Chương 370: Cự long vô địch, kẻ thất bại chết.

Ba con bạo long đồng thau bị thu phục, còn thừa một con, Quân Cửu thở phì phò hơi hơi khom lưng, tay chống ở đầu gối. Đừng nhìn có vẻ thuận lợi nhẹ nhàng, thực tế mệt quá sức!

Quân Cửu ngẩng đầu nhìn về phía một góc đại điện, Hồng Anh một mình một người bị bạo long đồng thau đuổi gϊếŧ chật vật không chịu nổi. Căn bản không rảnh tới thêm phiền toái cho bọn họ, rất nhiều lần còn kém chút thì bị bạo long đồng thau cắn trúng. Hồng Anh có một mình không giải quyết được, bị vây ở bên kia.

Trên mặt mày lập loè sát khí lãnh lệ, Quân Cửu nói: "Không biết còn có bao nhiêu bạo long đồng thau. Nơi đây không nên ở lâu, đừng đứng đây chạy nhanh đi!"

Ba con bạo long đồng thau tuy rằng bị hủy đi chân, đứng dậy không nổi. Nhưng vẫn có sức chiến đấu, quỳ rạp trên mặt đất vặn vẹo giống như một con trùng, ý đồ há mồm tới cắn bọn họ. Hơn nữa Quân Cửu có trực giác, phiền toái cũng chưa được giải quyết! Tim đập bịch bịch dồn dập, cảnh cáo nàng mau rời đi.

Quân Cửu và Khanh Vũ, Mục Cảnh Nguyên bọn họ liếc nhau. Lập tức quyết định đi trước là hơn!

Nhìn thấy bọn họ quyết định, nam nhân hồng y lắc đầu cười muộn tao: "Vậy thì không thể được đâu, không thông quan thì không thể đi." Chỉ thấy hắn vươn tay, giữa ngón tay có lực lượng màu đỏ bay múa quanh quẩn.

Hắn hơi cử động đầu ngón tay, trên đại điện ba con bạo long đồng thau bị hủy đi chân lập tức sụp đổ thân thể thành các món đồ vật đồng thau. Sau đó ken két chậm chạp hội tụ thành một cục, bắt đầu từ trên chân trước, một con bạo long đồng thau siêu cấp to lớn dữ tợn đáng sợ dần dần thành hình.

Thấy vậy, sắc mặt mọi người đại biến: "Đi mau!"

Bọn họ dùng tới tốc độ nhanh nhất, nhưng ai ngờ bên cạnh đại điện thế nhưng có một tầng cái chắn ngăn cách, bao ây bọn họ ở bên trong. Nam nhân hồng y mở miệng, lại là thanh âm tang thương mờ mịt. Hắn nói: "Không thông quan chính là thất bại, kẻ thất bại chết."

Quân Cửu thầm mắng một tiếng, ngón tay vừa động U Ảnh biến thành Bạch Nguyệt.

Ngẩng đầu, cổ nhìn lên một góc sáu mươi độ mới nhìn thấy con bạo long đồng thau siêu cấp khổng lồ kinh người, hoặc là nói nên gọi nó là cự long đồng thau!

Lúc này bọn họ mới hiểu được vì cái gì này tòa cung điện cao lớn như vậy, trống trải mênh mông không có những thứ khác. Thì ra tòa đại điện này chính là lôi đài xây nên cho con cự long đồng thau này. Đây là chiến trường của nó, Quân Cửu bọn họ đều là con mồi.

Thở sâu, Quân Cửu nói: "Cùng nhau lên."

"Quân sư muội muội hiệp trợ ở phía sau chúng ta. Đối phó con cự long đồng thau này, có mấy người chúng ta dẫn đầu là được." Mục Cảnh Nguyên hô lên với Quân Cửu, hắn lắc mình lao về phía cự long đồng thau.

Thực lực của cự long đồng thau này, quả thực là gấp bội của ba con bạo long đồng thau. Đáng sợ như thế, Quân Cửu một Linh Sư cấp ba làm sao có thể ứng phó? Huống chi một đám đại nam nhân bọn họ, làm sao có thể để tiểu cô nương mạo hiểm. Bởi vậy Mục Cảnh Nguyên, Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương đều bỏ lại nàng.

Quân Cửu còn chưa cất bước, trước mặt đã bị Khanh Vũ chắn lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng: "Tiểu sư muội hiệp trợ chúng ta là đủ rồi. Muội không thể tự mình lên!"

Tiểu Ngũ cũng nhảy qua tới ôm cẳng chân Quân Cửu: "Meo! Chủ nhân đừng đi."

Cự long đồng thau quá mạnh, xa xa không phải Quân Cửu có thể đối phó. Quân Cửu còn không lớn bằng một ngón chân của cự long đồng thau, muốn giống như trước tháo rớt khớp xương cẳng chân cự long đồng thau là không có khả năng. Quân Cửu cũng không tranh chấp, nàng gật đầu: "Được."

"Nhớ kỹ! Tiểu sư muội muội đáp ứng huynh rồi." Khanh Vũ nhìn thật sâu Quân Cửu vài cái, mới xoay người tiến lên giúp Mục Cảnh Nguyên bọn họ.

Bốn người liên thủ, ba Đại Linh Sư, một Linh Sư cấp tám.

Quân Cửu ngẩng đầu, chỉ thấy bọn họ là nhỏ bé hèn mọn ở trước mặt cự long đồng thau như thế. Muốn đóng máy cự long đồng thau là gần như không có khả năng, bốn người chật vật trốn tránh, ý đồ kiềm chế cự long đồng thau. Rảnh rỗi dùng thủ đoạn cả người ra công kích, lại không thể phá vỡ phòng ngự của cự long đồng thau.

