Chương 361: Truyền thừa của Huyết Ảnh Vương.

Đất trời đều đang lay động, đại thụ đứt đoạn ngã sập, mặt đất nứt nẻ xuất ra từng cái khe. Tiếng chim kêu cùng tiếng linh thú kêu vẫn luôn an tĩnh không nghe được, hiện tại cũng kinh hoảng rít gào rống to hết đợt này đến đợt khác.

Khanh Vũ trước tiên vọt tới trước mặt Quân Cửu hô to: "Tiểu sư muội mau đến trên núi đi!"

Mặc dù khi động đất thì trên núi cũng nguy hiểm, nhưng ít ra có thể tránh đi đại bộ phận linh thú. Bọn họ lập tức quay đầu bay nhanh lên trên núi, lúc này đã có linh thú hoảng sợ thất thố từ chạy qua bên cạnh bọn họ. Dần dần, càng ngày càng nhiều đã hội tụ thành linh thú triều. Nhưng may mắn là ở khi rất nhiều linh thú chạy tới, bọn họ thuận lợi bò lên trên triền núi tránh đi.

Lỗ tai đều đang vang lên ầm ầm, Quân Cửu thở hổn hển sau đó nhanh chóng điều chỉnh, khôi phục hô hấp vững vàng. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, dưới huyết nguyệt hết thảy đồ vật đều nhiễm một tầng ánh sáng đỏ mỏng manh. Động đất giằng co ước chừng thời gian mười hơi thở mới dừng lại, nơi chốn là thảm cảnh phế tích.

"Sao lại có động đất!" Mục Cảnh Nguyên chau mày, sắc mặt âm trầm có vẻ vài phần trầm trọng. Thiên tai như vậy không biết sẽ làm bao nhiêu đệ tử vị tao ương, đặc biệt gặp phải linh thú triều vừa rồi, tránh không kịp thì tuyệt đối là cửu tử nhất sinh!

Quân Cửu nghe vậy thì nhìn về phía Mục Cảnh Nguyên, nàng nói: "Đây không phải là động đất, hoặc là nói đây không phải là thiên tai mà là nhân họa."

"Cái gì? Quân sư muội vì sao muội lại nói đây là nhân họa."

Quân Cửu thu hồi ánh mắt, nàng ngẩng đầu ý bảo Mục Cảnh Nguyên nhìn về phía phương xa. Khanh Vũ cũng nhìn chằm chằm phương hướng kia xuất thần, Mục Cảnh Nguyên vừa nhìn qua thì tức khắc sửng sốt. Chỉ thấy phía trước là một vầng ánh sáng đỏ xuất hiện ở cuối tầm mắt, theo thời gian vầng sáng đỏ càng lúc càng lớn, cho đến khi phóng lên cao.

Ánh sáng đỏ đó và huyết nguyệt xa xa chiếu rọi rực rỡ, hỗ trợ tương sinh.

Loại cảnh tượng này, làm người ta nhịn không được suy đoán có phải dưới nền đất có thứ gì đó lao tới hay không, mới có thể tạo thành động đất làm cho người ta sợ hãi như thế, vầng sáng đỏ kia chính là đèn sáng chỉ đường.

Mục Cảnh Nguyên nhìn, đáy lòng hắn bỗng nhiên có một ý niệm không thể tưởng tượng. Nhưng hắn còn chưa nói ra, trước tiên đã nghe Quân Cửu cất giọng thanh lãnh bình tĩnh nói: "Truyền thừa Huyết Ảnh Vương?"

"Hít! Quân sư muội làm sao mà muội biết được! Đây là cơ mật của tam đại học viện, trừ bỏ viện trưởng cùng trưởng lão thì người khác tuyệt đối sẽ không biết." Còn vì sao hắn biết được, hắn chính là viện trưởng học viện Thái Sơ tương lai, biết cơ mật thực bình thường.

Nhưng Quân Cửu làm sao sẽ biết?

