Chương 365: Hồng Anh ngươi có xấu hổ hay không?

Mắt thấy hòn đá trên mặt đất rớt càng ngày càng nhiều, khắp nơi chốn là động tối đen. Có đệ tử sợ hãi kinh hoàng, người thứ nhất bắt đầu nhảy ra cửa ra vào, thì có người thứ hai. Người còn dư lại thì bồi hồi ở bên trong.

Bởi vì tốc độ hòn đá rơi xuống càng lúc càng nhanh! Bọn họ lại chần chờ thì đi không được, nhưng một khi bọn họ lựa chọn rời đi, thì không thể lại trở về. Cái này có ý nghĩa là đã từ bỏ truyền thừa Huyết Ảnh Vương. Không ít người do dự chần chờ, không cam lòng.

Khanh Vũ không suy nghĩ rời đi, hắn chặt chẽ đứng ở bên cạnh Quân Cửu đề phòng, đề phòng Hồng Anh hoặc bất luận kẻ nào đánh lén.

Thời gian mỗi một giây đều vô cùng khẩn cấp gấp gáp, tảng đá trên mặt đất rơi xuống thực nhanh phạm vi để cho mọi người di động còn rất nhỏ. Muốn chạy đi đã không được nữa, chỉ có thể chen chúc với nhau lui về phía sau, phía sau lưng dính sát vào ở trên tường hoặc là trên người người khác, sợ rơi ngã xuống.

Ầm! Ầm! Ầm!

Dưới chân tảng đá đột nhiên rơi xuống, đệ tử kêu lên một tiếng "A" thảm thiết rồi rơi xuống. Thấy vậy những người khác đều bị dọa ra một tầng mồ hôi lạnh.

Trong lòng Vân Nghê run sợ nhìn về phía Quân Cửu hô to: "Quân sư muội muội nhanh lên!"

Quân Cửu coi như không nghe, cố gắng chuyên tâm phá giải tổ đồ. Nàng đã hợp thành hai cái đồ án trên đó, đó là đồ án linh thú điêu khắc tạo thành từ trên khối vuông. Một phút một giây có thứ tự không thể chần chờ, Quân Cửu tiếp theo tổ xong khối lớn thứ ba.

Trên cửa đá tổng cộng chia làm bốn khối khu vực, hiện tại chỉ còn một cái cuối cùng!

Lúc này, tảng đá khan hiếm trên mặt đất cùng với tốc độ rơi xuống, làm đệ tử đánh lên với nhau. Đá tảng dưới chân mình đang rớt, trước tiên là bay lên không nhảy đến trước mặt một người khác tranh đoạt vị trí dưới chân hắn. Một cục đá phiến chỉ đủ cho một người đứng, trận huyết tinh đầu tiên trình diễn ở chỗ này.

Mục Cảnh Nguyên nhíu mày nhìn, cũng không mở miệng nói cái gì. Trước mặt sinh tử, ai nghe ngươi?

Phó Lâm Sương: "Cẩn thận!"

Mục Cảnh Nguyên quay đầu, nhìn đến tảng đá dưới chân Phó Lâm Trạm rơi xuống. Nhưng hắn phản ứng mau, vừa vặn Phó Lâm Sương cũng kéo hắn một phen, nhảy qua đứng ở bên cạnh Phó Lâm Sương, bị bắt chen chúc ở khe hở chật hẹp chỗ vách tường cửa đá. Phó Lâm Trạm ngộp đến mức mặt đỏ bừng, nhưng lại không dám thúc giục Quân Cửu. Chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu, lại không mở cửathì bọn họ sẽ phải chơi xong rồi!

Hiện tại hy vọng lại ký thác toàn bộ ở trên người Quân Cửu!

Ầm ầm ầm --

Địa phương có thể đứng vững dưới chân càng ngày càng ít, tảng đá rớt tới Quân Cửu trước mặt rồi. Khanh Vũ hít sâu một hơi: "Tiểu Ngũ tới đây ta ôm ngươi!"

