Quân Cửu bọn họ đuổi theo địa phương cột sáng xuất hiện, một đường nhanh như điện chớp ngày đêm không ngừng. Mới ở sáng sớm một ngày sau thì đã tới dưới chân cột sáng, lúc này cột sáng đã sớm biến mất.
"Phù phù, chính là nơi này?" Khanh Vũ thở phì phò, đôi tay chống nạnh nhìn phù văn trận pháp trên vách núi đá trước mặt. Phù văn trận pháp phác họa thành hình dạng một cái cửa, vừa thấy liền biết nơi này là lối vào. Nhưng đi xuống như thế nào thì không rõ ràng lắm.
Quân Cửu trước cảnh giác lạnh nhạt quét mắt nhìn bốn phía. Nơi này trừ bỏ bọn họ không có người khác.. chờ đã, có người!
Vèo!
Tiếng xé gió vang lên, Quân Cửu và Khanh Vũ phản ứng như chớp lui về phía sau làm ra tư thái công kích. Ngẩng đầu, nhìn thấy Mục Cảnh Nguyên duỗi tay kẹp lấy một cái phi tiêu. Mục Cảnh Nguyên một chút cũng không giận không khẩn trương, hắn xua xua tay với Quân Cửu và Khanh Vũ ý bảo không có chuyện gì, thả lỏng đi.
Theo sau liếc xéo phương hướng phi tiêu bắn lại đây, nhướng mày mở miệng: "Ta nói Quý Nhất Minh, ngươi đủ chưa?"
"Không đủ!" Thanh âm hùng hổ, hùng hậu mà đúng lý hợp tình.
Nghe tiếng nhìn lại, thì thấy một đám người từ phía sau lùm cây chen chúc đi ra. Tiểu mập mạp cầm đầu chỉ cao có một mét sáu, tuổi thoạt nhìn cũng không lớn chừng mười bảy mười tám. Tuy rằng là tiểu mập mạp, nhưng ngũ quan lớn lên đẹp đẽ cũng làm cho người cảm thấy có chút đáng yêu.
Lúc này tiểu mập mạp, cũng chính là Quý Nhất Minh được một đám người vây quanh đi tới. Hắn đứng ở trước mặt Mục Cảnh Nguyên, chống nạnh ngẩng đầu. Phát hiện thân mình không đủ cao, nỗ lực nhón chân ưỡn ngực.
Quý Nhất Minh hừ một tiếng: "Tiểu gia ta nhìn thấy ngươi liền khó chịu! Cái cửa này là ta phát hiện trước, Mục Cảnh Nguyên ngươi tránh ra cho ta!"
"Ta nói này Quý Nhất Minh, ngươi lớn lên thì béo đấy, nhưng cũng không ăn vô cái này đâu. Nếu chỉ có một mình thì ta liền nhường cho ngươi, nhưng ta là có đồng đội, ngươi còn phải hỏi bọn họ một chút." Mục Cảnh Nguyên đối với tiểu mập mạp đánh lén mình, ngữ khí hòa thuận còn có chút buồn cười bất đắc dĩ, tuy rằng trên mặt giương cung bạt kiếm, nhưng nhìn ra được quan hệ kỳ thật cũng không tệ lắm.
Quý Nhất Minh nghe được Mục Cảnh Nguyên nói, nghiêng đầu lướt qua Mục Cảnh Nguyên nhìn về phía Quân Cửu cùng Khanh Vũ. Một cái liếc mắt này, đôi mắt Quý Nhất Minh đều trừng thẳng.
Hắn lập tức ném "túc địch" Mục Cảnh Nguyên qua một bên, chân béo cọ cọ chạy đến trước mặt Quân Cửu, đôi tay ôm ngực cười tủm tỉm: "Oa! Tiểu tỷ tỷ lớn lên thật là xinh đẹp. Tỷ cùng một phe với tên Mục Cảnh Nguyên kia sao? Nếu không tỷ đừng cần hắn, cùng với ta đi! Ta bảo hộ tỷ!"
