Chưa từng gặp qua người tự luyến lấy làm tự hào như vậy!
Mục Cảnh Nguyên cười ra tiếng: "Thôi đi Phó Lâm Trạm, nào có nam nhân lại hình dung mình đẹp?"
"Đó chính là soái! Ta soái khí tiêu sái, chỉ là ca ta lạnh như băng giống một tảng băng. Ừm, Quân Cửu cô nhất định còn nhớ rõ chứ?" Phó Lâm Trạm vừa chuyển câu chuyện, nhếch miệng cười xán lạn với Quân Cửu.
Nếu không phải nể tình Phó Lâm Trạm từng giúp bọn họ, Khanh Vũ rất muốn một quyền nện ở trên gương mặt tươi cười của hắn. Những người này sao cả một đám đều tới trêu chọc tiểu sư muội nhà hắn? Trừ bỏ tiểu mập mạp Quý Nhất Minh, mấy tên khác tên nào hắn cũng đánh không lại. Mặc trưởng lão mau trở lại đi, ta sắp giữ không nổi đồ đệ của huynh rồi.
Quân Cửu không thấy được rối rắm trên mặt Khanh Vũ, nàng câu môi nhàn nhạt: "Nhớ rõ, ta thiếu ngươi một ân tình."
"Ha ha ha, cái này thì không cần." Phó Lâm Trạm cười cởi mở tiêu sái, hắn lại chào hỏi cùng Khanh Vũ. Phó Lâm Sương lạnh như băng sương cũng đi tới gật gật đầu tỏ ý với bọn họ.
Từ đầu đến cuối, đoàn người Hồng Anh đều bị làm lơ.
Sắc mặt càng thêm âm trầm khó coi, Hồng Anh cười lạnh lùng âm trầm ghi tạc toàn bộ bọn họ vào trong đầu. Quân Cửu, Mục Cảnh Nguyên, huynh đệ Phó Lâm Trạm nàng ta đều sẽ không bỏ qua một tên nào!
Ở sau bọn họ, lục tục còn có đệ tử tam đại học viện tới. Trong đó cũng có cả Vân Nghê cùng đệ tử học viện Thái Sơ mà Quân Cửu là nhận thức, học viện khác thì có Quý Nhất Minh cùng Phó Lâm Trạm tranh nhau giới thiệu, Quân Cửu cũng nhất nhất có hiểu biết. Bọn họ hạ trại nghỉ ngơi ngay tại chỗ, thỉnh thoảng còn tới cửa để cân nhắc làm sao mở cửa này ra.
Mắt thấy truyền thừa Huyết Ảnh Vương chỉ ở ngay trước mặt, ai cũng không muốn từ bỏ. Còn như thú linh hội, hiện tại ai còn nhớ rõ cái này chứ!
Quý Nhất Minh lặng lẽ xê dịch tới bên cạnh Quân Cửu, kết quả mới dịch một chút đã bị Khanh Vũ trừng mắt nhìn hắn. Quý Nhất Minh bĩu môi không cao hứng ngồi xuống, hắn duỗi dài cổ cúi người nhìn về phía Quân Cửu nói: "Tiểu tỷ tỷ, tỷ có suy đoán gì không? Tỷ như làm sao mở ra cửa này ấy."
"Không có."
"Nga QAQ" tiểu tỷ tỷ thật lãnh đạm à, Quý Nhất Minh ủy khuất rồi.
Hắn lớn đến mười tám tuổi, còn chưa từng gặp qua tiểu tỷ tỷ đẹp như vậy, không chỉ có lớn lên đẹp, còn thực khốc vừa hung lại soái. Tốt hơn sư tỷ sư muội trong học viện thích trêu chọc hắn nhiều! Đáng tiếc tiểu tỷ tỷ không phản ứng hắn.
Thu hết Quý Nhất Minh phản ứng vào trong đáy mắt, Phó Lâm Trạm vui vẻ làm mặt quỷ với Phó Lâm Sương. Thấy Phó Lâm Sương làm lơ mình, Phó Lâm Trạm hừ hừ nhìn về phía Quân Cửu mở miệng: "Quân Cửu, cô có nghĩ tới muốn truyền thừa Huyết Ảnh Vương?"
