Chương 356: Thú linh hội bắt đầu.

Quy củ có ba. Thứ nhất, sinh tử có mệnh, người thắng làm vua!

Tên trên mặt chữ, thú linh hội không cấm gϊếŧ chóc, không cấm gϊếŧ hại nội đấu gϊếŧ người lẫn nhau. Người thua sinh tử đều là giao cho người thắng tới quyết định. Quy củ rất tàn khốc, thú linh hội còn chưa bắt đầu thì đã lộ ra huyết tinh tàn bạo. Không người nào sợ hãi, ngược lại là đảo quanh tròng mắt trước nhìn chằm chằm bốn phía để tính kế lên người khác.

Cái quy củ thứ hai, nhị trưởng lão nói: "Rừng rậm Đông Bình cùng phân chia ba chỗ, trái phải giữa. Học viện Thái Sơ chúng ta đi khu vực bên phải cùng của rừng rậm, vẫn luôn hướng vào chỗ sâu trong rừng rậm Đông Bình tiến vào núi non chủ phong Đông Bình, vượt qua đường biên màu đỏ dưới chân núi cao nhất, tức là vòng thắng."

"Sau khi tiến vào vòng thắng, ba phương có ba tòa Phong Hỏa Đài. Mỗi người các ngươi đều có điểm đều có tư cách nhen nhóm Phong Hỏa Đài, một khi Phong Hỏa Đài bậc lửa thì vòng thắng bắt đầu khóa lại, người thắng cuối cùng là tuyển cử ở trong đó ra. Người khác." Nhị trưởng lão nhìn lướt qua mọi người, sờ sờ chòm râu kiêu căng mở miệng: "Người không tiến vòng thắng đều là kẻ thua, hoàn toàn lãng phí thú linh hội."

Nghe được trong giọng của nhị trưởng lão nói câu này hơi mang chán ghét cùng không vui. Trong đệ tử có người khó tránh khỏi lo lắng trong lòng, đặc biệt là đệ tử ngoại môn. Bọn họ thực lực thấp nhất, tỷ lệ rất lớn sẽ bị bài xích ở ngoài vòng thắng.

Thú linh hội cũng sẽ không bởi vì nội môn ngoại môn thì có đãi ngộ khác nhau, mọi người mặc kệ thân phận mặc kệ tu vi, đều đối xử bình đẳng. Mà người thắng sẽ có được linh thù lệnh! Điểm này nhị trưởng lão cũng không công bố ở ngay lúc này, ông tiếp tục nói.

Nhị trưởng lão: "Quy củ thứ ba, vòng thắng trong vạn chỉ lấy một. Sẽ là một hồi đại hỗn chiến chém gϊếŧ, chỉ có người thắng mới có tư cách đứng. Nhưng mà các ngươi yên tâm, có thể đi vào vòng thắng màu máu đều là tinh anh trong học viện, đến lúc đó sẽ phát đan dược bảo mệnh cho các ngươi."

Nghe vậy, Quân Cửu nhíu mày ngưng mắt.

Phát đan dược bảo mệnh? Không, đây rõ ràng chính là một tay cuối cùng đẩy vào tay Tử Thần. Biết được có đan dược bảo mệnh, đệ tử tiến vào vòng thắng màu máu không thể nghi ngờ sẽ dùng hết toàn lực chém gϊếŧ huyết tinh, không thắng được thì không thu tay. Thậm chí còn có người sẽ vì đan dược bảo mệnh mà gϊếŧ hại lẫn nhau, tranh đoạt lẫn nhau.

Nhưng mà cái này thì có quan hệ gì với nàng? Quân Cửu lạnh lùng câu môi, huyết tinh cũng tốt, tàn khốc cũng được. Người thắng cuối cùng sẽ chỉ là nàng, kết cục của kẻ thất bại nàng không cần phải phí đầu óc đi suy nghĩ.

Ba cái quy củ, một cái huyết tinh tàn khốc hơn một cái. Nhị trưởng lão nói xong, phất tay áo vung lên ba tiếng pháo xông lên tận trời. Mở miệng, thanh âm hùng hậu truyền khắp tứ phương: "Thú linh hội bắt đầu, bây giờ mọi người tiến vào rừng rậm Đông Bình!"