Quý Nhất Minh vỗ vỗ ngực, lại giơ tay lau lau nước miếng. Khanh Vũ nhìn thấy liền đen mặt đi tới: "Tiểu mập mạp cút ngay."
"Ngươi ai hả! Dám kêu ta tiểu mập mạp, ngươi tìm chết à, người đâu đánh hắn cho tiểu gia! Ta ghét nhất người khác kêu ta là tiểu mập mạp!" Quý Nhất Minh vung tay lên, người phía sau lập tức tản ra vây quanh Khanh Vũ. Thấy vậy Mục Cảnh Nguyên đang muốn ngăn cản.
Chợt nghe một tiếng thanh lãnh dễ nghe: "Tiểu mập mạp."
"Trời má! Ai dám lại tiểu gia ta.. Ngao!" Quý Nhất Minh quay đầu duỗi tay ra, lời còn chưa nói xong thì tay đã bị người túm được vặn một cái. Kêu thảm thiết một tiếng, Quý Nhất Minh đau đến nước mắt đều muốn tuôn ra.
Lúc này hắn mới nhìn thấy kêu người hắn là Quân Cửu. Đối đãi với mỹ nhân, Quý Nhất Minh hoàn toàn là hai cái thái độ.
Hắn đáng thương vô cùng kêu lên: "Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp tỷ mau thả ta ra. Tay đau mà!"
Quân Cửu nhướng mày, trong tay chế trụ cánh tay Quý Nhất Minh không chỉ không buông ra, ngược lại còn tăng lực đạo. Nhìn đến người vây quanh tới, Quân Cửu dùng lực đạo một chút cũng không khách khí. Nàng cười lạnh câu môi, ánh mắt nhìn Quý Nhất Minh lập loè nguy hiểm.
Nàng lạnh lùng mở miệng: "Tiểu mập mạp ngươi muốn đánh ai?"
"Ngao đau QAQ"
"Khụ khụ, Quân sư muội muội buông hắn ra đi." Mục Cảnh Nguyên nghẹn cười đi tới, trong ánh mắt lập loè vui sướиɠ khi người gặp họa. Hắn ho khan rồi mở miệng: "Quý Nhất Minh, người ngươi muốn đánh chính là sư huynh của Quân sư muội, ngươi xác định còn muốn đánh sao?"
"Không đánh không đánh! Tiểu tỷ tỷ tỷ mau thả ta ra, tay đau muốn chặt đứt rồi hu hu hu." Tiểu mập mạp tính tình lớn, nhưng mà nhát. Đặc biệt ở trước mặt mỹ nhân thì càng nhát.
Nhìn đến Quý Nhất Minh phản ứng, Quân Cửu nhướng mày buông lỏng hắn ra. Quý Nhất Minh lập tức che tay lại ngao ngao nhảy đến một bên, người tới cùng hắn lập tức vây lên nôn nóng che chở, truy vấn hắn có bị thương hay không, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Quân Cửu không tốt lên.
Loại cảm giác này, giống như là một tên tiểu tổ tông ăn chơi trác táng mang theo một đám gia nô.
Mục Cảnh Nguyên: "Quý Nhất Minh chỉ là không biết giữ một giữ miệng, tay tiện. Kỳ thật bản tính không xấu, Quân sư muội vừa mới giáo huấn hắn thật sảng khóa, ta đã sớm muốn đánh hắn rồi đáng tiếc là không thể xuống tay."
Hử? Quân Cửu khó hiểu, Khanh Vũ trực tiếp hỏi ra lời: "Vì sao không đánh?"
