Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 359: Song tu cùng Quân Cửu.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ân Hàn hiểu rõ. Chủ nhân là bởi vì Quân Cửu mà muốn rút khóa tù long ra!

Khóa tù long xiềng xích vây khốn rồng, kẻ bên cạnh cũng tỷ như hắn ở dưới khóa tù long ngay cả bản lĩnh xoay người cũng không có, càng đừng nói hành động tự nhiên. Ngàn vạn thế giới, chỉ có chủ nhân mới có thực lực chống lại khóa tù long! Nhưng dưới khóa tù long, vẫn ảnh hưởng lực tự khống chế của chủ nhân. Mới có thể ở trước mặt Quân Cửu, cầm lòng không đậu.

Đêm đó trăng tròn, Mặc Vô Việt tuy rằng chỉ là ôm Quân Cửu cái gì cũng chưa làm. Nhưng hắn lo lắng khi mình mất khống chế, thương tổn Quân Cửu. Chênh lệch thật lớn trên mặt thực lực, làm hắn rất có khả năng chỉ một cái động tác nhỏ, sẽ tạo thành tổn thất không thể vãn hồi!

Ân Hàn mở miệng nói: "Chủ nhân nếu muốn xóa bỏ long khóa tù, còn có một biện pháp."

"Nói." Mặc Vô Việt lạnh lùng liếc nhìn Ân Hàn.

"Khóa tù long có thể cần tù rồng, nhưng nếu chủ nhân bạo tăng thực lực, thì long khóa tù sẽ không vây được.. ặc.." Ân Hàn bị cách không bóp cổ lại, Mặc Vô Việt mặt mày thô bạo huyết tinh. Hắn máu lạnh nhìn chằm chằm Ân Hàn, mở miệng từng từ từng chữ biểu lộ sát khí vô tận: "Ngươi nói cái gì?"

Lực đạo Mặc Vô Việt bóp cổ, làm Ân Hàn khó có thể hô hấp càng không thể mở miệng.

Ân Hàn chỉ có thể thần thức truyền âm vội vàng giải thích: "Xin chủ nhân trước hết nghe thuộc hạ nói, thuộc hạ không dám kêu chủ nhân ăn chủ mẫu tương lai."

Mặc Vô Việt giơ tay, ném Ân Hàn bay ra lăn vài vòng trên mặt đất mới đứng vững. Hắn nhanh chóng bò dậy nửa quỳ xuống giải thích: "Quân Cửu là dược của chủ nhân, là linh hồn bạn lữ của chủ nhân. Chủ nhân chỉ cần song tu cùng Quân Cửu, thì thực lực có thể bạo tăng. Đủ để bài trừ long khóa tù giam cầm."

Mặc Vô Việt không trả lời, nhất thời yên lặng.

Song tu đương nhiên là ý tứ trên mặt chữ, thực dễ hiểu. Nhưng Mặc Vô Việt nghĩ đến tuổi tác của Quân Cửu, trong lòng cự tuyệt. Cho dù linh hồn của Quân Cửu đã sớm thành thục không phải thiếu nữ, nhưng thân thể của nàng còn suy nhược yếu ớt, Mặc Vô Việt không muốn thương tổn nàng.

Mặc Vô Việt cúi người dựa vào trên giường hàn ngọc suy nghĩ sâu xa. Song tu tạm thời là không có khả năng, nhưng trừ song tu ra còn có biện pháp gì?

Ngón tay hắn có tiết tấu đánh ở trên giường hàn ngọc, Mặc Vô Việt bỗng nhiên nghĩ tới cái gì. Hắn lạnh lùng nhìn về phía Ân Hàn, hạ lệnh: "Chuẩn bị dược khóa long linh."

"Dạ." Ân Hàn lĩnh mệnh.

Khóa long linh chính là phương pháp trước kia. Tạm thời có thể áp chế khóa tù long, nhưng thời gian có hạn. Mỗi cách một đoạn thời gian, Mặc Vô Việt nhất định phải trở lại hàn uyên cửu trọng một lần, cũng là lúc trăng tròn, hắn còn phải bế quan đối kháng khóa tù long.