Tiểu Ngũ xem mà chắc lưỡi: "Da này cũng quá cứng rồi!"

Quân Cửu gật gật đầu không trả lời Tiểu Ngũ. Tuy rằng nàng không tự mình lên, nhưng cũng sẽ không ở bên cạnh để chờ kết thúc. Quân Cửu lạnh lùng khóa chặt cự long đồng thau, từ đầu đến chân tìm tòi phân tích từng tấc một, ý đồ tìm ra sơ hở của cự long đồng thau!

Nhưng cự long đồng thau không phải bạo long đồng thau. Thứ sau có thể nhìn thấy được các khớp xương liên tiếp rõ ràng trên thân hình, dáng vẻ là cơ quan thú mười phần. Mà cự long đồng thau này, cả người che kín lân giáp ánh sáng đồng thau lập loè, lại nhìn không ra một chút dấu vết cơ quan tạo thành. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không tin đây là một con cơ quan thú.

Thở sâu, Quân Cửu nhíu chặt mày đẹp. Chỉ cần là cơ quan thú thì nhất định có nhược điểm!

"Meo! Đôi mắt! Chủ nhân tỷ xem đôi mắt cự long đồng thau." Tiểu Ngũ cùng Quân Cửu tâm ý tương thông, nó biết hiện tại chuyện Quân Cửu đang sốt ruột. Vuố mèo chỉ vào đôi mắt cự long đồng thau, Tiểu Ngũ hoài nghi đó là một sơ hở.

Quân Cửu ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt cự long đồng thau, đen nhánh không ánh sáng. Chỉ vừa thoáng nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng nhìn kỹ thì trong đầu Quân Cửu đột nhiên hiện lên một tia sáng. Thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ thiếu chút nữa là có thể bắt lấy manh mối.

Nhắm mắt lại, Quân Cửu thả lỏng tâm thần để mình đi truy tung theo tia sáng kia. Rốt cuộc đuổi theo được, Quân Cửu mở mắt ra giơ tay lấy ra viên đá nhỏ hình thoi nàng có được khi mở cửa đá. Quân Cửu ánh mắt sắc bén, nói: "Tiểu Ngũ muội xem đôi mắt cự long đồng thau, có phải rất giống với cái này hay không?"

"Meo! Là cục đá giống nhau."

"Không sai." Quân Cửu xác định. Đôi mắt của cự long đồng thau chính là bản phóng đại của hòn đá nhỏ hình thoi. Có lẽ đây là một cánh cửa đột phá.

Cùng lúc đó, cự long đồng thau đang theo Mục Cảnh Nguyên bọn họ chém gϊếŧ đột nhiên quay đầu nhìn chòng chọc về phía Quân Cửu. Chuẩn xác mà nói, nó lại nhìn hòn đá trong tay nhỏ Quân Cửu. Rống! Ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, chấn động quay cuồng kinh thiên động địa. Cự long đồng thau xông tới Quân Cửu.

Khanh Vũ nhìn thấy, trong lòng run sợ: "Tiểu sư muội mau tránh ra!"

"Khanh Vũ cẩn thận!"

Ầm! Cự long đồng thau đi ngang qua bên cạnh Khanh Vũ, một cái đuôi chụp bay hắn cùng Phó Lâm Trạm ra ngoài. Khanh Vũ ngã xuống đất, cả người đau đớn hộc máu, nhưng hắn hoàn toàn mặc kệ thương thế của mình, ngẩng đầu lòng nóng như lửa đốt nhìn về phía Quân Cửu.

Quân Cửu đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, mắt thấy cự long đồng thau xông tới nàng. Là dọa choáng váng, hay là nàng có kế hoạch?

Chẳng lẽ nàng muốn chính diện chống đỡ với cự long đồng thau hay sao?

Quân Cửu truyền âm cho Mục Cảnh Nguyên cùng Phó Lâm Sương: "Đôi mắt cự long đồng thau là mấu chốt, móc đôi mắt nó ra!"

Phó Lâm Sương không chút do dự: "Được."

"Quân sư muội, việc này giao cho ta cùng Phó Lâm Sương. Muội mau tránh đi!" Mục Cảnh Nguyên đồng dạng nôn nóng truyền âm hô to. Nhưng mà Quân Cửu không chỉ không có né tránh, ngược lại nhón chân nhảy lên cao cao. Nàng thân nhẹ như yến dường như không có trọng lượng, nhẹ nhàng nhảy lên đến mặt trên lợi trảo cự long đồng thau.

Rống!

Cự long đồng thau cúi đầu há mồm cắn tới, trong miệng nó phun ra dòng khí, thổi đến tóc đen của Quân Cửu bay lên, váy áo lay động. Đồ sộ bất động, Quân Cửu chộp lấy thời gian lúc cự long đồng thau sắp cắn tới, thả người nhảy lên trên đỉnh đầu cự long đồng thau.

Không nghĩ tới Quân Cửu sẽ nhảy trên đỉnh đầu của mình, cự long đồng thau phẫn nộ rít gào. Nó bắt không được Quân Cửu, lắc đầu cũng lắc không rớt xuống, trong con giận dữ nó dứt khoát cúi đầu đâm lên cây cột cao lớn thô tráng.

Mắt thấy đầu cự long đồng thau và cây cột sắp đánh vào nhau, tim mọi người đều bị túm chặt! Quân Cửu cũng không cứng rắn như đầu cự long đồng thau, mau nhảy xuống! Mau đi!

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------