Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 372: Y thuật này có thể nói là vô địch.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một khắc kia, Quân Cửu còn tưởng rằng là Mặc Vô Việt đã trở lại. Nhưng dừng ở trong ngực mang hơi thở lạnh băng, Quân Cửu ngẩng đầu nhìn thấy Phó Lâm Sương. Hắn và Phó Lâm Trạm lớn lên giống nhau như đúc, khí chất thì lại bất đồng khác hẳn.

Lạnh băng như sương, vô tình tựa như tảng băng, khi cúi đầu nhìn về phía nàng, hơi hơi nhíu mày một chút: "Muội bị thương rất nặng."

"Tiểu sư muội!"

"Quân sư muội!"

"Quân Cửu!"

Mọi người chạy tới, nhìn thấy Quân Cửu cả người là máu thì một đám kinh hãi hút khí. Quân Cửu mặc chính là phục sức đệ tử học viện Thái Sơ, màu sắc nhạt đã nhuộm thành đỏ như máu. Nàng bị thương, còn nặng hơn bọn hắn cộng lại.

Khanh Vũ hơi há miệng, nước mắt đang đảo quanh: "Tiểu sư muội muội có đau hay không? Đau thì cắn sư huynh, như vậy muội thoải mái một chút."

Quân Cửu: ".. Huynh có ngốc không? Hít, đỡ muội ngồi dậy."

"Quân sư muội, sau lung muội tất cả đều là thương, không thể ngồi dậy." Mục Cảnh Nguyên nhíu mày nhìn Quân Cửu, hắn vừa duỗi tay vào trong tay áo móc ra một đống đan dược tìm lấy cái nào hiệu quả tốt nhất. Thấy bọn họ phản ứng, Quân Cửu chỉ có thể tự mình động thủ.

Nhưng mà vừa mới đứng dậy, trên cánh tay đã có một bàn tay trợ giúp nàng ngồi vững. Ngẩng đầu, Quân Cửu lại lần nữa đối diện với đôi mắt Phó Lâm Sương. Hắn lạnh lùng mở miệng: "Ta có thể làm cái gì?"

"Rải toàn bộ thuốc bột này sau lưng ta, bị quần áo trở ngại, thì xé ra là được." Phó Lâm Sương tiếp nhận bình dược ngón tay thoáng run lên. Hắn trầm mặc tiếp nhận, duỗi tay xé mở phía sau lưng Quân Cửu. Quân Cửu bị đau mà run rẩy, nhưng nàng ổn định nhịn xuống.

Thuốc bột rắc vào trên lưng, nỗi đau xuyên tim tăng gấp bội.

Quân Cửu làm lơ Khanh Vũ bọn họ ríu rít trước mặt, nàng duỗi tay đổ ra hai viên đan dược uống vào. Ngại ồn mới nói: "Câm miệng!"

Thế giới mới an tĩnh, thấy Quân Cửu ăn đan dược nhắm mắt đả tọa, sau lưng Phó Lâm Sương hỗ trợ rải thuốc bột đã màu trắng một mảnh, máu ngừng chảy. Quân Cửu đây là đang chữa thương! Mục Cảnh Nguyên lúc này mới nghĩ đến Quân Cửu là thánh thủ, nàng cũng không thiếu đan dược. Lúc này mới tự mình thu hồi bình dược.

Khanh Vũ nói: "Chúng ta không cần quấy rầy sư muội chữa thương, trước hộ pháp đừng để cho người tới gần mới quan trọng!"

Cũng đừng quên, Hồng Anh còn ở chỗ này!

Nghĩ đến nàng ta thì ngẩng đầu nhìn lại, trước thấy được thân hình khổng lồ của cự long đồng thau đã ngã xuống. Trong miệng Tiểu Ngũ ngậm một đôi mắt cự long đồng thau, dưới vuốt còn đá một cái dịch trở về. Nó biết Quân Cửu chữa thương không có áp lực, cho nên không lo lắng chạy đi tìm đôi mắt.

