"Phía trước đều là vòng sơ khảo, đây mới là bắt đầu. Muốn truyền thừa Huyết Ảnh Vương, vậy trước thông qua một ải này, các ngươi mới có tư cách thi đua, chúc các ngươi may mắn." Thanh âm tang thương có lực, chỉ là làm người ta nghe ra vài phần giảo hoạt rối loạn.
Quân Cửu bọn họ mắt thấy bốn con bạo long đồng thau xông tới, trong lòng có một vạn câu MMP mà không biết có nên nói hay không! (MMP: Câu chửi tục)
Không kịp kinh hãi hoài nghi sao mộ địa Huyết Ảnh Vương lại sẽ có người, bốn con bạo long đồng thau vọt vào. Bọn họ chỉ có thể toàn lực ứng phó ngăn cản. Đừng nhìn bạo long đồng thau là vật chết, thân thể cứng rắn không gì chặn được, công kích hung hãn lấy bạo chế bạo, làm lơ linh lực công kích của bọn họ. Đập lên cũng chỉ là sẽ làm bọn chúng nghiêng đầu một cái mà thôi.
Chớp mắt qua mười mấy chiêu, Mục Cảnh Nguyên nhíu mày sắc mặt khó coi nói: "Thân thể bạo long đồng thau quá cứng, chúng ta không phá được phòng ngự của nó. Luận võ lực, bạo long đồng thau ít nhất là Linh Sư cấp tám."
Nói xong, Khanh Vũ kinh hãi nhìn về phía Quân Cửu. Quân Cửu chỉ là Linh Sư cấp bốn, làm sao có thể đối phó!
Một cái quay đầu này, Khanh Vũ nhìn thấy tốc độ né tránh của Quân Cửu cực nhanh, giống như thả diều mà kéo bạo long cơ quan cũng không giao phong chính diện. Lúc này Khanh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, cố gắng xử lý con trước mặt rồi sau đó đi giúp sư muội!
Nhưng mà Khanh Vũ còn không chưa thở phào xong, thì lại túm chặt lên. Một ám tiễn đánh lén từ sau lưng, đánh thẳng vào ngực Quân Cửu. Khi hắn nhìn thấy, ám tiễn đã tới phía sau lưng Quân Cửu không tới ba mét rồi. Tốc độ quá nhanh, hắn không kịp.
Khanh Vũ gào lên: "Sư muội cẩn thận!"
Két!
Ám tiễn không bắn tới Quân Cửu, một đoàn bóng trắng hiện lên, Tiểu Ngũ ngậm ám tiễn trong miệng ném xuống đất, há miệng nhổ ra phì phì.
Nhìn đến màu sắc trên ám tiễn, còn có nước miếng nhổ ra mang theo màu xanh lá. Tiểu Ngũ bĩu môi lau miệng, phi phi phi có độc! May mắn nó là Bạch Hổ, miễn dịch loại độc rác rưởi này. Bằng không chẳng phải là miêu miêu muốn thăng thiên rồi?
Ngẩng đầu, Tiểu Ngũ nhe răng đằng đằng sát khí trừng mắt người bắn ra ám tiễn, là Hồng Anh!
Giờ phút này thấy Hồng Anh, chật vật không chịu nổi tựa như chạy nạn trở về. Váy lụa đỏ trên người nàng ta bị thiêu đốt lổ chổ mắt mắt, càng không che được thân thể. Nhưng mà trên làn da bị khói đen nhiễm đến biến thành màu đen, trên mặt cũng có dấu vết màu đen. Một đầu tóc càng không xong, bị cháy xém quăn tít.
Cả người Hồng Anh lộ ra cảm giác mới chạy thoát ra được từ trong biển lửa. Nàng ta phóng hỏa thiêu rắn, nên mới chạy tới nơi này nhanh như vậy.
