Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 367: Nàng có thể ngự xà, cắn Hồng Anh.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rầm rộ cuồn cuộn quất vào mặt, ầm!

Một chưởng chụp ở bên trong hố to Xà Quật, lực của Đại Linh Sư xé mở một con đường máu ở trong Xà Quật, máu rắn văng khắp nơi, thân rắn hoặc bị nghiền thành thịt nát, hoặc cắt thành mấy đoạn vặn vẹo. Chụp một chưởng liền lưu lại vết sâu bàn tay thật sâu ở trên mặt đất bên cạnh bọn họ Quân Cửu. Bầy rắn bạo động, Quân Cửu nhíu mày lấy sáo nhỏ ra.

Phó Lâm Trạm thấy vậy thì mắng to: "Hồng Anh ngươi cái con bà điên ác độc này, ta không để yên cho ngươi!"

"Hồng Anh ngươi thật quá đáng." Mục Cảnh Nguyên cũng đen mặt, cao quý ưu nhã đã không còn chỉ còn lại có chán ghét cùng phẫn nộ. Bọn họ hiện tại đã chạy tới chính giữa Xà Quật, hiện tại bầy rắn bạo động, bọn họ tiến thoái lưỡng nan.

Huống chi đường hẹp quanh co quá chật, một lần chỉ có thể đi được một người. Mục Cảnh Nguyên chỉ có thể lập tức phân phó hai người một tổ lưng tựa lưng, chuẩn bị đối phó bầy rắn.

Quân Cửu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng sắc bén khϊếp người. Nàng nhìn về phía Hồng Anh, lúc này Hồng Anh đang cười ha ha kiêu ngạo tàn nhẫn. Nàng ta ưỡn ngực nâng cằm lên, mặt mày yêu diễm câu nhân chỉ thấy hàn ý khiến người sởn tóc gáy.

Hồng Anh lạnh lùng cười, mở miệng ngôn ngữ độc ác: "Không để yên cho ta, các ngươi trước tồn tại rời Xà Quật đi rồi nói sau! Ha ha ha ha."

Đang ở bên trong Xà Quật bạo động, cho dù đó chỉ là linh xà cấp thấp nhất bậc một. Nhưng mỗi con đều là kịch độc, cắn lên hai ngụm là bọn họ cũng sống không được! Hồng Anh chỉ tiếc, nàng ta không thể tự tay gϊếŧ Quân Cửu.

Thấy nàng ta độc ác bừa bãi, ác ý tràn đầy. Quân Cửu khẽ cười một tiếng, câu môi lạnh như băng: "Đều đừng cử động."

Cái gì?

Mọi người sửng sốt kinh ngạc nhìn về phía Quân Cửu, bầy rắn đều sắp bổ nhào vào trước mặt. Rắn độc dưới chân bọn họ cũng sắp bò lên trên, chỉ còn kém cắn bọn họ một phát, còn đừng cử động?

Ngoài Xà Quật, Hồng Anh cũng nghe thấy Quân Cửu nói, nàng ta hơi kinh ngạc ánh mắt trầm xuống. Chẳng lẽ Quân Cửu còn có biện pháp? Sao có thể! Không! Ả nhất định là làm bộ cho nàng ta xem, làm bộ làm tịch thôi. Hồng Anh nghĩ, khóe miệng màu đỏ tươi lại giương lên tươi cười độc ác. Nàng ta cũng muốn nhìn xem, Quân Cửu tự cứu như thế nào?

Dư quang khóe mắt bắt giữ được nôn nóng trên mặt Vân Nghê, Hồng Anh cười lạnh: "Lo lắng cho bọn chúng?"

"Không, không phải!" Vân Nghê bị Hồng Anh vừa hỏi, sợ tới mức liên tục lắc đầu. Nàng ta lo lắng chính là Quân Cửu đã chết, thì tâm pháp sẽ không lấy được! Nhưng ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Anh, Vân Nghê nói: "Ta chỉ là suy nghĩ, nếu Quân Cửu đã chết rồi thì bảo vật Hồng Anh tỷ tỷ muốn sẽ tìm không được."

