Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 371: Buông tay, ta sẽ đón được muội.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ầm --

Tiếng vang điếc tai, oanh động thiên địa thật lớn, lỗ tai vang lên ầm ầm, trước mắt biến thành màu đen. Mọi người nỗ lực mở to hai mắt, nôn nóng nhìn qua bên kia hô to tên Quân Cửu.

Chỉ thấy cự long đồng thau đều đâm cột đá cứng rắn ra một cái hố to, nó lắc lắc đầu không chịu bất luận ảnh hưởng gì mà lui ra. Gầm nhẹ, cự long đồng thau rất đắc ý, người trên đầu khẳng định bị vỡ thành thịt nát đi! Nhưng mà, tiếng mọi người hút khí truyền đến.

Trên đầu cự long đồng thau, một cái chắn nửa trong suốt mở ra, Quân Cửu đang ở bên trong cái chắn, một bàn tay nắm Bạch Nguyệt cắm ở trên cái sừng trên đầu cự long đồng thau, một bàn tay nắm chặt chuông bạc. Mặc Vô Việt từng nói cho nàng, chuông bạc có thể bảo hộ nàng. Khi có hắn ở, hắn sẽ thúc giục chuông bạc, khi hắn không ở, cần tự mình nắm lấy chuông bạc là có thể mở ra cái chắn.

Quân Cửu không hề nghi ngờ tin tưởng thực lực Mặc Vô Việt ở phía trên cự long đồng thau, cho nên nàng không trốn. "Khụ!" Khóe miệng Quân Cửu thấm ra tia máu, vừa mới va chạm vẫn tạo thành ảnh hưởng một chút trùng kích đối với nàng. Ngăn chặn khí huyết quay cuồng trong l*иg ngực, Quân Cửu buông tay chế trụ cái sừng trên đầu cự long đồng thau ra.

Nàng nghiêm khắc hô to: "Còn thất thần làm gì! Móc đôi mắt nó ra, mau!"

Phó Lâm Sương cùng Mục Cảnh Nguyên lúc này mới thu hồi kinh hãi, lập tức lắc mình xông tới trợ giúp Quân Cửu. Khanh Vũ và Phó Lâm Trạm nâng đỡ nhau đứng lên, bọn họ muốn hỗ trợ nhưng khập khiễng không biết khi nào mới có thể đi qua được.

Phó Lâm Trạm thầm mắng một tiếng kéo Khanh Vũ lại, hắn mở miệng: "Chúng ta đừng qua đi, qua đi chính là thêm phiền gây cản trở."

"Chính là tiểu sư muội!" Khanh Vũ lòng nóng như lửa đốt.

Ngẩng đầu nhìn Quân Cửu đứng ở trên đầu cự long đồng thau, cự long đồng thau quá lớn, đối lập thì Quân Cửu nhỏ bé đến đáng thương. Thở sâu, Phó Lâm Trạm khẽ cắn môi túm chặt Khanh Vũ không buông. Hắn nói: "Quân Cửu thông minh như vậy, nàng chính là thánh thủ Quân Cửu! Mang theo Thiên Võ Tông của huynh diệt đám Đan Tông, chuyển bại thành thắng. Nàng không phải ngốc tử, nàng biết mình đang làm cái gì!"

Cho nên, cùng với lo lắng cho Quân Cửu. Không bằng trước quản kỹ chính mình, không cần đi gây trở ngại.

Cho dù là ai trong bọn họ cũng không thể lý giải, Quân Cửu chỉ là một Linh Sư cấp ba nho nhỏ. Nga không! Nàng vừa mới đối phó bạo long đồng thau đã bại lộ thực lực, nàng là cấp bốn. Nhưng đó cũng tốt hơn không được chỗ nào.

