Mọi người sợ ngây người, huyết nguyệt chính là chìa khóa cửa?
Sau những lời này của Quân Cửu, ánh trăng màu máu rơi rụng ở mặt trên phù văn trận pháp cánh cửa, một đám phù văn lại lấp lánh sáng lên. Chúng nó du tẩu, bò đầy toàn bộ bề mặt, theo sau đó một màn thần kỳ đã xảy ra.
Trên cửa sáng lên, tảng đá cứng rắn ở dưới phù văn thì lại dần dần trở nên trong suốt mỏng manh. Sau mấy cái hô hấp, tảng đá biến mất lộ ra phía dưới một cái cầu thang đá uốn lượn đi xuống. Mọi người xem còn có chút hoảng hốt chưa kịp hồi thần, đây là thật sao?
Tiểu Ngũ nhảy xuống bả vai Quân Cửu, nó vươn miêu trảo xem xét, sau đó toàn bộ mèo xuyên qua quầng sáng trong suốt.
Tảng đá biến mất, đây là thật sự!
Vèo! Tiếng xé gió vang, Hồng Anh nhanh thành một đạo tàn ảnh vọt đi vào ở trước khi mọi người phản ứng lại. Theo sau thanh âm nàng ta mới truyền ra từ bên trong: "Tất cả đệ tử Thiên Hư, đi theo ta!"
"Đê tiện!" Phó Lâm Trạm nghiến răng trừng mắt.
Quân Cửu nhàn nhạt quét mắt mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Khanh Vũ. Nàng khẽ nhếch môi mỏng, mở miệng: "Chúng ta cũng đi thôi."
Âm thầm, nàng truyền âm cho Khanh Vũ nói: "Sư huynh, tiến vào bên trong mặc kệ phát sinh cái gì, ngàn vạn lần không được tách ra! Để ý Hồng Anh còn có chó săn của nàng ta đánh lén."
"Được, sư huynh hiểu rõ. Tiểu sư muội muội càng phải cẩn thận, mục đích chủ yếu của Hồng Anh là muội! Truyền thừa là tiếp theo, an nguy của muội mới là quan trọng nhất." Trong lời Khanh Vũ nói từ chữ nào cũng là quan tâm với Quân Cửu. Truyền thừa Huyết Ảnh Vương cái gì, nào có quan trọng bằng tiểu sư muội.
Khóe miệng ngoéo một cái, Quân Cửu cất bước xuyên qua quầng sáng. Tiểu Ngũ đi ở phía trước, dọc theo thang đá vẫn luôn đi xuống.
Hồng Anh đi tuốt ở đàng trước, đối với cái này Quân Cửu một chút cũng không nóng nảy. Chạy nhanh, không đại biểu truyền thừa Huyết Ảnh Vương chính là của nàng ta! Quân Cửu có dự cảm, truyền thừa này rất khó rất khó lấy được.
Bên trong mộ địa không thiếu nhất chính là cơ quan, huống chi là di sản Huyết Ảnh Vương lưu lại còn có công pháp huyết ảnh đao! Cái này xem không phải thực lực, mà là vận khí.
Quả nhiên đi đến cuối thang đá, thì thấy Hồng Anh đen mặt đứng ở trước mặt một cánh cửa đá. Đệ tử Thiên Hư sau lung nàng ta run bần bật, thở cũng không dám thở mạnh một cái. Nhìn thấy bọn họ đi xuống, đệ tử Thiên Hư thậm chí còn nhẹ nhàng thở ra.
Quý Nhất Minh bĩu môi: "Lại là một cánh cửa!"
"Hừ!" Hồng Anh nặng nề hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm sát khí bừng bừng. Ở trước khi Quân Cửu bọn họ đi xuống, Hồng Anh đã thử mười mấy loại biện pháp đều không mở ra cửa này, nàng ta còn có ý đồ học Quân Cửu tìm ánh trăng, nhưng mà ở cái nơi tối lửa tắt đèn này, mình cầm cây đuốc mới thấy được.
Tròng mắt vừa chuyển, Hồng Anh lạnh buốt nhìn chằm chằm Quân Cửu cười không có ý tốt: "Quân Cửu, không phải ngươi đoán ra phương pháp mở ra cánh cửa đầu tiên sao? Ta thấy ngươi thông minh như vậy, không bằng ngươi tới đoán thử xem cánh cửa này mở như thế nào?"
"Ngươi đây là thừa nhận chính mình ngu?" Quân Cửu nhìn về phía nàng ta.
Hồng Anh cứng đờ thân thể, Phó Lâm Trạm bọn họ cười ha ha không ngừng. Quân Cửu mà độc miệng thì bậc nhất, dỗi quá tàn nhẫn quá sảng một kích tất trúng! Ngay cả Phó Lâm Sương lạnh như băng cũng nhịn không được liên tiếp nhìn về phía Quân Cửu, mắt lạnh mang theo tò mò cùng chuyên chú.
Không hề nghi ngờ, Hồng Anh tức đến gương mặt vặn vẹo, lòng muốn gϊếŧ Quân Cửu càng thêm gấp gáp.
Dỗi xong Hồng Anh rồi, Quân Cửu vẫn muốn xem mở cửa như thế nào. Nàng đi đến trước cửa đá thật lớn, xem xét tỉ mỉ. Đây là một cánh cửa thuần là tảng đá chế tạo, nhưng mà mặt trên do hình vuông lớn nhỏ tương đồng tạo thành. Hơn nữa mặt trên còn điêu khắc đồ án bất đồng. Nhìn từ mặt ngoài, thì nhìn không ra là điêu khắc lên từng hòn đá chồng chất, hay là trên cả một tảng đá.
Xoạt!
