnh Nguyên. Suy nghĩ vừa chuyển, Vân Nghê chọn người nhẹ nhàng nhất lắc mình nhằm về phía Khanh Vũ! Ba tên đệ tử dư lại không dám phản kháng, chỉ có thể nghe lệnh tiến lên Mục Cảnh Nguyên, Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương. Liếc mắt một cái nhìn thấu kế hoạch Hồng Anh, Mục Cảnh Nguyên cùng Phó Lâm Sương ý đồ ngăn lại nàng ta.

Ai ngờ Hồng Anh cũng có chuẩn bị. Thấy bọn họ xông tới, thả người nhảy lên cao cao lướt qua từ đỉnh đầu bọn họ. Quay đầu lại muốn đuổi theo, thì hai tên đệ tử xông tới ngăn cản bọn họ.

Mục Cảnh Nguyên chỉ có thể nhíu mày, xa xa hô to với Quân Cửu: "Quân sư muội chống đỡ, chúng ta sẽ tới giúp muội lập tức!"

"Quân Cửu đừng chính diện giao phong với Hồng Anh. Biết thả diều chứ? Kéo nàng ta!" Phó Lâm Trạm cũng hô to với Quân Cửu.

"Ha ha ha! Linh Sư cấp năm nho nhỏ, kéo ta? Không có khả năng! Chờ khi các ngươi tới, ta đã sớm vặn gãy cổ ả, móc trái tim ả chảy khô máu ả rồi." Hồng Anh kiêu ngạo cười to, mặt mày tối tăm tàn nhẫn. Nàng ta giương tay roi dài ào ào bắn gai ngược ra, đánh bùm bùm khí tức xé trời cuốn tới Quân Cửu.

Ánh mắt lạnh lùng lập loè, Quân Cửu nhón chân nhẹ nhàng lui về phía sau kéo ra khoảng cách. Nàng vững vàng ôm Tiểu Ngũ ở trong lòng, mặt không biểu tình nhìn Hồng Anh.

Cười dữ tợn ngẩng đầu, Hồng Anh mở miệng: "Như thế nào? Tiểu tiện nhân nhìn đến ta đã sợ tới mức không nói nổi? Không phải vừa rồi thực cuồng vọng sao? Ha ha ha, Quân Cửu. Lần này ngươi không có đại trận kia, ta xem ngươi còn có chiêu trò gì có thể sử dụng?"

Lại lắc mình lần nữa, Hồng Anh xông về phía Quân Cửu.

Khi khoảng cách kéo gần, nàng ta đè thấp tiếng nói lại uy hϊếp: "Tiểu tiện nhân, ngươi giao bảo vật ra đây. Nói không chừng ta còn có thể tha cho ngươi một cái mệnh!"

"Ngươi nằm mơ." Tiếng nói lạnh băng, Quân Cửu châm chọc nhìn Hồng Anh. Nhìn đến nụ cười châm chọc trên khóe miệng Quân Cửu, Hồng Anh bỗng nhiên bạo nộ. Nàng ta dốc hết toàn lực của thực lực Đại Linh Sư cấp hai, đánh ra một roi xé trời xé nát gió, như lưỡi rắn phun tê tê gϊếŧ tới gương mặt của Quân Cửu.

Hồng Anh có nội tâm âm ngoan độc ác, nàng ta ngược lại muốn nhìn Quân Cửu một Linh Sư cấp năm, làm sao trốn được một kích toàn lực của Đại Linh Sư của nàng ta?

Quân Cửu quả thực không thể trốn. Nhưng nàng vẫn cứ không chút hoang mang, bình tĩnh, mặc cho tốc độ Hồng Anh xông tới, khoảng cách roi dài đập vào mặt. Quân Cửu giơ tay nắm lấy chuông bạc, một khắc chạm vào tay không hề là lạnh lẽo mà là hơi hơi nóng lên. Quân Cửu sửng sốt nửa giây, trước mắt hoảng hốt thấy được một đôi mắt vàng của Mặc Vô Việt.

Ầm!

Hồng Anh đánh tới, roi dài đánh vào phía trên cái chắn, lực lượng bắn ngược đánh bay nàng ta đi ra ngoài, Hồng Anh hộc máu trừng lớn mắt khó có thể tin. Vừa rồi là cái chắn? Sao Quân Cửu có thể có cái chắn mạnh như vậy, còn có thể đánh bay nàng ta?

Quân Cửu căn bản không thèm nhìn tới Hồng Anh bị đánh bay đi ra ngoài. Nàng cúi đầu ánh mắt dừng trên chuông bạc treo ở trên cổ tay, trong cơ thể nóng lên, lực lượng vô hình điểm ra một mạch lạc đồ.

Cùng lúc này, một tiếng nói quen thuộc, từ tính trêu người truyền vào trong tai: "Đưa năng lượng đá Linh Ngọc dọc theo gân mạch này sử dụng, Tiểu Cửu Nhi nàng thử xem?"

Là Mặc Vô Việt!