Nghe vậy, Hồng Anh biến đổi sắc mặt. Sao nàng ta lại đã quên việc này!

Đáng giận! Cũng chỉ tại Quân Cửu thật sự chán ghét, làm nàng ta luôn nhịn không được muốn gϊếŧ ả, lúc này mới đã quên chính sự. Đều là Quân Cửu sai! Lúc này Hồng Anh vừa muốn Quân Cửu chết, lại không muốn nàng chết. Tốt xấu gì cũng chừa chút hơi thở chờ nàng ta hỏi ra tung tích của bảo vật rồi lại đi chết.

Ngẩng đầu nhìn lại hố to trong Xà Quật, biển rắn đã vây quanh bọn họ.

Khanh Vũ thân thể cao lớn đĩnh bạt, tu luyện luyện thể thuật nên cơ bắp no đủ tràn ngập lực lượng. Nhưng nam nhi vang dội như vậy khi nhìn đến biển rắn rậm rạp, cũng trắng bệch cả mặt, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống từng hạt từng hạt.

Hắn gian nan chậm rãi quay đầu, sợ làm đám rắn tức giận công kích hắn trước. Khanh Vũ nhìn về phía Quân Cửu: "Tiểu sư muội hiện tại làm sao?"

"Đúng vậy! Quân Cửu cô kêu chúng ta đừng nhúc nhích, nhưng chúng ta không thể vẫn luôn đứng như vậy nha. Ta thấy con đường nhỏ hẹp quanh co này một chút cũng không chắc chắn, đừng nói bị nhiều rắn như vậy đè gãy nha." Phó Lâm Trạm tưởng tượng đến, nếu như rơi vào trong biển rắn, cảm giác kia.. Nôn!

Hắn nghĩ tới, người khác cũng nghĩ đến. Tức khắc nhìn về phía Phó Lâm Trạm liếc mắt đưa dao, ngươi nhưng câm miệng đi!

Phó Lâm Sương lần đầu tiên mở miệng nói với Quân Cửu từ sau khi gặp mặt: "Chúng ta phải làm như thế nào?"

"Đứng đừng nhúc nhích, thời điểm ta nói chạy thì lại chạy." Quân Cửu câu môi cười khinh cuồng làm càn, nàng xoay tròn đầu ngón tay thưởng thức sáo nhỏ. Hấp dẫn bầy rắn cũng xoay chuyển di động đầu theo sáo nhỏ của nàng.

Thấy mọi người còn thực nghi hoặc, không phải thực hiểu rõ lời nàng nói. Quân Cửu giải thích tiếp: "Bột đuổi rắn có tính chất đặc biệt, chỉ cần mọi người không động, thì rắn tuyệt đối sẽ không cắn mọi người. Đợi lát nữa ta dẫn dắt bầy rắn rời đi, các người phụ trách chạy về phía trước, không cần do dự, không cần quay đầu lại."

"Sư muội!" Khanh Vũ vừa nghe Quân Cửu muốn dẫn dắt bầy rắn rời đi, tức khắc nóng nảy.

Há miệng muốn cự tuyệt, hoặc là để Quân Cửu thay đổi chủ ý. Nhưng khi đối diện với đôi mắt lạnh băng trầm tịch của Quân Cửu, Khanh Vũ trầm mặc. Ý tứ của sư muội, lúc này chỉ cần tin nàng, đều không cần làm cái gì khác.

Quân Cửu một lần nữa để sáo nhỏ ở bên môi, hơi thở tuôn ra, tiếng ô ô lại rung động lần nữa.

Nhưng thanh âm này rõ ràng không giống với ngự xà vừa rồi. Mấu chốt từ trên sự biến hóa của rắn là có thể nhìn ra được, biển rắn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Quân Cửu bọn họ nháy mắt cuồng bạo, phun lưỡi tê tê hí vang không ngừng, lực công kích của rắn hoàn toàn bại lộ ra, thậm chí bắt đầu công kích cắn xé lẫn nhau.