Lướt qua chúng nó, mới nhìn đến Hồng Anh. Một đầu khác đại điện không chỉ là có một mình Hồng Anh, Vân Nghê bọn họ tới rồi trợ giúp Hồng Anh chiến thắng con bạo long đồng thau kia.

"Meo!"

Tiểu Ngũ qua hồi lâu mới trở lại trước mặt Quân Cửu, nó đẩy đôi mắt cự long đồng thau đến bên chân Quân Cửu, lại ngẩng đầu nhẹ nhàng liếʍ liếʍ mu bàn tay Quân Cửu. Khanh Vũ thấy vậy nói: "Tiểu Ngũ, đừng quấy rầy sư muội!"

"Không sao cả." Quân Cửu mở mắt ra, giơ tay sờ sờ đầu Tiểu Ngũ: "Làm tốt lắm!"

"Meo!" Tiểu Ngũ ngoan ngoãn lại kiêu ngạo cọ cọ lòng bàn tay Quân Cửu. Nó đã biết Quân Cửu sẽ cần đôi mắt cự long đồng thau.

Lúc này, mọi người mới phát hiện sắc mặt Quân Cửu từ tái nhợt đã khôi phục hồng nhuận. Bờ môi xinh đẹp tinh xảo, cũng đã hồng nhuận như anh đào. Trên lưng đều hấp thu thuốc bột màu trắng, lộ ra phía sau lưng trần trụi còn có miệng vết thương khép lại kết vảy. Năng lực khôi phục này, người nhìn thấy mà sợ ngây người.

Đây là kết quả đan dược cùng thuốc bột kết hợp hai làm một? Thời gian ngắn ngủn nửa nén hương, Quân Cửu khôi phục thắng qua hiệu quả người khác dưỡng mười ngày nửa tháng.

Y thuật này có thể nói là vô địch!

Quân Cửu đang muốn đứng dậy, sau lưng phủ thêm lên một kiện áo choàng che khuất phía sau lung trần trụi. Màu xanh lam, là áo khoác trên người Phó Lâm Sương. Phó Lâm Trạm cùng Mục Cảnh Nguyên nhất thời trợn mắt há hốc mồm, khϊếp sợ khó có thể tin nhìn Phó Lâm Sương. Hắn uống lộn thuốc?

Khanh Vũ có chút cảnh giác, nhưng nhìn trên khuôn mặt Phó Lâm Sương trừ bỏ lạnh như kết băng, thì cái gì cũng nhìn không ra được. Thoạt nhìn hắn hành động cũng không vượt quá, chỉ là trợ giúp bình thường mà thôi.

Quân Cửu: "Đa tạ."

"Là ta tạ muội, kiếm của muội rất lợi hại." Phó Lâm Sương vươn tay, đôi tay nâng Bạch Nguyệt trả lại cho Quân Cửu. Nếu không phải Quân Cửu cho hắn Bạch Nguyệt, hắn cũng không cách nào móc ra được một con mắt khác của cự long đồng thau. Đồng thời, hắn lại cứu Quân Cửu, tính ra, bọn họ là huề nhau.

Quân Cửu cười cười, nàng tay cầm Bạch Nguyệt bổ một kiếm vào mặt trên hai con mắt cự long đồng thau. Tiếng rắc tinh thể võ ra, Tiểu Ngũ lấy móng vuốt bào tới bào đi ở bên trong thì bào ra được hai viên cục đá nho nhỏ hình thoi.

Phó Lâm Trạm kinh ngạc: "Đây không phải giống nhau với cái kia trước đó muội có được sao?"

"Không sai, là giống nhau." Tiểu Ngũ ngậm hòn đá nhỏ đưa đến trong tay Quân Cửu, cẩn thận đánh giá xong thì xác định trăm phần trăm là hòn đá nhỏ giống nhau.

Nếu hai cái cục đá này là ngọn nguồn lực lượng thao tác cự long đồng thau, vậy viên đầu tiên có thể chính là nơi phát ra năng lượng thao tác cửa đá hay không?