"Bởi vì Quý Nhất Minh là cháu đích tôn của viện trưởng Tử Tiêu, tam đại đơn truyền đó (độc đinh ba đời) ! Hắn từ nhỏ đã bị lấyra để so sánh với ta, bị thương tự tôn sau đó liền ghi hận chán ghét lên ta. Thấy ta là nhất định sẽ đánh lén ta, nhưng mà hắn cũng nhát gan không dám quá giới hạn. Nhưng mà ta cũng không biết rằng, hắn còn thích mỹ nhân!" Mục Cảnh Nguyên nói.
Đừng nhìn Quý Nhất Minh là độc đinh, nhưng gia giáo của viện trưởng Tử Tiêu nghiêm khắc. Quý Nhất Minh là một bảo bối, nhưng tuyệt đối không phải ăn chơi trác táng. Ngày thường bên người dạy dỗ chơi cùng với hắn chính là hai vị sư huynh Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương.
Từ trong miệng Mục Cảnh Nguyên biết được phẩm hạnh cùng thân phận Quý Nhất Minh rồi, địch ý của Quân Cửu cùng Khanh Vũ đối với hắn cũng biến mất. Con hàng nhát như vậu, không thành địch nhân nổi.
Lúc này Quý Nhất Minh che cánh tay lại đi tới, hắn mắt trông mong nhìn Quân Cửu: "Tiểu tỷ tỷ tỷ thật hung!"
"Ta còn có thể càng hung hơn nữa, muốn thử một chút không?" Quân Cửu nhéo nắm tay, Quý Nhất Minh sợ tới mức run rẩy liên tục lui về phía sau, thối lui đến bên cạnh một đám gia nô của hắn. Hắn nhìn Quân Cửu động động miệng, rõ ràng còn muốn nói cái gì đó. Nhưng lời còn chưa nói ra, một thanh âm chen vào trước.
Kinh hỉ lại nôn nóng: "Tiểu Minh!"
Phốc!
Tiểu Ngũ ghé vào trên vai Quân Cửu liền cười phun. Tiểu Minh? Nhân vật mặt dài trên sách giáo khoa Hoa Hạ. Quân Cửu cũng giơ tay che che khóe miệng cười, cái tên Quý Nhất Minh này thì không kém, nhưng tên thân mật Tiểu Minh thật sự là ha ha ha ha.
Người tới chính là Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương. Cùng lúc đó, Quân Cửu còn cảm giác được một ánh mắt ác độc âm trầm, sắc bén rét lạnh như đao. Nếu ánh mắt có thực thể thật thành đao, như vậy nhất định là đang lăng trì nàng!
Quân Cửu theo ánh mắt nhìn qua, xa xa ánh mắt chạm vào nhau cùng Hồng Anh. Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, sát khí bùm bùm tăng vọt.
"Hồng Anh!" Khanh Vũ nắm tay, đứng ở bên cạnh Quân Cửu trừng mắt nhìn chòng chọc vào nữ nhân hồng y đi tới. Nàng ta ăn mặc còn muốn mỏng manh không che đậy nổi hơn cả nữ nhân Câu Lan Viện, nhưng lại có sát khí cùng cao ngạo mà nữ tử hồng trần không so được, ánh mắt âm độc như rắn rết.
Bọn họ, oan gia ngõ hẹp!
Ánh mắt giao hội, chỉ hình thành một câu. Hai người chỉ một người có thể sống, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.
"Thánh thủ Quân Cửu!" Thanh âm kinh hỉ cao hứng đánh gãy Quân Cửu suy nghĩ, nàng lạnh lùng thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn đến Phó Lâm Trạm đứng ở trước mặt của mình, phía sau hai bước chính là Phó Lâm Sương.
Phó Lâm Trạm khóe miệng tươi cười rạng rỡ còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời, hắn nói: "Chúng ta lại gặp mặt rồi, lần này là ở tam đại học viện. Quân Cửu cô còn nhớ rõ ta đi? Ta cùng ca ta là song sinh, lớn lên lại đẹp khẳng định là cô không quên được."
Khanh Vũ: .
Quân Cửu: .
Có đẹp bằng Mặc Vô Việt không?
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------