Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 353: Không cần đồng đội heo.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quân Cửu căn bản không nghĩ tới đi tìm người tổ đội. Khi Tiểu Ngũ và Khanh Vũ cùng nhau hỏi nàng, Quân Cửu trả lời: "Thà rằng phải gặp đối thủ thần, không cần đồng đội heo."

"Chỉ là tiểu sư muội, chúng ta không có đồng đội thì không thể tham gia thú linh hội. Tuy rằng huynh cảm thấy chúng ta không tham gia cũng tốt, sẽ không cần đối mặt với Hồng Anh thì ít nhọc lòng hơn nhiều." Khanh Vũ sờ sờ cằm, càng nghĩ càng cảm thấy không đi thì rất tốt!

Quân Cửu nghe vậy thì liếc xéo Khanh Vũ một cái, nàng xoa bóp cái chóp đuôi lông xù xù của Tiểu Ngũ xúc cảm đặc biệt tốt. Câu môi lạnh lùng mở miệng: "Chúng ta không đi, Hồng Anh cũng có thể nghĩ ra được biện pháp tìm tới cửa. Huống chi vì sao lại không đi, chúng ta lại không sợ nàng ta."

"Đi! Cũng không thể để Hồng Anh cho rằng chúng ta là sợ nàng ta mới không dám đi. Nhưng mà có đi, tiểu sư muội chúng ta không đồng đội." Nói một vòng lại quay lại khởi điểm.

Không đồng đội thì không thể tham gia, cho nên đồng đội là một vấn đề!

Đệ tử học viện Thái Sơ, không một người nào có thể khiến cho Khanh Vũ cân nhắc tới. Hắn sờ sờ cằm nghĩ nghĩ nói: "Chúng ta đi tìm Mục Cảnh Nguyên thế nào?"

"Mục Cảnh Nguyên ra ngoài không ở học viện Thái Sơ."

"Hả?" Khanh Vũ sửng sốt. Bọn họ đều không ra khỏi cửa, làm sao Quân Cửu lại biết Mục Cảnh Nguyên không ở học viện Thái Sơ? Tuy rằng Quân Cửu không ra khỏi cửa, nhưng nàng có ngàn ngàn vạn vạn chim chóc vừa hỏi thì biết ngay.

"Muội có thi khôi đan, sau khi vào đêm thì đi ra ngoài chọn hai đệ tử mai phục ở bên ngoài, vậy thì sẽ có đồng đội. Sư huynh không cần lo lắng." Quân Cửu nói.

Khanh Vũ vừa nghe đang muốn trả lời, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa. Ngay sau đó Mục Cảnh Nguyên thanh âm truyền tới: "Quân sư muội, muội nghỉ ngơi chưa?"

Kinh ngạc cực kỳ, Khanh Vũ quay đầu nhìn về phía Quân Cửu ánh mắt tỏ vẻ. Sư muội không phải muội nói Mục Cảnh Nguyên ra ngoài không ở học viện Thái Sơ sao? Quân Cửu cũng kinh ngạc, Mục Cảnh Nguyên đây là đã trở lại? Còn tới tìm bọn họ vào ngay lúc này, chẳng lẽ hắn là muốn..

Khanh Vũ đi qua mở cửa, Quân Cửu ôm Tiểu Ngũ đứng dậy nhìn qua.

Cho dù là một thân phong trần mệt mỏi, Mục Cảnh Nguyên cũng không giảm khí độ tự phụ. Hắn đi vào cười nhìn Quân Cửu cùng Khanh Vũ, dẫn đầu hỏi bọn họ: "Quân sư muội, Khanh Vũ hai người đã có đồng đội tham gia thú linh hội chưa?"

Buồn ngủ tới đưa gối đầu, Mục Cảnh Nguyên tới vừa vặn tốt!

Hôm sau đến trên quảng trường Phù Diêu họp mặt, nơi Quân Cửu cùng Khanh Vũ đi qua, chúng đệ tử hoặc sáng hoặc tối nhìn chằm chằm bọn họ. Ánh mắt có không tốt, có đố kỵ, có sợ hãi cùng hoảng sợ. Người sau là người từng bị Quân Cửu cùng Khanh Vũ đánh qua.