Nàng tới tam đại học viện còn chưa tới nửa năm, làm sao sẽ biết cơ như mật "truyền thừa Huyết Ảnh Vương" vậy!

Quân Cửu nhàn nhạt liếc nhìn Mục Cảnh Nguyên, nàng phản ứng bình tĩnh không gợn sóng như cũ. Quân Cửu nói: "Nhìn thấy ở Tàng Thư Các có ghi lại, nên đoán."

Mục Cảnh Nguyên á khẩu không trả lời được. Cái suy đoán này cũng quá chuẩn đi! Hai người họ đối thoại chỉ có Khanh Vũ nghe được là không hiểu ra sao, hắn hoang mang khó hiểu hỏi hai người: "Hai người đang nói cái gì vậy, sao ta nghe một câu cũng không hiểu. Truyền thừa Huyết Ảnh Vương cái gì?"

Thầm nghĩ Quân Cửu đã nói ra, không xem như cơ mật. Lúc này Mục Cảnh Nguyên mới mở miệng phổ cập kiến thức cho Khanh Vũ.

Huyết Ảnh Vương chính là một vị yêu nghiệt nghịch thiên đã từng xuất hiện từ học viện Tử Tiêu. Bởi vì sở trường là một tay huyết ảnh đao, hơn nữa là cảnh giới Linh Vương, bởi vậy được tôn xưng là Huyết Ảnh Vương. Hắn là cường giả hạng nhất tam đại học viện hoàn toàn xứng đáng! Ngay cả trong Nhất Phủ chí cao vô thượng, trừ bỏ phủ chủ ra thì không người nào có thể chống lại hắn.

Hắn là nhân vật truyền kỳ của Hạ Tam Trọng! Chỉ tiếc anh hùng ngã xuống quá sớm, nghe đồn là tẩu hỏa nhập ma ngã xuống. Nhưng sau khi hắn chết để lại một tòa vương mộ, trong mộ cất giấu công pháp huyết ảnh đao hắn tự nghĩ ra, còn có vô số thiên tài địa bảo.

Trong lời đồn có ghi lại, có được truyền thừa Huyết Ảnh Vương đó là một Huyết Ảnh Vương tiếp theo!

Đối với vô số người mà nói, thế giới mặt trên quá xa xôi, có thể trở thành cường giả đệ nhất Hạ Tam Trọng đã là sở cầu suốt cả cuộc đời. Bởi vậy đã từng có vô số người chen chúc tiến về phía trước, tìm kiếm mộ địa Huyết Ảnh Vương ở trong núi non thuộc về tam đại học viện. Trong đó đồn đãi nhiều nhất, chính là nói mộ địa của Huyết Ảnh Vương ở chỗ sâu trong núi non Đông Bình. Chỉ là mấy trăm năm qua cũng không có người nào tìm được, dần dần liền thành truyền thuyết.

Ai cũng không thể tưởng được, mộ địa Huyết Ảnh Vương lại hiện thế ở ngay lúc này!

Khanh Vũ nghe được mà chậc lưỡi, sắc mặt ngạc nhiên bội phục: "Nói như vậy Huyết Ảnh Vương là nhân vật một rất lợi hại. Truyền thừa của hắn càng là chí bảo nhất?"

"Đương nhiên! Gia sản của một vị Linh Vương có bao nhiêu thì huynh có thể dự đoán được sao? Đó chính là tài phú thật lớn vô cùng. Cho dù không nói những bảo vật này, chỉ dựa vào công pháp huyết ảnh đao là có thể khiến cho người trong thiên hạ đuổi theo." Mục Cảnh Nguyên nói: "Mộ địa liền ở trong vòng thắng, chỗ sâu trong núi non Đông Bình. Chúng ta qua đi nhìn một cái!"

"Đi." Quân Cửu chỉ có một chữ, nàng lắc mình lao ra ngoài.