Mục Cảnh Nguyên: "Chúng ta đi thôi."

"Chờ một chút." Vân Nghê đột nhiên kêu lại, nàng ta bước tới cứ nhìn chằm chằm vào Quân Cửu.

Thần sắc có không cam lòng, có tức giận, có oán niệm. Nhưng Vân Nghê vẫn treo tươi cười xinh đẹp mê người, nhu hòa nói với Quân Cửu: "Quân sư muội, nếu như gặp phải nguy hiểm ở trong rừng rậm Đông Bình, muội có thể dùng cái tên lệnh này cầu cứu với ta."

Nhướng mày, Quân Cửu nhìn tên lệnh Vân Nghê đưa qua.

Nàng còn chưa trả lời, Mục Cảnh Nguyên nói trước: "Vân Nghê sư muội, muội đây là hoài nghi thực lực của sư huynh ta sao? Có ta ở đây, Quân sư muội làm sao sẽ có nguy hiểm."

"Phòng tai nạn lúc chưa xảy ra mà thôi, Mục sư huynh sẽ không phải tức giận đi?" Vân Nghê cười với Mục Cảnh Nguyên, đáy lòng thì lại ghi hận Mục Cảnh Nguyên cực kỳ. Nếu như Mục Cảnh Nguyên không trở về, không đi tìm Quân Cửu bọn họ. Hiện tại Quân Cửu cũng chỉ có thể tổ đội cùng nàng ta, hoàn toàn có lợi cho nàng ta hành động.

Đáng giận! Đều bị Mục Cảnh Nguyên quấy rầy. Thế cho nên Vân Nghê không thể không ghi hận lên vị sư huynh ngày xưa kính trọng còn có chút ngưỡng mộ này. Trước mặt íc lợi, ngưỡng mộ tính là cái gì?

Quân Cửu duỗi tay tiếp nhận tên lệnh, nàng nhàn nhạt gật gật đầu với Vân Nghê. Câu môi tươi cười xa cách lạnh nhạt: "Đa tạ Vân Nghê sư tỷ."

Vân Nghê: "Không khách khí. Ta là sư tỷ, theo lý phải nên giúp đỡ bảo hộ muội mới đúng! Đúng không?"

Vân Nghê nói, duỗi tay muốn vỗ vỗ bả vai Quân Cửu lấy vẻ thân mật. Nhưng mà giơ tay còn chưa tới gần, đối diện với mắt mèo dựng thành một đường thẳng của Tiểu Ngũ, lạnh buốt nhìn chằm chằm nàng ta lợi trảo ngo ngoe rục rịch. Vân Nghê không thể không xấu hổ thu tay trở về.

Thầm nghĩ con mèo đáng chết này sao lại hung như vậy. Vân Nghê mở miệng lại cười nói: "Ta đây liền xuất phát trước, Mục sư huynh mọi người cố lên! Chúc mọi người lấy được thành tích tốt."

"Không cần chúc phúc, đệ nhất là chúng ta." Khanh Vũ lạnh lùng trả lời, làm Vân Nghê cứng đờ sắc mặt. Nàng ta muốn phản bác không có khả năng, nhưng thấy Mục Cảnh Nguyên ở chỗ này nên chỉ có thể nghẹn cười cười, xoay người bỏ đi rồi.

Quân Cửu cũng xoay người: "Chúng ta đi thôi."

"Được!" Khanh Vũ không nói hai lời theo sau, duy chỉ có Mục Cảnh Nguyên nhìn nhìn sau lưng bóng dáng Vân Nghê, lại nhìn xem Quân Cửu, trong mắt cơ trí sáng ngời hiện lên hồ nghi. Sao hắn cứ cảm thấy, giữa Vân Nghê cùng Quân Cửu mặt ngoài hài hòa, thực tế cất giấu mưa rền gió dữ?

