Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 357: Tiểu Ngũ hung tàn như vậy!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thấy Quân Cửu thật đúng là yên tâm mèo của mình đi lên dỗi báo đuôi ưng miệng hầu cấp ba, Mục Cảnh Nguyên cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Hắn lo lắng ngẩng đầu nhìn qua, một cái liếc mắt này, Mục Cảnh Nguyên ngốc luôn.

Hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của hắn!

Tiểu Ngũ đối đầu với báo đuôi ưng miệng hầu cấp ba, không chỉ không lộ ra yếu thế. Ngược lại hung hãn khác thường! Dáng người màu trắng mạnh mẽ nhanh nhạy tránh thoát báo đuôi ưng miệng hầu công kích cùng đánh lén, tốc độ như tia chớp chạy tới chạy lui, giống như là thả diều kéo báo đuôi ưng miệng hầu.

Bộp!

Báo đuôi ưng miệng hầu cực giận, gào thét chói tai quất đuôi đánh tới. Tiểu Ngũ không chỉ không né, còn há mồm trực tiếp nhào qua. Mục Cảnh Nguyên hít sâu một hơi, hung như vậy còn là mèo sao?

Một màn càng kinh ngạc đến ngây người người đã xảy ra. Tiểu Ngũ một ngụm thế nhưng cắn đứt cái đuôi của báo đuôi ưng miệng hầu! Cái đuôi đứt rớt, đau đớn làm báo đuôi ưng miệng hầu thét chói tai không ngừng. Táo bạo nhảy tới nhảy lui, báo đuôi ưng miệng hầu cấp ba dưới cơn cuồng bạo há mồm phun ra từng cơn lốc tới Tiểu Ngũ.

Cơn lốc có thể so với một đòn trí mạng của Linh Sư cấp ba, nơi đi qua cỏ dại nhổ tận gốc, đại thụ cũng đứt gãy làm hai đoạn.

Tiểu Ngũ kiêu căng ngẩng đầu, một chút cũng không sợ. Nó nâng trảo chụp một cái thật mạnh lên trên mặt đất, thân ảnh nhanh thành một mũi tên nhọn màu trắng xuyên qua cơn lốc. Trừ bỏ lông tóc bị thổi đến lộn xộn, không có một chút bị thương.

Trong đệm thịt bắn ra lợi trảo, Tiểu Ngũ nhào lên vô ảnh cước cào đầy mặt báo đuôi ưng miệng hầu đều là máu. Một trảo cuối cùng, cào lấy đôi mắt báo đuôi ưng miệng hầu! Phát triển đến đây, cục diện chuyển biến bất ngờ. Báo đuôi ưng miệng hầu bị thương phản ứng càng ngày càng chậm, Tiểu Ngũ cào nó thành một con khỉ hoa.

Đây căn bản không giống như là bạo đấu huyết tinh, mà là trò chơi nghiền áp đùa bỡn. Tiểu Ngũ cuối cùng chơi đủ rồi, nâng lên móng vuốt tuyết trắng chụp một phát lên báo đuôi ưng miệng hầu, ầm!

Hình thể báo đuôi ưng miệng hầu lớn gấp hơn Tiểu Ngũ năm lần, thế nhưng bị một móng vuốt của Tiểu Ngũ chụp bay đi ra ngoài. Bình bịch đυ.ng gãy hai cây đại thụ mới dừng lại, báo đuôi ưng miệng hầu bị gãy xương sống, kêu rên hai tiếng rồi đã chết ngay lập tức. Mà Tiểu Ngũ vung cái đuôi, lười biếng duỗi người đắc thắng trở về.

Bộp bộp bộp! Khanh Vũ vỗ tay: "Tiểu Ngũ giỏi quá!"

Mục Cảnh Nguyên: . Hắn sợ là gặp phải một con mèo giả rồi. Tiểu Ngũ còn muốn hung tàn hơn mãnh thú lão hổ có được không?