Quân Cửu: "Trước nhìn kỹ rồi hẵng nói."
Quân Cửu phản ứng bình tĩnh bình đạm như vậy, mọi người nhìn thấy đều có chút kinh ngạc lại khâm phục. Gặp chuyện không hoảng, nhẹ nhàng lãnh đạm. Bọn họ cũng làm không được tâm thái tốt như vậy!
Nhưng luôn có người lại có ý tưởng khác. Thanh âm châm chọc khinh thường truyền tới: "Cái gì nhìn kỹ rồi hẵng nói? Có sư tỷ Hồng Anh ta ở đây, nàng ta căn bản lấy không được truyền thừa Huyết Ảnh Vương. Đừng nói nhìn xem, ta thấy nàng ta ngay cả cửa còn không thể nào vào được!"
Hồng Anh cười lạnh, xa xa nhìn về phía Quân Cửu ngạo mạn nâng cằm lên. Nói không sai, truyền thừa Huyết Ảnh Vương là của nàng, Quân Cửu muốn nhìn cũng không có cửa!
Thấy cái bộ dạng của Hồng Anh còn chưa vào cửa, lại chắc chắn truyền thừa là của nàng ta, mọi người mắng cười. Coi bọn hắn đều là người chết sao?
Phó Lâm Trạm ôm ngực dỗi trở về: "Nói giống như ngươi có biện pháp mở cửa vậy. Nếu không liền thỉnh Hồng Anh ngươi đi mở cửa đi, cho chúng ta kiến thức một chút?"
"Ta dựa vào cái gì phải mở cửa để các ngươi đi vào? Cho các ngươi đoạt truyền thừa Huyết Ảnh Vương với ta sao." Hồng Anh dựng thẳng bộ ngực đầy đặn, trừng mắt Phó Lâm Trạm thần sắc yêu mị lại âm trầm, sát ý mờ mịt. Hung danh nữ đao phủ của nàng ta, làm đệ tử Thiên Hư sợ nàng ta, hai viện khác bài xích chán ghét nàng ta.
Hồng Anh không để bụng. Nàng ta mới là người thắng cuối cùng, tuyệt sẽ không bởi vì nửa đường toát ra đá kê chân mà lãng phí thời gian!
Ngươi trừng ta ta trừng ngươi, thời điểm hùng hổ thiếu chút nữa sắp đánh lên. Quân Cửu đứng dậy sửa sửa làn váy, nàng câu môi nhìn về phía Hồng Anh, mắt lạnh thị huyết vô tình. Quân Cửu cất giọng lạnh băng: "Phó sư huynh, chúng ta không thể cướp đoạt quyền lợi nằm mơ của người khác."
Tràng diện yên tĩnh, bọn họ không phản ứng kịp.
Chờ lấy lại tinh thần, tiếng phụt cười không dứt bên tai. Đây là trào phúng Hồng Anh mơ mộng hão huyền!
Ha ha ha, cao! Quân Cửu cũng quá độc miệng quá lợi hại đi? Phó Lâm Trạm cười ha ha giơ ngón tay cái lên với Quân Cửu: "Quân Cửu muội nói không sai, chúng ta so mơ mộng hão huyền với người ta làm cái gì? Ta còn chưa thấy qua mơ mộng hão huyền thành công đâu."
"Nói không chừng Hồng Anh có thể làm chúng ta may mắn kiến thức một chút." Mục Cảnh Nguyên mở miệng, trong im ỉm lại vô hình thọc đao.
Hồng Anh đều tức đến lệch mặt. Ngực phập phồng, khống chế không được muốn xách roi xông tới cho bọn hắn một cái giáo huấn! Nhưng mà ngay sau đó thấy Quân Cửu đi tới cánh cửa, Hồng Anh quát lớn: "Đứng lại!"