Cùng lúc đó, tam đại học viện cũng thấy được trời sinh dị tượng, biết được tin tức. Viện trưởng Thiên Hư, Tử Tiêu, Thái Sơ liên lạc đối phương trước tiên, sau khi xác định tỷ lệ tám phần rất có khả năng đây chính là truyền thừa Huyết Ảnh Vương, tam đại viện trưởng lập tức tự mình suất lĩnh trưởng lão xuất động. Cho dù là bọn họ, cũng cự tuyệt không được dụ hoặc của truyền thừa Huyết Ảnh Vương.

Còn như đệ tử tham gia thú linh hội, bọn họ cũng không triệu hồi. Ngược lại càng hy vọng đệ tử học viện nhà mình có tỷ lệ tiến vào trong mộ địa, nếu có thể có được truyền thừa thì đó chính là quang vinh của học viện bọn họ!

Chỉ là bọn họ còn chưa đuổi tới chỗ sâu trong rừng rậm Đông Bình, thời điểm cách núi non Đông Bình còn rất xa. Thì Phong Hỏa Đài trong vòng thắng thế nhưng không người đốt lửa lại tự cháy lên!

Phong Hỏa Đài tự cháy, trong phạm vi vòng thắng lớn nhất quay chung quanh núi non Đông Bình, một cái chắn nửa trong suốt đột ngột mọc lên từ mặt đất đều vây quanh toàn bộ vòng thắng ở bên trong. Tam đại viện trưởng vội vã chạy tới đen mặt, chỉ kém một bước như vậy, Phong Hỏa Đài vì sao sẽ tự cháy?

Có trưởng lão nôn nóng truy vấn: "Cũng không thể hủy bỏ rút cái chắn về sao?"

"Không thể." Viện trưởng Tử Tiêu lắc đầu.

Cái chắn này là đặc biệt vì thú linh hội, thỉnh ba vị đã từng là Linh Vương của tam đại học viện ra tay chế tạo trận pháp. Chỉ khi nào thú linh hội phân ra thắng bại, chọn ra được hạng nhất. Cái chắn này mới có thể biến mất đi.

Cái này có chỗ lợi cũng có chỗ hỏng. Chỗ tốt là không người nào có khả năng quấy nhiễu thú linh hội, chỗ hỏng là đệ tử tam đại học viện bị phong tỏa ở bên trong, cần phải tàn nhẫn huyết tinh phân ra một cái thắng bại, mới có thể rời đi ra khỏi vòng thắng. Bao năm qua tới nay, đã thành quy củ vững vàng.

Sắc mặt viện trưởng Thiên Hư âm trầm khó coi cực kỳ. Trơ mắt bỏ lỡ truyền thừa Huyết Ảnh Vương ngay trước mặt, ai có thể không hận chứ?

Viện trưởng Thiên Hư nghĩ nghĩ, lập tức lấy ra một lá bùa bậc lửa đốt cháy. Khi nhìn đến sương khói đốt cháy bay vào trong vòng thắng, trên mặt viện trưởng Thiên Hư hiện ra tươi cười vừa lòng. Ông ta mở miệng: "Ha ha ha, đồ nhi đã ở bên trong vòng thắng. Truyền thừa Huyết Ảnh Vương là vật trong tay đồ nhi ta rồi."

"Vậy cũng nhất định. Lâm Trạm và Lâm Sương cũng ở trong đó, hoa rơi nhà ai hiện tại còn khó mà nói đây." Viện trưởng Tử Tiêu cười nói.

Lại nhìn về phía viện trưởng Thái Sơ, ông sờ sờ chòm râu. Thí nghiệm thủ pháp bất đồng một phen, viện trưởng Thái Sơ cũng nói: "Cảnh Nguyên cũng ở trong đó. Xem ra đệ tử ba người chúng ta đều ở bên trong. Hiện tại cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, hy vọng bọn họ có người có thể nhận được truyền thừa Huyết Ảnh Vương."

"Hừ!" Viện trưởng Thiên Hư hừ lạnh một tiếng, ông ta mặt mày hung ác nham hiểm. Hồng Anh nhất định phải lấy được truyền thừa Huyết Ảnh Vương!