Chân trước làm ra định nghĩa Tiểu Ngũ tàn nhẫn hung tàn, sau đó bên tai liền nghe tiếng "Meo~" nũng nịu truyền đến. Cúi đầu nhìn, Mục Cảnh Nguyên run rẩy khóe miệng. Mèo con vừa rồi còn bạo lực hung tàn, hiện tại đi đến bên chân Quân Cửu nũng nịu làm nũng, thậm chí không có tiết tháo mà ngã xuống lộ ra cái bụng cầu sờ sờ.

Con mèo hung tàn nhà ngươi, cần mặt nữa không?

Được Quân Cửu sờ cái bụng, Tiểu Ngũ nheo lại đôi mắt mà khò khè tỏ vẻ thoải mái. Mặt là cái gì? Có quan trọng như chủ nhân sủng ái sao.

Mục Cảnh Nguyên thở sâu nhìn về phía Quân Cửu: "Quân sư muội, Tiểu Ngũ này không phải là mèo bình thường đi?"

"Ừ." Quân Cửu đáp lời, Mục Cảnh Nguyên sửng sốt, Tiểu Ngũ cũng ngây dại. Người trước không nghĩ tới Quân Cửu một lời liền thừa nhận, người sau là sợ áo choàng của mình bại lộ nên sợ tới mức bốn cái móng vuốt ôm chặt cánh tay Quân Cửu không buông.

Vuốt ve đầu mèo một phen, Quân Cửu nói: "Tiểu Ngũ có lẽ là con mèo biến dị. Không phải linh thú, nhưng sức chiến đấu không thua gì với linh thú. Có lẽ tổ tiên nó có huyết mạch linh thú lợi hại nào đó."

Mục Cảnh Nguyên: "Ha ha ha, thì ra là thế!"

Tuy rằng cười, nhưng Mục Cảnh Nguyên vẫn cảm thấy đau tim gan, trên mặt cũng có chút nghẹn đến hoảng. Vừa rồi hắn còn lo lắng Tiểu Ngũ bị báo đuôi ưng miệng hầu cấp ba đánh chết, hiện tại mặt đau không thôi. Nhưng cái này không trách hắn được mà, ai có thể nghĩ đến một con mèo tuyết trắng lại manh, lại hung tàn như vậy?

Nhất thời làm Mục Cảnh Nguyên cũng có chút hoài nghi thế giới.

Meo~Tiểu Ngũ buông móng vuốt ra thân thể mềm xuống, hù chết miêu miêu rồi. Tiểu Ngũ lại không biết nó đã sớm lộ áo choàng, hơn nữa hiện tại Quân Cửu giải thích là vì lừa dối Mục Cảnh Nguyên. So với lúc trước, sức chiến đấu của Tiểu Ngũ lại tăng lên rất nhiều. Nàng cần phải nghĩ ra một cái giải thích hợp lý, để phòng ngừa người khác nổi lên dị tâm với Tiểu Ngũ.

Lúc này Khanh Vũ xử lý thi thể báo đuôi ưng miệng hầu cấp ba trở về, hắn lặng lẽ nháy mắt hai cái ra dấu. Khanh Vũ truyền âm nói: "Có người theo dõi."

Người đi theo phía sau cực kỳ am hiểu theo dõi, hành tung quỷ dị. Cho nên mới không bị bọn họ phát hiện. Mà vừa rồi Tiểu Ngũ gϊếŧ chết báo đuôi ưng miệng hầu cấp ba cũng dọa tới người kia rồi, cho nên mới bại lộ làm Khanh Vũ phát hiện được. Là ai theo dõi? Quân Cửu không cần nghĩ cũng đã đoán được.

Thấy Mục Cảnh Nguyên nhíu mày, khi muốn xoay người đi bắt người theo dõi. Quân Cửu nói: "Trước mặc kệ hắn. Để hắn đi theo ở phía sau, xem hắn có mục đích gì."

"Trước mặc kệ?"

"Ừ." Quân Cửu gật đầu. Thú linh hội mới bắt đầu, hiện tại đi bắt sẽ rút dây động rừng. Không bằng dưỡng mấy ngày trước, nàng cảm thấy thời cơ thích hợp lại vừa hành động thì trừ tận gốc!