Ánh mắt oán độc, hung tợn gắt gao trợn trừng với Quân Cửu. Hồng Anh hận cực kỳ, nàng ta chưa bao giờ chật vật qua như vậy. Ba lần từ lúc chào đời tới nay, trong đó hai lần đều là bởi vì Quân Cửu ban tặng!
Quân Cửu quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng không hề cảm xúc nhìn về phía Hồng Anh. Nàng lại vội vàng cúi đầu nhìn về phía màu sắc nước miếng Tiểu Ngũ còn đang phun phì phì, ánh mắt tối sầm lại. Nhón chân nhảy lên, Quân Cửu vặn eo nhấc chân đá một cước vào bên sườn bạo long đồng thau.
Chân và đồng thau chạm vào nhau, lực lượng bùng nổ chỉ làm cho bạo long đồng thau hơi hơi lệch một chút độ cung, mà Quân Cửu lại cảm giác được tê dại đau đớn từ trên chân truyền tới đùi. Quá cứng!
Rống!
Hấp dẫn bạo long đồng thau tức giận rít gào, Quân Cửu xoay người lủi đi như tia chớp về phía Hồng Anh, khóe môi nàng lạnh lùng xốc lên nụ cười thị huyết. Bạo long đồng thau theo sát ở phía sau Quân Cửu há mồm ý đồ cắn xé, nhưng một lần cũng không đυ.ng được tới Quân Cửu, cách Hồng Anh càng ngày càng gần.
Nhìn đến bạo long đồng thau sau lưng Quân Cửu mang lại đây, Hồng Anh nháy mắt thay đổi sắc mặt. Nàng ta không phải kẻ ngốc, cũng có mắt. Thấy Mục Cảnh Nguyên cùng Phó Lâm Trạm bọn họ đều bị bạo long đồng thau làm cho chật vật bất kham, mình cũng quá sức. Thầm mắng Quân Cửu một tiếng, Hồng Anh oán độc hung tợn liếc mắt trừng Quân Cửu một cái rồi xoay người muốn chạy.
Quân Cửu cười lạnh: "Chạy cái gì? Lưu lại cho ta!"
Ngân châm trên đầu ngón tay bay ra, Hồng Anh phản ứng nhanh chóng mở ra cái chắn, chặn ngân châm lại. Hồng Anh cười ha ha: "Quân Cửu, chỉ dựa vào ngươi một Linh Sư nho nhỏ, cũng muốn thương tổn ta? Người si nói mộng!"
"Phải không?" Quân Cửu hừ lạnh, mặt mày kiêu căng lạnh lẽo. Đầu ngón tay của nàng lại có ngân châm bay ra, một cây chồng lên một cây đánh vào bay qua địa phương cây ngân châm đầu tiên. Cái chắn là cứng rắn, nhưng cũng có nhược điểm cùng khe hở.
Vèo! Một cây ngân châm bay đi vào.
Hồng Anh căn bản không để ngân châm của Quân Cửu ở trong lòng, một cây ngân châm nho nhỏ sao có thể phá được cái chắn của nàng ta? Bởi vậy khi ngân châm đột phá tiến vào, Hồng Anh không kịp phản ứng, một kim đâm trúng lập tức không thể động đậy.
Xoát -- Quân Cửu xẹt qua từ bên cạnh Hồng Anh, nàng duỗi tay nắm lên cổ áo của Hồng Anh, phủi tay ném Hồng Anh về phía bạo long đồng thau. Lực đạo trong tay không nhẹ, quần áo mỏng manh của Hồng Anh roẹt cái rách ra. Ngay sau đó nghênh đón nàng ta là một móng vuốt của bạo long đồng thau chụp bay.
Phụt!
Máu tươi phun tung toé cao cao, Hồng Anh kêu thảm té ngã trên đất.
