Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 373: Lôi đài bàn cờ, người quá yếu gà.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quý Nhất Minh túng túng, rất ủy khuất nhìn Quân Cửu: "Chỉ là đệ trở về, chổ cửa đá cũng không có đường, đệ cũng ra không được."

"Nếu ngươi muốn rời khỏi, ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài." Tiếng nói hư vô mờ mịt kai đột nhiên toát ra, Phó Lâm Trạm bọn họ kinh hãi sôi nổi cảnh giác. Chỉ có Quân Cửu ôm Tiểu Ngũ xoa xoa mông mèo, tên mộ linh này quả nhiên là muộn tao, còn ở một bên nghe lén.

Lúc này Quý Nhất Minh chỉ có thể rời khỏi, nhìn theo hắn rời khỏi Long Điện, Khanh Vũ giả vờ gỡ xuống bọc hành lý từ trên lưng của mình để Quân Cửu đi thay quần áo. Quân Cửu cầm bọc hành lý vừa nhẹ lại trống không đến sau cây cột, nàng từ trong không gian lắc tay lấy ra một thân váy đỏ mặc vào, màu đỏ hút máu, lần sau bị thương mới sẽ không khiến người chú ý như vậy.

Khi Quân Cửu thay quần áo, Khanh Vũ liền trừng mắt Phó Lâm Trạm bọn họ. Không cho phép bọn họ có bất luận một người nào được động đậy quay đầu, chờ Quân Cửu đổi xong quần áo đi ra lúc này mới tiếp tục đi tới một ải kế tiếp.

Trên đường Phó Lâm Trạm còn đòi Quân Cửu mấy viên đan dược. Tuy rằng chính bọn họ cũng có dự phòng, nhưng vừa rồi khi ở trong Long Điện thấy hiệu quả đan dược mà Quân Cửu dùng, ném xa xa đan dược trong bọn họ nhận biết mấy con phố. Ai có thể không muốn có đan dược của thánh thủ Quân Cửu?

Quân Cửu sảng khoái cho một người hai bình bất đồng. Một lọ chữa thương, một lọ khôi phục linh lực. Nói lời cảm tạ xong tiếp tục đi về phía trước, Phó Lâm Trạm còn có chút lo lắng bị Hồng Anh nhanh chân đến trước.

Kết quả chờ khi đi tới cửa thứ nhất mộ địa Huyết Ảnh Vương chính thức, Phó Lâm Trạm cười ha ha ra tiếng. Một đám người đứng ở đối diện bọn họ, bộ dáng nghẹn khuất vừa tức lại giận. Thì ra cửa thứ nhất chính thức này, cần phải mọi người đến đông đủ mới có thể bắt đầu.

Hồng Anh sắc mặt tối tăm, ác độc châm chọc: "Các ngươi bị gãy chân đi không nổi sao?"

"Chậc, chẳng lẽ không phải có người quá nóng vội? Chậc chậc, đạo lý nóng vội ăn không được đậu hủ nóng ngay cả tiểu hài tử ba tuổi đều hiểu, xem ra các ngươi ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng so không được. Mọi người nói đúng không?" Phó Lâm Trạm độc miệng lên cũng không nhận thua, hắn quay đầu làm mặt quỷ với Quân Cửu bọn họ, rõ ràng dỗi ngược trào phúng Hồng Anh.

Hồng Anh quả nhiên bị chọc tức không thôi, nhưng nàng ta cũng không mắng tay đôi với Phó Lâm Trạm. Mà là âm u liếc mắt trừng nhìn bọn họ một cái, đặc biệt là khi dừng ở trên người Quân Cửu thì oán độc như đao, âm ngoan tựa nọc độc.

Mọi người đến đông đủ, mặt đất trước mặt giống như bàn cờ lúc này mới sáng lên ánh sáng. Thanh âm hư vô mờ mịt quanh quẩn bên tai: "Một người đứng một cái ô vuông."