Tiểu Ngũ cào một móng vuốt ở trên cửa đá, nó nâng mặt mèo lên nhìn về phía Quân Cửu meo meo. Tiểu Ngũ: "Meo, cửa đá này cứng quá!"
Móng vuốt của Tiểu Ngũ có thể cào vỡ linh thú Xích Diễm Quy cấp năm, mai rùa cứng rắn nhất. Tảng đá bình thường càng không làm khó được Tiểu Ngũ! Mà trên cửa đá này, móng vuốt của Tiểu Ngũ cũng không thể lưu lại một dấu vết nào. Nàng nhìn sắc mặt Hồng Anh là có thể đoán được trước đó Hồng Anh nhất định đãv thử qua bạo lực phá cửa, nhưng cũng không lưu lại một chút dấu vết. Loại đá này Quân Cửu chưa gặp qua, nhưng không ngại biết được nó không tầm thường.
Giơ tay sờ sờ ở trên cửa đá, cảm xúc lạnh lẽo giống như là một khối băng.
"Thế nào, ngươi biết mở như thế nào sao? Hay vẫn muốn giả bộ gạt chúng ta." Trên mặt vũ mị của Hồng Anh là ác ý hùng hổ dọa người. Giống như Quân Cửu mở cửa không ra, thì là nàng ta thắng!
Đuôi lông mày giương lên, Quân Cửu liếc mắt Hồng Anh cười lạnh: "Ta có thể mở hay không, liên quan ngươi cái rắm."
"Ngươi!"
"Đúng vậy, Quân Cửu người ta có thể mở hay không đó là chuyện của bản thân nàng ấy. Liên quan quái gì đến Hồng Anh hả? Cái này lại không phải đánh bạc lại còn thế nào cũng phải phân ra thắng bại." Phó Lâm Trạm bĩu môi mắng cười: "Ngươi có bản lĩnh thì tự mình tới mở đi, không được cũng đừng cục tác ảnh hưởng Quân Cửu!"
Sắc mặt Hồng Anh càng khó coi. Quanh thân là một cổ hơi thở bạo nộ ngang ngược, khiến đệ tử Thiên Hư phía sau nàng ta run run một trận, sợ hãi nàng ta phát tiết lửa giận ở trên người bọn họ.
Nhưng mà thực nhanh đã có biến cố, xóa sạch lửa giận của Hồng Anh.
Chỉ nghe một tiếng trầm đυ.c ầm vang, ngay sau đó là tiếng kẽo kẹt không dứt. Quân Cửu mang theo Tiểu Ngũ lui ra phía sau ba bước, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá. Chỉ thấy một đám hòn đá nhỏ hình vuông trên cửa đá thế nhưng sống lại, hơn nữa ở trên dưới trái phải biến hóa không ngừng.
Cửa đá này là sống, cửa cơ quan?
Trong lòng có được kết luận này, Quân Cửu bỗng nhiên nhíu mày. Nếu là cửa cơ quan mà nói, phải tìm biện pháp phá giải cơ quan. Nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy không chỉ là cửa cơ quan đơn giản như vậy.
Ầm!
Tiếng vang rung động lòng người, đột nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của một đệ tử, mọi người quay đầu nhìn qua. Vừa nhìn thì hít vào một hơi khí lạnh, sau lưng lông tơ đều dựng đứng lên. Sàn nhà dưới chân bọn họ không biết khi nào thì có ánh sáng sáng lên, cũng bị cắt thành một đám khối vuông, tiếng kêu sợ hãi vừa rồi, là đệ tử ngã xuống bên cạnh phiến đá.
Mới vừa nhìn qua, lại là một thanh âm thứ hai vang lên, cửa đá phiến trụy xuống. Bọn họ nhìn về lỗ trống phía dưới đá phiến, tối om nhìn không thấy cũng không biết sâu bao nhiêu?
Mục Cảnh Nguyên chau mày, nói: "Tất cả mọi người nhanh chóng nghĩ cách phá cửa đi ra ngoài, nếu không chúng ta ai cũng đừng nghĩ đi vào!"
Vào không được chỉ là thứ yếu, ném mệnh cũng có khả năng. Quân Cửu nhìn về phía lối vào khi bọn họ tới, đá phiến nơi đó đã rơi xuống một tầng, hiện tại còn có thể nhảy qua được. Nhưng rời đi hay là lưu lại mở cửa? Quân Cửu quét một vòng, cũng không có ai nghĩ cách lùi bước.
Một đám gắt gao trừng mắt nhìn cửa đá, vắt hết óc nghĩ cách phá cửa. Người chết vì tiền chim chết vì mồi, bọn họ không đi!
"Meo!" Chủ nhân! Tiểu Ngũ lay làn váy Quân Cửu, trong mắt mèo mang theo dò hỏi. Bọn họ có đi hay không?
Lạnh lùng ngưng mắt, Quân Cửu ngẩng đầu lại nhìn về phía cửa đá biến hóa không ngừng. Lúc này Mục Cảnh Nguyên và Khanh Vũ đã phát hiện, khối vuông nhỏ trên cửa đá là có thể hoạt động. Có thể có ý đồ tổ chức! Chỉ là ai cũng không biết tổ chức như thế nào, nhất thời nôn nóng mồ hôi đầy đầu.
Quân Cửu nhắm mắt lại, trong đầu ký ức lùi lại tung bay.
Thời gian một hơi thở, Quân Cửu mở mắt ra tiếng nói lạnh băng, nàng nói: "Để cho ta tới." Nàng còn nhớ rõ bộ dáng ban đầu của cửa đá, nhưng đó cũng không phải là đáp án! Quân Cửu một bên ra tay hoạt động hòn đá, một bên nhanh chóng tổ chức biến hóa ở trong não. Thời gian giành giật từng giây!
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------