Một Linh Sư cấp bốn, thế nhưng lại liều mạng giống như đám Đại Linh Sư bọn họ? Chẳng lẽ nàng cũng không biết tốt xấu, không rõ ràng lắm mình có mấy cân mấy lượng sao? Trong lên án khϊếp sợ, Phó Lâm Trạm lại không khỏi bội phục, bởi vì nếu thay đổi hắn là Quân Cửu, hắn tuyệt đối không có can đảm xông lên đi tìm chết.

Quân Cửu, cô thật sự có nắm chắc sao?

"Chúng ta lui, sư muội, muội nhất định phải cẩn thận!" Khanh Vũ bị Phó Lâm Trạm thuyết phục, hắn lui về phía sau đến phạm vi an toàn.

Ngẩng đầu nhìn lại, trên đầu cự long đồng thau có ba hàng lân giáp phồng lên giống như sừng. Tay Quân Cửu bắt lấy bò lên trên, nỗ lực tới gần đôi mắt cự long đồng thau. Cự long đồng thau còn muốn dùng chiêu cũ đυ.ng Quân Cửu, lúc này Mục Cảnh Nguyên cùng Phó Lâm Sương xông tới, hoàn mỹ ngăn cản cự long đồng thau.

Từng bước tới gần, Quân Cửu nhìn chút thì thấy ở dưới chân mình không xa, chính là mắt phải cự long đồng thau. Nàng thở sâu, tay trái lấy ra U Ảnh cắm vào trong lân giáp của nó, tay phải tay cầm chặt Bạch Nguyệt, Quân Cửu dò xét đôi mắt cự long đồng thau.

Còn cần thêm một khoảng cách!

Nàng chậm rãi đi xuống, nhón chân dùng mũi chân mới có thể đạp lên khe hở thật nhỏ giữa lân giáp, dùng U Ảnh cố định thân mình.

Phó Lâm Sương và Mục Cảnh Nguyên hấp dẫn hỏa lực ở phía trước, nhìn đến Quân Cửu hành động ở khoảng cách gần, trong lòng níu chặt đổ mồ hôi lạnh! Quân Cửu này không thể nghi ngờ là đang nhảy múa ở trên mũi đao biển lửa, hơi có vô ý thì sẽ táng thân trong miệng cự long đồng thau.

Nam nhân hồng y thấy vậy, câu môi thầm cợt nhả biến thành cợt nhã rõ ràng. Hắn nói: "Có lá gan!"

Rống!

Cự long đồng thau phát hiện Quân Cửu, nâng lợi trảo lên chộp tới, chẳng qua chân trước của nó ngắn, không đủ bắt được Quân Cửu, nó còn phải cúi đầu mới được. Thấy nó cúi đầu, Mục Cảnh Nguyên bọn họ lập tức công kích.

Thời gian có thể kéo dài một lúc thì một lúc, nhưng kéo dài mãi như vậy thì không phải biện pháp!

Mục Cảnh Nguyên và Phó Lâm Sương liếc nhau. Mục Cảnh Nguyên nói: "Lâm Sương, huynh hiểu cơ quan biết móc đôi mắt cự long đồng thau như thế nào. Huynh đi giúp Quân Cửu! Ta tới hấp dẫn hỏa lực."

"Được!" Phó Lâm Sương tuyệt đối không phải người thiếu dứt khoát, trực tiếp lạnh lùng đáp ứng. Hắn nhón chân nhằm phía trên đầu cự long đồng thau, phía sau Mục Cảnh Nguyên mở đan điền ra, thực lực Đại Linh Sư cấp hai phát huy đến đỉnh cực hạn. Vừa ra tay, Mục Cảnh Nguyên dốc hết toàn lực công kích.

Gần!

Quân Cửu tay cầm Bạch Nguyệt đâm một cái, dễ dàng phá vỡ phòng ngự cự long đồng thau. Mũi kiếm đâm vào trong ánh mắt cự long đồng thau, công kích khác sẽ không làm cho nó ăn đau, nhưng một kiếm này, cự long đồng thau cuồng bạo.