Nghe vậy thì mọi người kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, một người đứng một cái ô vuông, đây là có ý tứ gì?

Tiểu Ngũ nằm bò trên vai Quân Cửu, nàng đi lên bàn cờ đứng ở trên mặt một ô vuông. Thấy nàng phản ứng, Hồng Anh lập tức đuổi kịp tuyệt không lộ ra nửa phần ý tứ nhút nhát cùng tuyệt không bại bởi Quân Cửu. Theo sau, mọi người đi lên một người đứng thẳng ở mặt trên một ô vuông bàn cờ.

Thanh âm kia lại truyền đến: "Một người nhận thua bị loại trừ, tổng cộng có hai mươi lăm người bước lên lôi đài bàn cờ."

Lôi đài bàn cờ?

Quý Nhất Minh rời khỏi cũng không làm mọi người chú ý quá nhiều. Bọn họ bị thanh âm này nói lôi đài bàn cờ hấp dẫn, đây là một cái lôi đài?

Ầm vang!

Mặt đất dưới chân nhoáng lên, mọi người kinh hãi. Quân Cửu khẽ nhíu mày nhìn về phía dưới chân, chỉ thấy ô vuông dưới lòng bàn chân rộng một tấc ba phần không nhúc nhích, bốn phía mặt ô vuông khác không có người đứng thì đồng thời hạ xuống. Sau đó ô vuông dưới chân bọn họ động, bay lên nâng cao ba độ.

"Hai mươi lăm người, tổng cộng mười hai tòa lôi đài. Một người may mắn thăng cấp không cần chiến. Đối thủ cảu các ngươi đều là chọn lựa ngẫu nhiên, đánh thắng hắn hoặc là gϊếŧ hắn, các ngươi mới có thể thông một quan lôi đài ván cờ này. Nga đúng rồi, các ngươi chỉ có thời gian một nén nhang!"

Rõ ràng là ngữ điệu tang thương, trong ngữ khí lại lộ ra cổ muộn tao ác thú vị. Hắn lại nói: "Nếu một nén nhang không phân ra thắng bại, như vậy hai người đều bị loại trừ. Hiện tại bắt đầu đi!"

Ô vuông dưới chân mọi người hoạt động, mắt thấy ô vuông ở bên trong đám người đan xen hoặc là tới gần nhau.

Ầm một tiếng ô vuông dưới chân hai người dính ở bên nhau, theo sau đó từ phía dưới bay lên bốn cái ô vuông ghép nối ở bốn phía bọn họ. Tạo thành một cái lôi đài loại nhỏ phạm vi sáu ô vuông, thời gian chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người đã phân chia đối thủ tốt.

Quân Cửu ngẩng đầu trước nhìn đến Khanh Vũ. Khanh Vũ vẻ mặt ngơ ngác nhìn trống rỗng trước mặt của mình: "Ta đây là không ai?"

"Không, huynh chính là người may mắn thăng cấp mà không cần chiến." Phó Lâm Trạm vẫy vẫy tay với Khanh Vũ, vui cười trêu ghẹo một tiếng. Không thể không nói, Khanh Vũ có vận khí như vậy thật khiến người ta hâm mộ.

Thấy Khanh Vũ trực tiếp may mắn thông qua, Quân Cửu thu hồi ánh mắt quan sát, những người khác nàng không để bụng.

Quân Cửu nhìn về phía đối thủ đối diện của mình, nam nhân dáng người nhỏ gầy khô quắt, diện mạo bình phàm không có gì đặc biệt. Nhưng giờ phút này trên mặt vặn vẹo mừng như điên, làm hắn thoạt nhìn rất khiến người ta chán ghét không thích. Nam nhân mừng như điên nhìn chằm chằm vào Quân Cửu: "Ha ha ha, vận khí cảu ta thật sự là quá tốt!"

"Meo, hắn không phải là tên ngốc chứ?" Tiểu Ngũ ngồi dậy từ trên vai Quân Cửu, mắt mèo hoài nghi đánh giá nam nhân hai cái.