Dừng một chút, Mặc Vô Việt lại nói: "Ân Hàn, tìm chút công pháp song tu tới."

Ân Hàn: . Vừa rồi không tiếng động cự tuyệt nhanh như vậy, hiện tại lại muốn. Tâm tư cảu chủ nhân đoán không ra.

Khụ! Mặc Vô Việt tỏ vẻ lo trước khỏi họa, hắn có thể nghiên cứu trước một chút. Trêu chọc Tiểu Cửu Nhi mấy trăm lần như vậy, cũng không thể để một ngày kia bị Tiểu Cửu Nhi phát hiện hắn hỏi một cái thì đã hết ba cái là không biết. Nghe đồn, nữ nhân đều thực để ý kỹ thuật của nam nhân, hắn cần phải vượt qua thử thách, một lần là bắt được Tiểu Cửu Nhi nháy mắt hạ gục tất cả cỏ dại hoa dại!

Ý tưởng một đi là không thể vãn hồi, Mặc Vô Việt niệm tĩnh tâm chú mới khôi phục lại bình tĩnh. Hắn đứng dậy lại đi vào trong Hàn Ngọc Trì lần nữa, lần này khóa long linh hoàn thành thì đã có thể trở về gặp Tiểu Cửu Nhi. Không biết Tiểu Cửu Nhi thu được đan chu hắn đưa, có cao hứng hay không?

* * *

Ở khi Mặc Vô Việt tiến hành khóa long linh, Ân Hàn mới nhớ tới một sự kiện. Hắn lấy ngọc giản thông báo cho Lãnh Uyên: "Lãnh Uyên, chủ nhân một chốc một lát chưa thể đi Hạ Tam Yrọng."

"Cái gì? Ân Hàn huynh lừa ta sao, không phải lúc trước huynh nói cho ta chủ nhân cũng sắp trở lại sao?"

"Ừ." Ân Hàn lạnh nhạt mặt không biểu tình.

Bên ngọc giản đối diện Lãnh Uyên sắp dậm chân, hắn u oán nghiến răng: "Ta đã nói cho Quân cô nương! Huynh xem mà làm đi."

Ân Hàn nghĩ nghĩ, nói: "Ta không kêu huynh nói, tự huynh nói ra thì liên quan gì với ta." Nói xong, Ân Hàn lạnh như băng trực tiếp bóp tắt ánh sáng ngọc giản. Truyền tin gián đoạn, chỉ dư lại Lãnh Uyên ở thế giới Hạ Tam Trọng im lặng nghẹn ngào.

Làm sao bây giờ? Quân cô nương có thể cho rằng hắn là kẻ lừa đảo hay không. Hắn là thật sự cho rằng chủ nhân sắp về, Quân cô nương nhất định thật cao hứng biết được tin tức chủ nhân trở về. Hơn nữa Quân cô nương không phải đang chuẩn bị lễ vật cho chủ nhân sao? Hắn thông báo trước tiên, thì Quân cô nương có thể sớm chuẩn bị.

Nhưng không nghĩ tới, một chốc một lát lại không trở về. Lãnh Uyên ngồi xổm trên ngọn cây, sầu che mặt. Xong rồi!

"Meo?" Bên tai truyền đến tiếng mèo kêu. Lãnh Uyên buông tay ra, lạnh nhạt nhìn Tiểu Ngũ ngồi xổm bên người hắn. Cũng không biết khi nào thì Tiểu Ngũ trở nên thông minh, hay là cái mũi mèo quá thính. Mặc kệ hắn núp ở chỗ nào, Tiểu Ngũ đều có thể tìm được hắn.

Lãnh Uyên lau mặt: "Làm gì?"