Tiểu Ngũ nhảy lên trên vai Khanh Vũ, mắt mèo cũng khẩn trương lo lắng nhìn một mảng lớn huyền nhai màu đen tối om trước mặt. Phía dưới sâu không biết bao nhiêu, ngã xuống thì khẳng định sẽ không toàn mạng! Mau! Nhất định phải mau, lại nhanh lên. Nhưng ai cũng không dám đi thúc giục Quân Cửu.

Tim của mọi người đều sắp nhảy tới cổ họng, đôi mắt trừng thật to sợ tảng đá rơi xuống tiếp theo sẽ là dưới chân bọn họ. Ngừng thở, phía sau lưng dính sát vào ở trên tường giờ phút này hận không thể người đều sinh trưởng ở trên tường đá mới tốt. Thân thể cứng đờ, mồ hôi lạnh ướt sũng quần áo trên trán càng là mồ hôi như mưa rơi.

Ngay tại thời điểm đang khẩn trương sắp không thể hô hấp, một tiếng két vang lên, cửa đá truyền đến một tiếng ầm vang! Đá ngừng rơi xuống.

"Mở!" Quý Nhất Minh vui sướиɠ hô to, hắn đã sớm sợ tới mức chân mềm mặt trắng, toàn dựa một cái tay khác của Phó Lâm Sương túm hắn. Mắt thấy cửa đá từ trung gian mở sang hai bên, tảng đá trên mặt đất cũng không rơi xuống nữa. Phó Lâm Sương buông lỏng tay, Quý Nhất Minh tức khắc ngồi bệch ở dưới đất thở dốc.

Mẹ ơi, dọa chết người rồi!

Sống sót sau tai nạn, tất cả mọi người đều thở dốc, trong tiếng thở dốc thô nặng, một tiếng "Đinh" giòn vang phá lệ khiến người chú ý.

Quân Cửu vươn tay đón được một hòn đá nhỏ rơi xuống từ đỉnh đầu. Nàng cúi đầu ước lượng, đây không phải là đá vụn. Thành hình thoi, lớn cỡ ngón tay cái, nhưng mặt ngoài có điêu khắc hoa văn giống như cửa đá, thoạt nhìn cực kỳ không tầm thường!

"Đưa ta nhìn xem!" Hồng Anh nhìn chằm chằm Quân Cửu vươn tay, không chút khách khí.

Khanh Vũ vừa nghe thì nổi giận, hắn trừng mắt Hồng Anh: "Tiểu sư muội của ta dựa vào bản lĩnh có được đồ vật, dựa vào cái gì cho ngươi xem? Cho ngươi thì nhất định là bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về!"

"Khanh Vũ ngươi tìm chết!" Hồng Anh vừa sờ roi, ngẩng đầu đối diện ánh mắt khinh bỉ không tốt của Mục Cảnh Nguyên, Phó Lâm Trạm bọn họ, tay Hồng Anh thoáng dừng nắm thành nắm tay. Trong ánh mắt nàng ta lập loè huyết sắc, âm u tàn nhẫn nhìn chằm chằm Quân Cửu.

Ai nấy đều thấy được hòn đá nhỏ trong tay Quân Cửu là không tầm thường.

Nếu đây là thông quan trạm kiểm soát, như vậy hòn đá nhỏ nhất định là khen thưởng! Hồng Anh muốn cướp, nàng ta khinh thường Quân Cửu cùng Khanh Vũ, lại kiêng kị Mục Cảnh Nguyên bọn họ.

Nghiến răng nghiến lợi, Hồng Anh tàn nhẫn cười vặn vẹo: "Quân Cửu ngươi tốt nhất giống như một con chó mà ôm chặt đùi bọn họ, một bước cũng đừng buông lỏng ra. Nếu không để cho ta tìm được cơ hội, nhất định phải thiên đao vạn quả ngươi, muốn sống không được muốn chết không xong!"