Trầm bổng du dương, tiếng sáo nhỏ chạy về phía cao trào, mọi người nghe vào trong tai, hơi hơi đau đớn, tiếng thở dốc tăng thêm.

Tê tê --

Trong biển rắn tất cả rắn trong nháy mắt động tác nhất trí quay đầu, vô số đôi mắt rắn lạnh băng khϊếp người nhìn chằm chằm Hồng Anh. Hồng Anh thấy vậy thì trong lòng lộp bộp một cái, có cổ ý niệm không ổn. Không thể nào!

Ô ô! Đi!

Quân Cửu truyền mệnh lệnh xuống, biển rắn dốc toàn bộ lực lượng. Chúng nó bò sát mau như gió, rậm rạp như thủy triều tràn tới Hồng Anh. Những con rắn phía sau chậm một bước liền bò ở lên thân con rắn phía trước, một tầng lại một tầng chồng lên bóng râm che trời lấp đất. Bên cạnh Xà Quật, chúng đệ tử phát ra tiếng thét chói tai chạy trốn trở về.

Lúc này Hồng Anh rốt cuộc phản ứng lại, nàng ta cũng xoay người chạy đi. Tiếng sáo nhỏ của Quân Cửu dồn dập bén nhọn, triều thủy biển rắn sụp đổ bao phủ lên.

Từ thị giác Quân Cửu bọn họ nhìn qua, chính là đối diện bên cạnh vốn là Xà Quật, thì bây giờ trên tường tất cả đều là rắn chằng chịt. Ngược lại là bên trong Xà Quật không dư lại mấy con, đều xem mà trợn tròn mắt.

"Khụ khụ!" Gỡ xuống sáo nhỏ, nắm tay ở bên môi ho khan một tiếng. Quân Cửu câu môi: "Còn thất thần làm gì? Chạy đi!"

Hiện tại còn chạy gì? Toàn bộ rắn đã đuổi theo Hồng Anh rồi!

Kỳ thật Quân Cửu cũng thực ngoài ý muốn, không nghĩ tới uy lực của khúc ngự xà lớn như vậy. Kiếp trước nàng nhiều nhất dùng một lần chỉ ngự được một trăm con rắn, vừa rồi số lượng có thể nói là biển rắn, đủ để thấy trình độ khủng bố không đếm được. Nghĩ lại, kiếp trước kiếp này không giống nhau.

Nàng hiện tại là Linh Sư, tinh thần lực lại có tăng trưởng, khẳng định không thể so sánh như ngày xưa.

"Đi thôi, hiệu quả đan đuổi rắn sắp hết rồi. Chờ rắn triều trở về, lại muốn thao tác thì khó khăn." Quân Cửu cất tiếng nói thanh lãnh, gọi hồi thần trí của mọi người. Lúc này mới vội vội vàng vàng xoay người đi theo phía sau Quân Cửu, đi ra khỏi Xà Quật khiến người ta da đầu tê dại, có thể nói là ác mộng này.

Xà Quật phía sau là một đoạn đường rất ngắn, sau đó tầm nhìn trống trải.

Xuất hiện ở trước mặt bọn họ chính là một cái vách núi cực đại rất sâu, một câu cầu giống như xương cột sống kéo dài qua vách núi, uốn lượn đi thông tới đối diện. Khanh Vũ còn nói thầm: "Cái này thật như là xương cột sống, bên trên còn có xương sườn hướng hai bên."

"Sư huynh chưa nói sai, đây là một đoạn xương cột sống." Quân Cửu bấm tay gõ gõ, xác định đây là xương cột sống.

Hít! Mọi người hít sâu.

Đây là thật sự xương cột sống? Thật to lớn, vậy chủ nhân xương cột sống hoặc là khi còn sống thì thân thể có bao nhiêu cao lớn? Lại là linh thú gì, mới có thể có xương cột sống lớn như vậy. Điểm này Quân Cửu cũng rất tò mò.
« Chương TrướcChương Tiếp »