Chương 358: Trừ Quân Cửu không có thuốc nào chữa được.

"Là Vân Nghê sư tỷ, Vân Nghê sư tỷ kêu ta tới theo dõi."

"Nói bậy!" Mục Cảnh Nguyên quát lớn không tin: "Ngươi không phải đệ tử học viện Thái Sơ, sao lại kêu Vân Nghê sư tỷ? Nói, ngươi đến tột cùng là ai phái tới! Còn có ngươi là ai?"

"Ta không có nói sai, là Vân Nghê sư tỷ phái ta tới. Chổ, chổ của ta có yêu bài của nàng." Kẻ theo dõi run rẩy lấy ra yêu bài từ trong tay áo, Mục Cảnh Nguyên vừa thấy thì sắc mặt thay đổi. Chứng thực không sai, đây thật là đồ vật của Vân Nghê.

Quân Cửu ánh mắt lạnh lùng, nàng hỏi: "Vân Nghê phái ngươi tới theo dõi chúng ta, vì sao?"

"Ta, ta không biết."

"Nói!" Khanh Vũ nhấc chân đạp lên bàn tay của kẻ theo dõi, rắc rắc chậm rãi dẫm gãy xương bàn tay của hắn. Lại có Tiểu Ngũ không bỏ lợi trảo, kẻ theo dõi vừa đau lại sợ hãi, ta thật sự không biết.

"Vậy ngươi là ai? Không phải đệ tử học viện Thái Sơ, Thiên Hư hay là Tử Tiêu?" Mục Cảnh Nguyên mở miệng nghiêm khắc chất vấn.

Thân thể kẻ theo dõi run lên, không mở miệng. Quân Cửu mắt sắc thấy biểu tình cảu kẻ theo dõi không thích hợp. Nàng ra tay như tia chớp, bắt lấy miệng của kẻ theo dõi lôi kéo bóp một cái, rắc! Tay mắt lanh lẹ tháo khớp hàm của hắm, nọc độc màu xanh lá từ trong miệng hắn chảy ra. Tiểu Ngũ ghét bỏ lập tức nhảy ra khỏi.

Tuy rằng không có nuốt vào, nhưng nọc độc này quá mức kịch độc, kẻ theo dõi cũng sống không được bao lâu. Trong miệng có nhét độc đó là hành vi của tử sĩ, tuyệt đối không phải đệ tử!

Mục Cảnh Nguyên nôn nóng, duỗi tay túm cổ áo kẻ theo dõi giả: "Nói! Ngươi rốt cuộc là ai?"

Kẻ theo dõi miệng sùi bọt mép, thân thể run rẩy không cách nào mở miệng trả lời cho Mục Cảnh Nguyên. Mục Cảnh Nguyên chỉ có thể vứt bỏ hắn, khó thở nhíu mày đứng dậy nhìn chằm chằm kẻ theo dõi dần dần biến thành thi thể lạnh.

Lúc này hắn nghe Quân Cửu nói: "Sợ chết mới bại lộ Vân Nghê, nhưng khi đề cập thân phận của chính mình lại có can đảm nuốt độc tự sát. Mục sư huynh không cảm thấy rất kỳ quái sao?"

Mục Cảnh Nguyên nhìn về phía Quân Cửu không nói chuyện, trong lòng hắn ẩn ẩn có suy đoán.

Tử sĩ như vậy, rất giống người của một tổ chức. Mà cái tổ chức này Mục Cảnh Nguyên còn rất quen thuộc! Thiên Tù, Quân Cửu cũng là đoán cái này. Chỉ có tử sĩ Thiên Tù, sẽ nghe mệnh lệnh của Vân Nghê tới theo dõi bọn họ, nhưng một khi đề cập tới bại lộ Thiên Tù, thì tử sĩ sẽ tự sát.

Bởi vì Vân Nghê bại lộ hay không bại lộ, đối với hắn cũng không quan trọng. Mà Thiên Tù thì lại là có chết cũng không thể tiết lộ cơ mật tối cao! Thà chết cũng không thể bị bắt lấy nhược điểm.