"Hồng Anh ngươi có xấu hổ hay không! Muốn cướp đồ vật của sư muội ta còn mặt dày vô sỉ như vậy. Nơi này trừ bỏ ngươi cùng chó săn của ngươi là chó ra, người khác đều là người." Khanh Vũ cực giận, căm giận dỗi trở về.

Hắn chỉ tức giận mình không phải là Đại Linh Sư, bằng không hiện tại đã sớm xông lên liều mạng với Hồng Anh!

Quân Cửu nhìn về phía Khanh Vũ: "Sư huynh chúng ta đi thôi."

Nàng cũng không thèm nhìn tới Hồng Anh, hoàn toàn coi Hồng Anh trở thành không khí, vẫy tay với Tiểu Ngũ, Quân Cửu rảo bước tiến lên sau cửa đá. Thấy vậy Khanh Vũ lập tức theo sau, sau đó là Mục Cảnh Nguyên bọn họ.

Vân Nghê đi ở mặt sau cùng, nàng ta lặng lẽ nhìn về phía Hồng Anh lại không ngờ vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt âm độc khủng bố của Hồng Anh. Trong lòng run sợ, Vân Nghê gật gật đầu rồi vội vàng vọt vào cửa đá. Thấy vậy, Hồng Anh kéo kéo khóe miệng tiếng cười giống như lệ quỷ, lại tựa rắn rết đang tính kế.

Những người này dám đắc tội nàng ta, bọn chúng sẽ hối hận!

Hồng Anh cất bước, cũng mang theo người đi vào cửa đá. Chỉ để lại một đầu khác của động tối, đệ tử ban đầu lựa chọn rời đi giờ phút này nhìn cửa đá mở rộng ra mà đấm ngực vò đầu hối hận không kịp.

* * *

Sau cửa đá là một con đường hầm cực khì dài sâu, đi ước chừng nửa canh giờ, bọn họ mới ngẩng đầu nhìn thấy ánh sáng nơi cuối đường. Bước chân của bọn họ tức khắc vội vàng lên, ai cũng không muốn trường kỳ lưu lại ở trong bóng tối. Nhưng lúc này, thái độ của Quân Cửu lại khác thường thả chậm tốc độ lại.

Khanh Vũ nhìn thấy cũng thả chậm tốc độ theo, hắn nhẹ giọng hỏi: "Có cái gì không đúng sao?" Khanh Vũ lúc này mới nhìn thấy, Tiểu Ngũ đi theo bên cạnh Quân Cửu là nổ tung lông tóc, biểu tình là vẻ đề phòng.

Có tình huống!

Chỉ là hắn cũng không phát hiện cái gì, Khanh Vũ đảo tròng mắt qua một vòng, hắn chỉ có thể suy đoán là phía trước có vấn đề. Sau khi tiến vào mộ địa Huyết Ảnh Vương, khóe miệng Khanh Vũ vẫn luôn không thấy tươi cười mà chỉ có nghiêm túc cùng thâm trầm.

Quân Cửu lắc đầu không trả lời, chỉ là nói: "Tới rồi sẽ biết."

Phản ứng này rốt cuộc là có nguy hiểm hay là không nguy hiểm? Khanh Vũ vẻ mặt buồn bực khó hiểu, chờ khi một đám người bọn họ đi ra đường hầm, trước mặt truyền đến ánh sáng chiếu rọi bốn phía, trên mặt mọi người đều mất đi nụ cười, mỗi người xanh cả mặt, trên làn da lộ ra bên ngoài đều nổi lên một tầng tầng da gà.

"Ôi mẹ nó!" Phó Lâm Trạm mắng câu thô tục.

Quý Nhất Minh kêu a a a ra tiếng: "A a a, rắn!" Sắc mặt hắn trắng bệch, chân cẳng nhũn ra trốn đến sau lưng Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương.

Rắn? Mọi người nhìn đến một màn trước mắt thì lắc đầu, làm sao là rắn chứ rõ ràng chính là địa ngục!