Bọn họ vừa mới tìm một vị trí thanh tĩnh đứng lại, liền thấy Vân Nghê vội vã đi tới bọn họ từ trong đám người. Khanh Vũ nhướng mày lặng lẽ nói ở bên tai Quân Cửu: "Tiểu sư muội, Vân Nghê tới đây."

"Vâng." Quân Cửu trả lời.

Vân Nghê bước chân rất nhanh, nhìn ra được hiện tại tâm tình nàng ta thật không tốt. Nhưng sau khi đi đến trước mặt, Vân Nghê nhanh chóng thu liễm thần sắc biến thành một mỹ nhân mặt mang mỉm cười, quốc sắc thiên hương dịu dàng.

Đứng ở trước mặt bọn họ, Vân Nghê cười mở miệng: "Hai người đã tới à! Không biết hai người tìm được đồng đội chưa?"

"Tìm được rồi." Khanh Vũ lạnh nhạt trả lời nàng ta.

Vừa nghe, gương mặt Vân Nghê khống chế không được mà vặn vẹo lên. Nàng khϊếp sợ lại không thể tin tưởng, buột miệng thốt ra chất vấn: "Là ai!"

Nói ra lời xong thì phản ứng lại là ngữ khí của mình quá mức dồn dập, Vân Nghê lại vội vàng sửa chữa che lấp: "Thú linh hội cũng không phải là việc nhỏ, đồng đội là quan trọng nhất! Ta thân là sư tỷ theo lý nên quan tâm tới hai người một hai, nếu không gặp được không ít đồng đội chỉ sẽ liên lụy hai người."

Xem biểu tình của Vân Nghê, chỉ còn kém nói: Các ngươi lập tức đổi đồng đội đi, tới mời ta!

Quân Cửu nhướng mày, ánh mắt lướt qua Vân Nghê nhìn về phía sau lưng nàng ta. Nàng nói: "Đồng đội của chúng ta liền ở sau lưng Vân Nghê sư tỷ."

Vân Nghê lập tức quay đầu xoay người nhìn lại. Vừa nhấc đầu đối diện với Mục Cảnh Nguyên, Vân Nghê tươi cười cứng đờ. Sao có thể là Mục Cảnh Nguyên? Nàng ta không tin!

Mục Cảnh Nguyên đã tới được một lát, cũng nghe được Vân Nghê nói. Hắn nhíu mày có chút cổ quái liếc mắt nhìn Vân Nghê một cái, cất bước đi đến trước mặt Quân Cửu bọn họ. Mục Cảnh Nguyên nói: "Hai người đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Tham gia thú linh hội chậm thì một tháng, nhiều thì ba tháng."

"Ừ, đều chuẩn bị tốt." Quân Cửu nói.

Nghe vậy, Mục Cảnh Nguyên còn có chút hồ nghi. Bởi vì túi hành trang trên người Quân Cửu cùng Khanh Vũ quá ít quá ít! Nhưng mà trong giây lát Mục Cảnh Nguyên lại gật đầu, như vậy cũng không tệ. Đồ vật ít mới sẽ không ảnh hưởng tốc độ cùng phản ứng ở trong rừng rậm Đông Bình, ăn có thể đi săn, chỉ cần nhu yếu phẩm là quần áo dược vật.

Nhưng mà nghĩ đến Quân Cửu chính là thánh thủ, Mục Cảnh Nguyên hoàn toàn yên tâm lại. Lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn về phía Vân Nghê còn đang ngốc lăng nói: "Vân Nghê sư muội, không nghĩ tới muội quan tâm Quân sư muội bọn họ như vậy. Nhưng mà yên tâm đi, có ta ở đây vẫn có thể mang theo bọn họ."

Hơi há miệng, Vân Nghê một câu cũng nói không nên lời. Sắc mặt nàng ta khó có thể che lấp khó coi lại không cam lòng.