Lợi trảo bằng đồng của bạo long đồng thau cũng không phải là nói giỡn. Một trảo cào ra ba vết trảo ở sau lưng Hồng Anh, huyết nhục mơ hồ. Rơi ầm xuống đất, Hồng Anh giải khai ngân châm, vừa có thể động thì lập tức lăn ra một đường máu ngay tại chỗ, hiểm mà lại hiểm tránh đi một chân bạo long đồng thau dẫm xuống.
Hồng Anh: "Quân Cửu, ta muốn gϊếŧ ngươi!"
"Hừ, cứ việc phóng ngựa tới đây." Quân Cửu lạnh lùng nhìn Hồng Anh, có bạo long đồng thau ngăn cản Hồng Anh, nàng ta ốc còn không mang nổi mình ốc không còn sức lực lại đánh lén bọn họ nữa. Quân Cửu xoay người chạy tới nơi bên cạnh Khanh Vũ.
Tốc độ đuổi tới, thấy bạo long đồng thau cúi đầu há mồm cắn tới, Quân Cửu ngưỡng đầu ra phía sau ngã xuống đất, sát qua cái miệng khổng lồ dữ tợn của bạo long đồng thau. Cổ tay quay cuồng, Quân Cửu nắm U Ảnh đâm vào chỗ khớp xương cẳng chân của bạo long đồng thau lôi kéo một cái.
Rắc! Ầm -- thân thể bạo long đồng thau không vững ngã quỵ trên mặt đất.
Khanh Vũ thấy được, lập tức hô to với Phó Lâm Trạm bọn họ: "Công kích khớp xương bạo long đồng thau, có hiệu quả!"
Mục Cảnh Nguyên, Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương bọn họ sôi nổi làm theo. Chỉ là bọn họ công kích cũng chỉ làm bạo long đồng thau đứng không vững, căn bản không giống như là.. Quay đầu nhìn về phía Quân Cửu, chủy thủ trong tay trực tiếp tháo xuống dưới một chân của bạo long đồng thau.
Bọn họ nhìn mà hút khí, khϊếp sợ lại tò mò. Chủy thủ trong tay Quân Cửu là thần binh lợi khí gì, thế nhưng lợi hại như thế!
Quân Cửu lúc này mở miệng: "Dẫn bạo long đồng thau lại đây, các người ngăn cản bạo long, ta tới tháo khớp xương!" Quân Cửu cũng nhìn ra khác biệt giữa U Ảnh và vũ khí của bọn họ, đồ vật Mặc Vô Việt đưa tự nhiên là bậc nhất không gì sánh kịp. Tốc chiến tốc thắng, kéo dài nữa thì đối với ai cũng đều không tốt.
Ngẩng đầu thấy Phó Lâm Trạm bọn họ dẫn hai con bạo long đồng thau tới, Quân Cửu nắm chặt U Ảnh thở sâu.
Đồng thau bạo long tới, Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương liên thủ bám chặt một con bạo long đồng thau, bên kia Mục Cảnh Nguyên kiềm chế dẫn dắt sang bên cạnh trước. Ngay tại lúc này, Quân Cửu lắc mình tiến lên, tốc độ của nàng mau như một trận gió, làn váy tung bay bay phất phới.
Một kích, tất trúng!
Lần hai, liền trúng!
Tháo rớt khớp xương cẳng chân bạo long đồng thau, Quân Cửu tiến lên không ngừng tiếp tục chạy tới con bạo long đồng thau tiếp theo. Cái này không quan hệ tu vi cao thấp của nàng, mà là chỉ có U Ảnh trong tay nàng mới có thể chặt đứt thứ đồ đồng cứng rắn, không gì phá nổi này.
Trong bóng tối, một nam nhân hồng y ngạc nhiên nhìn Quân Cửu. Hắn trừng lớn mắt: "Ồ, đó lại là U Ảnh! U Ảnh ở trong tay nàng, vậy kiếm Bạch Nguyệt sinh đôi đâu? Nha đầu kêu Quân Cửu này là có lai lịch gì?"
Nam nhân hồng y nheo đôi mắt lại, tò mò cực kỳ.