"Meo meo meo!" Ta vừa mới nghe được các ngươi đối thoại, Mặc yêu nghiệt không trở lại ha ha ha ha! Miêu vui vẻ, có thể độc chiếm ân sủng của chủ nhân meo~~

Không phải thực hiểu Tiểu Ngũ đang nói cái gì, nhưng Lãnh Uyên có thể đoán ra Tiểu Ngũ đang vui sướиɠ khi người gặp họa, hơn nữa rất là đắc ý. Hắn co rút khóe miệng, lắc mình trực tiếp thuấn di rời đi cây này. Tiểu Ngũ thấy Lãnh Uyên chạy cũng không tức giận, kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, lắc lư cái đuôi đi trở về.

Nó mới không nói cho chủ nhân, Mặc yêu nghiệt trở về càng trễ càng tốt!

Tối nay trăng sáng sao dày, yên lặng mà tường hòa. Tiểu Ngũ trở lại bên người Quân Cửu, cuộn mình thành nửa cục tròn vo thoải mái dễ chịu dựa vào Quân Cửu nhắm mắt lại. Bọn họ nơi này bình tĩnh tường hòa, địa phương khác lại không có bởi vì là đêm tối mà được an tĩnh.

Vân Nghê lặng lẽ tránh đi đệ tử trong đội ngũ, một mình một người tới đến bên hồ. Nàng ta há mồm học tiếng chim kêu, phía sau một trận gió thổi tới lạnh thấu xương.

Thân thể cứng đờ, Vân Nghê quay đầu lại nhìn lại. Dưới ánh trăng nữ nhân ngồi ở trên tảng đá bên hồ quyến rũ như yêu tinh, váy lụa màu đỏ không che hết được đầy đặn phía trên, cũng che không được đùi ngọc tuyết trắng mê người phía dưới. Dáng người nóng bỏng, yêu cơ mê hoặc. Đây là một mị hoặc ngay cả nữ nhân cũng rất khó kháng cự.

Nhưng ở khi Vân Nghê nhìn thẳng vào đôi mắt nàng ta, đột nhiên rùng mình một cái nửa quỳ hành lễ: "Vân Nghê gặp qua Hồng Anh tỷ tỷ."

"A, hành lễ làm cái gì chứ? Ngươi và ta đều là đệ tử ở trong học viện, tuy rằng không ở cùng một học viện. Nhưng thân phận chính là ngang hàng, không phải sao?" Hồng Anh mở miệng, tiếng nói yêu mị lả lướt giống như một mỹ nhân xà, phun lưỡi tê tê, chọn người mà cắn.

Vân Nghê lắc đầu cúi đến càng thấp: "Vân Nghê không dám!"

Tuy rằng mặt ngoài là ngang hàng, nhưng ở Thiên Tù. Hồng Anh là dưới một người trên vạn người, nàng ta tuyệt đối không dám đặt ngang hàng cùng Hồng Anh, trừ phi nàng ta không muốn sống nữa.

Nghe được Vân Nghê trả lời, đáy mắt Hồng Anh hiện lên vừa lòng. Nàng ta bước ra bước chân quyến rũ nóng bỏng, làn váy bay múa quả thực không che được tròn trịa vểnh cao phía sau. Hồng Anh đứng ở trước mặt Vân Nghê, ngón tay sơn màu đỏ tươi nâng cằm Vân Nghê lên.

Nàng ta nói: "Vân Nghê, ngươi và gia gia ngươi làm việc, lại làm ta không quá vừa lòng. Quân Cửu tới học viện Thái Sơ cũng có hơn một tháng đi? Như thế nào còn không có một chút tin tức."

"Hồng Anh tỷ tỷ bớt giận. Thật sự là Quân Cửu vô cùng giảo hoạt, ngay cả Mục sư huynh vẫn luôn bảo hộ ả, chúng ta xuống tay rất nhiều lần đều thất bại. Cũng không dám bại lộ thân phận, cho nên chậm chạp không có tiến triển."

"Mục Cảnh Nguyên bảo hộ ả?" Hồng Anh trầm sắc mặt xuống, quanh thân hắc khí dọa người.

Vân Nghê cúi đầu: "Dạ!"
« Chương TrướcChương Tiếp »