Tiếp theo nơi này còn ở bên ngoài rừng rậm Đông Bình, xử lý sạch một người thực dễ dàng bị người theo dõi tiếp theo. Không bằng vào chỗ sâu trong rừng rậm, địa thế hiểm trở, linh thú đông đảo. Muốn theo dõi cũng khó, mới có thể chỉ giải quyết một lần thì trừ tận gốc. Quân Cửu nói ý tưởng của nàng cho hai người. Không hề ngoài ý muốn, mọi người đều tán đồng quyết định này.

Làm lơ kẻ theo dõi, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Dọc theo đường đi đυ.ng tới linh thú, yếu một chút thì cho Tiểu Ngũ, lợi hại thì Quân Cửu bọn họ thay phiên nhau tới.

Tuy rằng trong đội ngũ chỉ có ba người một mèo. Nhưng mạnh nhất như Mục Cảnh Nguyên, Đại Linh Sư cấp hai, tiếp theo Khanh Vũ là Linh Sư cấp hai, cùng Quân Cửu cấp bốn, cộng thêm một con mèo không giống bình thường, bọn họ một đường gặp Phật gϊếŧ Phật, gặp thú gϊếŧ thú. Huyết tinh thô bạo, rất nhiều lần kẻ theo dõi sợ tới mức không che giấu nổi mà lộ ra dấu vết.

Hắn còn thấy may mắn bản thân mình vài lần đều không bị phát hiện, lại không biết Quân Cửu bọn họ chỉ là đang chờ đợi thời cơ mà thôi.

Ba ngày sau, bọn họ cước trình nhanh nhất đã tiến vào chỗ sâu trong rừng rậm Đông Bình. Quân Cửu cùng Khanh Vũ, Mục Cảnh Nguyên liếc mắt trao đổi một ánh mắt lẫn nhau. Là thời điểm giải quyết đến cái đuôi nhỏ phía sau.

Vì thế kẻ theo dõi khi nhìn thấy Quân Cửu bọn họ liên thủ gϊếŧ một con linh thú cấp sáu, liền thấy hoảng thần hoa mắt, đột nhiên tại chỗ chỉ còn lại có một mình Mục Cảnh Nguyên. Kẻ theo dõi hoảng hốt trong lòng, tim đập bịch bịch hô to không ổn. Hắn nghe được phía sau truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Quân Cửu, lạnh băng thấu xương: "Đang tìm chúng ta sao?"

Hít!

Đầu cũng không dám quay lại, kẻ theo dõi liền chạy về phía trước, còn chưa chạy ra được hai bước, Khanh Vũ xuất hiện ở trước mặt nhấc chân đá một cái vào trên ngực hắn.

Một tiếng bịch trầm đυ.c, kẻ theo dõi kêu thảm lăn vài vòng mới dừng lại. Còn chưa bò dậy, trên ngực trầm xuống Tiểu Ngũ nhảy lên. Đệm thịt bắn ra lợi trảo như loan đao, Tiểu Ngũ nâng trảo đặt ở trên tròng mắt của kẻ theo dõi. Chỉ cần lại gần một chút, là có thể đâm mù đôi mắt.

Kẻ theo dõi sợ tới mức run bần bật, một cử động cũng không dám. Hắn đã chính mắt thấy qua Tiểu Ngũ hung tàn!

Lúc này Mục Cảnh Nguyên cũng giải quyết linh thú cấp sáu, ba người đi tới vây quanh kẻ theo dõi, Quân Cửu lạnh như băng nhìn hắn bằng nửa con mắt: "Nói đi, là ai phái ngươi tới." Nàng đã đoán được người làm chủ phía sau màn, nhưng nàng không cần phải mở miệng. Từ trong miệng kẻ theo dõi nói ra, càng làm cho Mục Cảnh Nguyên khó có thể nghi ngờ phản bác hơn nàng nói.

Kẻ theo dõi thoáng chần chờ, đầu trảo của Tiểu Ngũ lại tới gần. Kẻ theo dõi liền run rẩy lập tức mở miệng: "Ta nói ta nói!"
« Chương TrướcChương Tiếp »