Nhất thời ai cũng không nói chuyện, thẳng đến khi Khanh Vũ đánh vỡ yên lặng trước. Hắn nhìn chằm chằm Mục Cảnh Nguyên hỏi hắn: "Mục sư huynh cảm thấy, vì cái gì Vân Nghê muốn theo dõi chúng ta?"

"Còn không nhất định chắc chắn là Vân Nghê làm. Khối yêu bài này ta sẽ cất kỹ, chờ khi trở về sẽ tiến hành điều tra một phen. Trước cứ như vậy đi! Quân sư muội hai người còn có cái gì muốn nói không?"

"Không có."

Quân Cửu muốn đã có hiệu quả. Kẻ theo dõi chết sống không sao cả, nhưng nàng muốn gieo một hạt giống hoài nghi ở đáy lòng Mục Cảnh Nguyên.

Mặc kệ Mục Cảnh Nguyên tin hay không kẻ theo dõi nói, nhưng đáy lòng của hắn nhất định hoài nghi tới Vân Nghê. Chờ đến sau này tích lũy từng chút từng chút, khi bùng nổ chính là tuyệt cảnh của Vân Nghê cùng đại trưởng lão. Thân phận của bọn họ bất phàm khó có thể đối phó, cho nên mới cần mượn đao gϊếŧ người. Mục Cảnh Nguyên chính là một cây đao mà Quân Cửu lựa chọn.

Bọn họ ném xuống thi thể kẻ theo dõi, tiếp tục đi tới.

Khi sắp sửa vào đêm, mới tìm một cái sơn động đặt chân nghỉ ngơi. Mục Cảnh Nguyên còn có chuyện trong lòng, sắc mặt trang nghiêm ngồi ở cửa sơn động canh phòng. Trong sơn động, Khanh Vũ cắt lương khô thành từng khối nhỏ tinh xảo, sau đó đưa cho Quân Cửu. Hắn đè thấp tiếng nói: "Sư muội, chúng ta có thể tin Mục Cảnh Nguyên sao?"

"Không cần tin, chỉ cần chúng ta ở cùng trận doanh là đủ rồi."

"Cùng trận doanh? Mục Cảnh Nguyên là thiếu công tử học viện Thái Sơ, làm sao có thể cùng trận doanh với chúng ta?" Khanh Vũ nhíu mày lại hỏi.

Quân Cửu lạnh lùng câu môi, ý cười lạnh lẽo khϊếp người. Nàng quét mắt nhìn bóng dáng của Mục Cảnh Nguyên, thu hồi tầm mắt Quân Cửu mở miệng trả lời: "Tàng Thư Các có ghi lại, học viện Thái Sơ từ khi sáng lập viện tới nay, liền ngăn chặn mọi hành vi kéo bè kéo cánh, kết bè kết phái. Vân Nghê cùng đại trưởng lão là người của Thiên Tù, nếu việc này bại lộ.."

Dư lại nói không cần nói rõ, Khanh Vũ đã hiểu!

Bọn họ không cần phải đi chính diện xung đột cùng đại trưởng lão. Chuyện học viện Thái Sơ của bọn hắn, thì tự bọn hắn đi giải quyết. Bọn họ chỉ cần lột đi lớp bọc của bọn hắn, thông báo thiên hạ.

Khanh Vũ gật gật đầu, lại cười nhìn Quân Cửu nói: "Tiểu sư muội muội ăn lương khô nghỉ ngơi trước đi, đêm nay sư huynh và Mục sư huynh gác đêm."

"Được. Sau nửa đêm giao cho muội đi." Quân Cửu nói, cúi đầu duỗi tay đút cho Tiểu Ngũ một con cá khô nhỏ. Cá khô nhỏ này vẫn lấy tới từ chổ của Mục Cảnh Nguyên. Hắn đến đút thì Tiểu Ngũ không cho mặt mũi, không ăn. Nhưng thay đổi là Quân Cửu, Tiểu Ngũ phải nói là ngoan ngoãn, làm Mục Cảnh Nguyên nhịn không được mà hoài nghi nhân sinh.