Hắn còn muốn mở miệng hỏi Quân Cửu thật sự phải dùng tên lệnh Vân Nghê đưa hay sao, thì thấy Quân Cửu sau khi vào rừng rậm Đông Bình, trực tiếp phủi tay ném tên lệnh.

Khóe môi khống chế không được nhếch lên, Mục Cảnh Nguyên đi lên cố ý hỏi: "Quân sư muội sao muội lại ném tên lệnh Vân Nghê đưa cho muội?"

Bước chân thoáng dừng, Quân Cửu liếc xéo hắn lạnh lùng nói: "Mục sư huynh muốn dùng? Vậy huynh có thể nhặt, ta không cần." Ngữ khí lạnh băng, không giảm vẻ kiêu căng khinh cuồng. Nhưng không người nào sẽ cảm thấy Quân Cửu quá cuồng, giống như nàng vốn nên sáng quắc rực rỡ như thế, lóa mắt làm người ta khó có thể dời bỏ ánh mắt.

Mục Cảnh Nguyên xua xua tay, nói hắn chỉ là hỏi một chút. Ngay sau đó hắn đi lên trước dẫn đường, một đường đều thực an tĩnh không ai nói chuyện, chỉ nghe tiếng chim chóc rừng rậm hót vang còn có xa xa truyền đến tiếng linh thú kêu.

Mục Cảnh Nguyên còn chưa quen thuộc an tĩnh như vậy. Nhưng khi hắn quay đầu xem Quân Cửu cùng Khanh Vũ, một người đùa với mèo bên chân, một người chuyên chú như đang trông trẻ mà nhìn sư muội nhà mình. Mục Cảnh Nguyên thở dài, xem ra một tháng tương lai hoặc là thời gian càng dài, hắn phải thói quen một chút.

Khi gặp được con linh thú đầu tiên, Mục Cảnh Nguyên khó tránh khỏi vui vẻ.

Hắn hưng phấn mở miệng: "Báo đuôi ưng miệng hầu cấp ba, chúng ta ai lên?"

Không chờ đến Quân Cửu cùng Khanh Vũ lên tiếng, Mục Cảnh Nguyên đã nghe thấy một tiếng meo meo vội vàng tự tiến cử kêu lên. Hắn ngốc lăng một chút, quay đầu thấy Tiểu Ngũ ưỡn ngực, mắt mèo lạnh buốt nhìn chằm chằm báo đuôi ưng miệng hầu mà mài trảo nhe răng. Nhìn tư thế, Tiểu Ngũ muốn lên.

Mục Cảnh Nguyên kinh ngạc: "Tiểu Ngũ nó?"

"Để cho Tiểu Ngũ đi thôi. Tiểu Ngũ lên, đánh không lại thì kêu ta."

"Meo!" Tiểu Ngũ kêu một tiếng vui sướиɠ, vụt ra như tia chớp đi đón đầu lao vào đánh nhau cùng báo đuôi ưng miệng hầu. Tiếng khỉ kêu, tiếng meo meo. Còn có thanh âm lợi trảo tiến thân thể cùng va chạm phát ra.

Mục Cảnh Nguyên hơi há miệng, ngữ khí khô khốc: "Quân sư muội, muội cho cho Tiểu Ngũ đi? Đó chính là báo đuôi ưng miệng hầu cấp ba." Linh thú cấp ba! Không phải chó hoang ven đường, cũng không phải thỏ hoang rừng rậm. Đó chính là linh thú cấp ba, đối với Tiểu Ngũ mà nói hoàn toàn không thể chiến thắng đi.

Mục Cảnh Nguyên biết rõ Quân Cửu để ý với Tiểu Ngũ. Nếu như Tiểu Ngũ xảy ra chuyện, chẳng phải là Quân Cửu sẽ khóc?

Quân Cửu câu môi ý cười kiệt ngạo, nàng nói: "Mục sư huynh cứ nhìn xem, Tiểu Ngũ không nhất định sẽ thua."

Mục Cảnh Nguyên: ? Hắn là sợ Tiểu Ngũ bị đánh chết, cái gì thua với không thua, chẳng lẽ Quân Cửu đối với mèo của mình không có một chút cân nhắc sao?

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------