Nhưng Vân Nghê có không cam lòng đi nữa cũng không cách nào ngăn cản. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Quân Cửu bọn họ đăng ký qua ải, cưỡi lên Phi Vân thú, vỗ cánh một cái bay đi biến mất ở trong tầm mắt. Lúc này Lam Châu đi tới, ngữ khí vừa đố kỵ lại hận nói: "Vân Nghê sư tỷ, Quân Cửu bọn họ quá không biết điều! Muốn muội báo thù cho tỷ hay không?"

Lam Châu vẫn luôn ghi hận Quân Cửu dưới đáy lòng, không quên.

Vân Nghê lạnh lùng quét mắt Lam Châu, khinh miệt cười nhạo: "Thôi bỏ đi. Ngươi? Ngay cả con mèo kia của Quân Cửu cũng đánh không lại." Nói xong Vân Nghê xoay người bỏ đi, bước lên Phi Vân thú đi tới rừng rậm Đông Bình. Lưu lại Lam Châu sững sờ ở tại chỗ, gương mặt vặn vẹo khó thở.

Nghiến răng nghiến lợi, Lam Châu oán độc gầm nhẹ nói: "Quân Cửu, đừng để cho ta gặp được ngươi! Nếu không ta nhất định phải gϊếŧ ngươi!"

* * *

Rừng rậm Đông Bình trên vạn tòa núi lớn ở bên ngoài sau lưng học viện Thái Sơ, tiếp giáp học viện Thiên Hư cùng học viện Tử Tiêu, một tòa rừng rậm nguyên thủy cổ xưa thật lớn, chiếm diện tích rộng lớn vô biên.

Phi vVân hình thú tựa như diều hâu, nhưng dáng người càng thật lớn, cánh cũng càng uy mãnh. Trên lưng trống trải có thể ngồi được chừng mười người, vỗ cánh một cái là bay ra vài trăm thước. Xuất phát từ khi ánh sáng mặt trời vừa ló dạng, khi hoàng hôn vừa ngã về tây khó khăn lắm treo ở phía chân trời chỉ còn lại một chút màu sắc, rốt cuộc đã tới lối vào phía nam rừng rậm Đông Bình.

Mục Cảnh Nguyên nhảy xuống Phi Vân thú, xoay người nhìn về phía hai người nói: "Xuống dưới đi. Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai thú linh hội bắt đầu liền tiến vào rừng rậm."

Bọn họ tìm được địa phương đốt lên đống lửa ở một góc rừng rậm, Mục Cảnh Nguyên lấy ra một tấm thảm lớn trải ra, chất liệu rất đặc thù, vừa nhẹ lại mỏng, nhưng tính chất rất thoải mái vừa chạm tay thì ấm áp dễ chịu. Sau khi trải rộng ra cũng đủ ba người ngồi nghỉ ngơi, hoặc là ngủ ở mặt trên.

Khanh Vũ nhìn quanh bốn phía, vô số đệ tử đố kỵ điên rồi trừng mắt với hắn cùng Quân Cửu. Có thể tổ đội cùng thiếu công tử, vận khí lên trời này cũng muốn đố kỵ. Khanh Vũ làm lơ bọn họ, quay đầu lại hỏi Mục Cảnh Nguyên: "Đồng đội của Mục sư huynh chỉ có ta cùng sư muội sao?"

"À không, không phải còn có Tiểu Ngũ sao?" Mục Cảnh Nguyên chớp chớp mắt với Tiểu Ngũ, đột nhiên móc ra hai con cá khô nhỏ chơi đùa với Tiểu Ngũ. Nhưng mà Tiểu Ngũ cao ngạo kiêu căng, không thèm để ý tới hắn.

Mục Cảnh Nguyên có chút đáng tiếc, hắn cười nhìn về phía Quân Cửu cùng Khanh Vũ nói: "Thú linh hội, đồng đội ở tinh không ở nhiều. Ta biết bản đồ rừng rậm Đông Bình, mà thân thủ của hai người một người lại tốt hơn một người. Chúng ta liên thủ, tranh thủ bắt lấy hạng đầu thú linh hội! Khen thưởng chính là vô cùng phong phú."

"Khen thưởng cái gì?" Quân Cửu hỏi.
« Chương TrướcChương Tiếp »