Rít gào điếc tai, cự long đồng thau phản kích. Khi Quân Cửu đang muốn né tránh, nghe được Mục Cảnh Nguyên hô to: "Quân sư muội cứ việc buông tay làm, ta sẽ không để nó công kích muội!"

Thấy cự long đồng thau lại bị Mục Cảnh Nguyên mạnh mẽ ngăn chặn, Quân Cửu lãnh mắt nghiêm túc. Nàng lại chuyển Bạch Nguyệt đi phía trước, khoảng cách không đủ. Dứt khoát buông ra tay, tay trái nắm chặt U Ảnh vặn eo nhấc chân một chân đá vào trên chuôi kiếm Bạch Nguyệt. Vèo! Bạch Nguyệt cắm thật sâu vào hốc mắt cự long đồng thau.

Quân Cửu thở sâu, rút U Ảnh ra để mình rơi xuống. Trong nháy mắt hô hấp, lại nhanh chóng cắm U Ảnh vào trong lân giáp lần nữa. Quân Cửu duỗi chân đá vào trên chuôi kiếm Bạch Nguyệt, rắc! Bạch Nguyệt bị đá bay, đồng thời mang đi chính là một con mắt cự long đồng thau.

Rống --

Cự long đồng thau nổi điên mặc kệ Mục Cảnh Nguyên, nghiêng đầu toàn lực cắn xé Quân Cửu. Răng nhọn đồng thau dữ tợn gần trong gang tấc, Quân Cửu chỉ có thể nắm chặt U Ảnh mới không bị ném rớt. Lúc này, nàng còn không quên truyền âm nói cho Phó Lâm Sương: "Vũ khí của huynh không đủ sắc bén. Dùng Bạch Nguyệt của ta, móc một con mắt khác của cự long đồng thau, mau!"

Nàng vừa mới đá bay Bạch Nguyệt, cũng là đánh chủ này ý.

Cự long đồng thau cứng rắn, không phải Bạch Nguyệt cùng U Ảnh, thì vũ khí của bọn họ căn bản không thể phá vỡ phòng ngự của nó, càng không thể thương tổn nó. Thu được truyền âm, Phó Lâm Sương vốn định tới cứu Quân Cửu lại không thể không dừng lại. Sắc mặt hắn lạnh hơn vài phần, quay đầu bắt lấy Bạch Nguyệt đang bay ra ngoài..

Phụt! Quân Cửu nghe được động tĩnh gần trong gang tấc, khi nàng quay đầu thì đồng tử chợt co chặt.

Quân Cửu theo bản năng giơ tay túm lấy chuông bạc, nhưng vẫn đã muộn một bước. Nàng cách miệng cự long đồng thau đã quá quá gần, đầu lưỡi đồng thau thò ra liền ở bên người Quân Cửu.

Sau lưng đau xuyên tim, da tróc thịt bong, máu tươi tanh nồng gay mũi. Lực ý chí cường đại làm tay phải nắm chặt U Ảnh của Quân Cửu không buông, tay trái nắm lấy chuông bạc. Cái chắn mở ra, đầu lưỡi cự long đồng thau phụt bị cái chắn cắt đứt rơi xuống, từ sau lưng Quân Cửu mang theo tảng lớn tia máu.

Đau quá!

Đau đến trước mắt biến thành từng trận màu đen, lại có tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc của cự long đồng thau, khoảng cách như vậy đánh sâu vào, Quân Cửu há miệng phun ra một búng máu. Phó Lâm Sương có thành công không?

Thế giới đột nhiên nhoáng lên, Quân Cửu rơi xuống. Nàng không phải tự mình rơi xuống, mà là bị cự long đồng thau ép tới ngã xuống.

Thanh âm lạnh băng của Phó Lâm Sương truyền đến: "Quân Cửu buông tay, ta sẽ đón được muội!"

Mở mắt ra, Quân Cửu rút U Ảnh ra..
« Chương TrướcChương Tiếp »