Ăn lương khô, khi Quân Cửu đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi. Một giọng nói bỗng nhiên nhẹ nhàng xuất hiện ở trong đầu Quân Cửu, ngữ khí mang theo vui sướиɠ.

Quân Cửu chớp chớp mắt, thanh âm kia thuộc về Lãnh Uyên. Lãnh Uyên vừa mới nói cho nàng, Mặc Vô Việt đã sắp trở lại!

Tiểu Ngũ ngẩng đầu meo meo: Meo~chủ nhân, Mặc yêu nghiệt đã sắp phải trở lại! Chủ nhân nhớ hắn sao? Không nhớ thì kêu hắn đừng trở lại. Tiểu Ngũ thời thời khắc khắc đều không quên tranh sủng.

Cào cào cằm Tiểu Ngũ, Quân Cửu trêu ghẹo nó: "Nếu ta nhớ hắn thì sao?"

"Meo! Vậy thì hắn càng không thể trở về!"

Bị Tiểu Ngũ chọc cười, Quân Cửu ôm nó chà đạp một phen. Xúc cảm lông tóc mềm mại rất thoải mái, làm nàng yêu thích không buông tay. Lưng dựa mặt tường, Quân Cửu nheo mắt lại. Còn như có nhớ Mặc Vô Việt không, Quân Cửu không biết đáp án.

Nhưng hắn trở về mà nói, cuộc sống sẽ càng thú vị một chút đi?

* * *

Lãnh Uyên chân trước vui rạo rực nói tin tức cho Quân Cửu, sau lưng lạ chưa từng dự đoán được Mặc Vô Việt lấy khóa tù long ra thất bại.

Dưới hàn uyên Cửu Trọng, trong Hàn Ngọc Trì vạn năm.

Mặc Vô Việt lảo đảo đi ra Hàn Ngọc Trì, hai thanh khóa tù long sau lưng hắn kêu lên ong ong, máu tươi màu đỏ bạc nhiễm hồng phía sau lưng Mặc Vô Việt, tí tách rơi xuống, uốn lượn ra một vệt máu ở sau người.

Ân Hàn muốn đỡ Mặc Vô Việt, nhưng uy áp đáng sợ của Mặc Vô Việt làm Ân Hàn quỳ trên mặt đất không cách nào đứng dậy. Hắn cúi đầu thấy chân Mặc Vô Việt đi đến trên giường hàn ngọc ngồi xuống, lúc này mới cắn răng chống cự lại uy áp ngẩng đầu. Ân Hàn nhìn về phía Mặc Vô Việt nói: "Chủ nhân, ngài không thể thử lại."

"Ồn ào."

Ân Hàn lập tức câm miệng. Trên mặt lạnh băng như sương lạnh của hắn, giờ phút này ngưng tụ lo lắng nồng đậm. Chủ nhân của hắn đột nhiên trở về, mạo hiểm muốn rút khóa tù long ra, tra tấn thảm thiết sống không bằng chết trong đó khó có thể dùng ngôn ngữ tới miêu tả. Ân Hàn không hiểu, vì sao chủ nhân đột nhiên muốn rút khóa tù long ra.

Hiện tại xa xa không phải thời cơ, tùy tiện nếm thử chỉ sẽ tăng thêm thương thế. Tỷ lệ thành công nhỏ đến đáng thương.

Mặc Vô Việt nhắm mắt thở hổn hển, miệng vết thương sau lưng hắn đang lấy một loại tốc độ đáng sợ mà khép lại. Nhưng chỉ có chỗ xương bướm, khóa tù long ảnh hưởng miệng vết thương lặp lại nứt ra rồi khép lại, không thấy chuyển biến tốt đẹp.

Mở mắt, trong mắt vàng hiện lên lạnh băng nguy hiểm. Mặc Vô Việt nhìn về phía Ân Hàn nói: "Có biện pháp nào ngăn cách ảnh hưởng của linh hồn bạn lữ?"

"Chủ nhân, Quân Cửu chính là thuốc của ngài. Trừ cái này không có thuốc nào chữa được."

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------