Quân Cửu lạnh lùng cười. Nàng biết vì sao nam nhân mừng như điên, đơn giản là nhìn ra tu vi của nàng là Linh Sư cấp bốn. Phó Lâm Trạm bọn họ sau khi biết thực lực của nàng, nên Quân Cửu cũng lười phải che lấp. Dù sao cấp ba cấp bốn cũng không kém bao nhiêu. Mà nam nhân, hắn là Linh Sư cấp năm.

"Ha ha ha! Ngươi gặp phải ta thì coi như ngươi xui xẻo, ngươi thua chắc rồi! Nể tình ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, chậc!" Nam nhân nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Quân Cửu cười không có hảo ý. Hắn nói: "Không bằng ngươi quỳ xuống cầu ta? Ngươi cầu ta tha ngươi, nói không chừng ta đại phát từ bi sẽ tha cho ngươi. Bằng không.."

"Bằng không thì thế nào?" Quân Cửu lạnh lùng nhìn hắn.

Nam nhân ngẩng đầu hừ lạnh: "Bằng không ta liền cho ngươi nhìn xem một chút màu sắc. Đến lúc đó bị thương mặt như hoa tựa nguyệt này của ngươi, cũng đừng trách ta vô tình không thương hoa tiếc ngọc!"

Quân Cửu cười, là ai cho nam nhân này tự tin, làm hắn cuồng vọng tự cho là đúng như vậy?

Tùy tiện tản mạn ôm ngực, Quân Cửu lạnh lùng câu môi mở miệng: "Tiểu Ngũ, giao cho muội."

"Meo!" Tiểu Ngũ nhảy đánh về phía nam nhân, đệm thịt hồng nhạt bắn ra lợi trảo sắc bén giống như loan đao. Như tia chớp bổ nhào vào trước mặt nam nhân, bốn trảo công kích xuống vô ảnh trảo, nam nhân bụm mặt kêu thảm thiết không ngừng. Máu tươi ngăn không được chảy ra từ kẽ ngón tay.

Dưới đau đớn, nam nhân dành ra một bàn tay ác độc vận chuyển linh lực công kích Tiểu Ngũ; "Súc sinh đáng chết, ta gϊếŧ mi!"

Mắt mèo dựng đứng thành một đường thẳng, Tiểu Ngũ dễ dàng thoát khỏi nam nhân công kích. Nhón chân nhảy lên, Tiểu Ngũ nhanh nhẹn dẫm lên cánh tay nam nhân chạy lên. Há miệng lộ ra hàm răng sắc bén, một ngụm khóa hầu!

Thình thịch!

Thi thể nện ầm ở trên mặt đất, máu tươi trên cổ phun ra tựa như suối ngăn không được. Tiểu Ngũ nhẹ nhàng nhanh nhạy rơi xuống đất, đầu lưỡi liếʍ đi máu lây dính trên khóe miệng, Tiểu Ngũ cất bước chân ưu nhã đi đến cạnh Quân Cửu nũng nịu: "Meo~~"

Tiểu Ngũ nói: Chủ nhân, Tiểu Ngũ tuyệt không?

"Tuyệt tuyệt." Câu môi, Quân Cửu nửa ngồi xổm xuống rút ra khăn tay tơ tằm lau lau khóe miệng Tiểu Ngũ, còn có đệm thịt. Bị dơ rồi, phải lau sạch.

Có rảnh như Khanh Vũ, như nam nhân hồng y âm thầm nhìn trộm, với Phó Lâm Sương, Phó Lâm Trạm bọn họ thật sự là thực lực quá mạnh, đối thủ quá yếu cho nên có rảnh mắt mà nhìn xem bốn phía thấy được một màn này. Khóe miệng đồng thời run rẩy, không biết nên làm phản ứng gì.

Là người quá yếu gà, hay là mèo quá trâu bò?
« Chương TrướcChương Tiếp »