Nàng ta trực tiếp động thủ, linh lực dũng mãnh vào trong roi. Giơ tay đằng đằng sát khí đánh qua một roi, nếu như bị đánh trúng thì không chết cũng muốn vứt bỏ nửa cái mạng. Vừa ra tay chính là ác độc như vậy, mọi người cả kinh tim sắp ngừng đập.
Bộp!
Một bàn tay bắt lấy roi, Mục Cảnh Nguyên che ở trước mặt Quân Cửu mắt hàm chứa phẫn nộ: "Hồng Anh, ngươi cho rằng học viện Thái Sơ của ta không có ai sao?"
"Mục Cảnh Nguyên ngươi thật sự muốn bảo hộ ả, đối nghịch cùng ta? Nói thật cho ngươi biết, ta sớm muộn gì cũng sẽ gϊếŧ ả và Khanh Vũ! Ai ngăn cản ta, ta gϊếŧ sạch không tha!" Hồng Anh buông lời nói tàn nhẫn, trên khuôn mặt yêu diễm vũ mị giờ phút này chỉ thấy dữ tợn âm trầm.
Mục Cảnh Nguyên: "Quân sư muội là ta mang đến, êm đẹp tới thì phải êm đẹp trở về. Hồng Anh ngươi cứ việc động thủ thử xem!"
"Còn có ta cùng Lâm Sương. Hồng Anh ngươi có thể động thủ, cùng lắm thì một đấu tam nha!" Phó Lâm Trạm cười, đôi mắt lại là lạnh băng không có độ ấm. Phó Lâm Sương không nói, nhưng thái độ nói rõ đứng ở bên phía Quân Cửu.
Quý Nhất Minh: "Còn có ta! Ngươi cái nữ nhân xấu xa này, không được ức hϊếp tiểu tỷ tỷ." Gia gia nói qua, nữ nhân xinh đẹp đều phải sủng. Tựa như gia gia sủng nãi nãi, cha sủng mẫu thân vậy! Hồng Anh tuy rằng xinh đẹp, nhưng nàng ta là rắn rết kính nhi viễn chi. Quân Cửu thì không giống!
Mắt thấy kình địch của mình đều đứng ở phía Quân Cửu, đáy mắt Hồng Anh hiện lên huyết sắc quay cuồng.
Nàng ta dùng sức kéo roi về, tức phát run. Ánh mắt âm trầm sâm gắt gao trừng mắt bọn họ: "Được, giỏi lắm! Ta nhớ kỹ các ngươi."
Mục Cảnh Nguyên cùng huynh đệ Phó Lâm Trạm đều là Đại Linh Sư, một chọi một đánh lên cũng có khó khăn. Hồng Anh đương nhiên sẽ không kéo bè kéo lũ đánh nhau với bọn họ, tốn công vô ích. Nàng ta chỉ có thể thu tay lại, oán độc vạch kế hoạch tiếp theo để gϊếŧ Quân Cửu. Nàng ta cũng không tin những người này thời thời khắc khắc đều có thể bảo hộ Quân Cửu, nàng ta nhất định có thể tìm được cơ hội.
Gϊếŧ Quân Cửu, rửa mối nhục xưa.
Lần này, nàng ta tuyệt đối sẽ không cho Quân Cửu cơ hội, đi bày ra cái trận pháp tà môn cường đại kia! Không có trận pháp, Quân Cửu và Khanh Vũ cộng lại, nàng ta đánh hai roi là có thể đánh chết bọn họ.
Dỗi xong Hồng Anh, Mục Cảnh Nguyên quay đầu lại nhìn thấy Quân Cửu không chịu ảnh hưởng. Một mình một người ung dung đứng ở trước cửa, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn xem không trung. Mục Cảnh Nguyên nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
"Cửa sắp mở rồi."
Cái gì! Mọi người kinh hãi, động tác nhất trí nhìn chằm chằm Quân Cửu.
Lại lần nữa nhìn về phía không trung, mây đen tan lộ ra huyết nguyệt. Quân Cửu lạnh lùng híp mắt: "Huyết nguyệt chính là chìa khóa cửa." Ánh trăng màu máu rơi xuống, phù văn hình thành cửa từ từ sáng lên lấp lánh..