Không đợi Quân Cửu nghĩ thông suốt thấu, thanh âm hư vô mờ mịt tang thương lại xuất hiện. Thanh âm của hắn quanh quẩn ở bốn phương tám hướng đại điện, hắn nói: "Chúc mừng các ngươi thông quan, tổng cộng hai mươi sáu người. Tuy rằng có vài người may mắn, tới muộn nhặt được tiện nghi. Nhưng cũng tính qua ải."

Sau lưng Hồng Anh, một đám người tới cuối cùng thì mặt đỏ tai hồng. Hồng Anh kinh hãi thanh âm phát ra ở này nơi, nàng ta quát khẽ: "Ngươi là ai!"

"Ta chính mộ linh nơi này, thủ vệ truyền thừa Huyết Ảnh Vương. Người tiến vào mộ địa Huyết Ảnh Vương, cần thông ba cửa vòng sơ khảo. Một ải cửa đá, một ải Xà Quật, một ải đó là Long Điện hiện tại. Các ngươi có hai mươi sáu người thông quan, lúc sau còn có ba ải. Toàn bộ người thông qua, mới có cơ hội có được truyền thừa Huyết Ảnh Vương." Thanh âm tang thương, trong mờ mịt hư vô trộn lẫn vài phần ác liệt quỷ dị.

Quân Cửu nhạy bén nghe ra được, xem mặt ngoài là nói cho bọn họ thông quan như thế nào, thực tế ngữ khí của hắn lại có loại ý tứ đứng ngoài cuộc, xem bọn họ chơi trò chơi thông quan. Ác liệt ác thú vị, mười phần muộn tao!

Mộ linh như vậy, con đường phía trước của bọn họ thoạt nhìn sẽ rất khổ sở.

Nam nhân hồng y quét mắt hòn đá nhỏ hình thoi trong tay Quân Cửu, hắn xoay chuyển tròng mắt. Cười xấu xa mở miệng tiếp tục là ngụy trang tiếng nói tang thương, nói: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Muốn lấy được truyền thừa Huyết Ảnh Vương, vậy nhanh chóng đi thông quan đi! Thời gian cũng không đợi ai."

Hồng Anh làm ra phản ứng trước hết, nàng ta vung bàn tay lên tay cầm roi dài lao ra Long Điện. Người tới sau đều đứng ở nàng bên kia, bao gồm Vân Nghê.

Người biết thân phận Vân Nghê như Quân Cửu và Khanh Vũ không ngoài ý muốn, Mục Cảnh Nguyên bọn họ lại là nhíu mày cực kỳ khó hiểu.

"Cái kia," Quý Nhất Minh yếu ớt nói: "Chúng ta không đi sao?"

Tiểu mập mạp vừa mở màn đã bị bạo long đồng thau đá hôn mê, hiện tại tỉnh lại liền thông quan, có thể nói giá trị may mắn bùng nổ. Phó Lâm Trạm nhíu mày nhìn hắn: "Tiểu Minh, hiện tại mới là vòng đầu, phía sau không biết có bao nhiêu hung hiểm. Thực lực này của đệ, hộ vệ của đệ cũng không theo vào. Tiểu Minh đệ đừng đi vào, đi ra ngoài chờ chúng, được không?"

Quý Nhất Minh dẩu miệng, biểu lộ không muốn đi.

Lúc này Quân Cửu nói: "Hắn muốn tham gia thì để cho hắn đi, vận khí cũng là một phần thực lực."

Trên mặt Quý Nhất Minh vừa mới lộ ra tươi cười xán lạn chân chó với Quân Cửu, tiếp theo liền nghe Quân Cửu nói câu lạnh như băng: "Chỉ cần hắn làm tốt chuẩn bị vứt bỏ mạng nhỏ."

Quý Nhất Minh túng túng nháy mắt dập tắt ngọn lửa đáy lòng, sợ hãi!

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------
« Chương TrướcChương Tiếp »