Chương 350: Nơi trên đầu sóng ngọn gió.

Quân trắng đen trên bàn cờ, sau một phen chém gϊếŧ tinh phong huyết vũ, Quân Cửu vứt bỏ quân đen xuống thả lỏng thân thể dựa vào trên giường mỹ nhân: "Ta thua."

"Lực chú ý của Tiểu Cửu Nhi không ở trên bàn cờ, thắng như thế nào?" Mặc Vô Việt sủng nịch tà khí nhìn Quân Cửu, hắn duỗi tay nhặt từng quân cờ thu về vào trong bàn cờ. Quân Cửu nghe vậy nhún vai, nàng muốn nói cho dù mình toàn lực ứng phó cũng không nhất định có thể thắng Mặc Vô Việt.

Nhưng mà mở miệng nói chuyện, lại là nói tới Vân Nghê. Quân Cửu nói: "Vân Nghê và đại trưởng lão thực giảo hoạt, có thể nói là đối thủ thú vị nhất trước mắt ta gặp được. Mục đích của bọn họ không phải gϊếŧ ta, mà là mốn có được đồ vật trên người ta!"

"Thời gian mật thìa?"

"Không đúng." Quân Cửu lắc đầu: "Nếu là thời gian mật thìa, bọn họ hoàn toàn có thể giống như Hồng Anh trực tiếp động thủ đoạt lấy. Thứ bọn họ muốn, là đoạt không được mà chỉ có thể tự ta mở miệng nói cho bọn họ. Sẽ là cái gì đây?"

Mặc Vô Việt không trả lời. Hắn tay chống cằm híp mắt nhìn Quân Cửu, hắn nhìn ra được Quân Cửu cảm thấy rất là hứng thú đối với hai người đại trưởng lão cùng Vân Nghê!

Lúc này ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Ngũ ghé vào bên cửa sổ lắc lắc cái đuôi nói: "Meo~là Khanh Vũ đã về rồi."

Tiểu Ngũ nói xong, Khanh Vũ khí thế vội vàng sắc mặt âm trầm đẩy cửa tiến vào. Hắn nện một quyền ở trên cây cột, đen mặt nhìn về phía Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt nói: "Thật là buồn cười! Đáng giận!"

"Sư huynh đã nghe được cái gì? Uống ly trà trước bình tĩnh một chút." Quân Cửu rót ly trà cho Khanh Vũ, hắn một phen lấy qua uống ừng ực thật mạnh như trâu rồi thở hổn hển một hơi mới bình tĩnh trở lại. Ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu cùng Mặc Vô Việt, Khanh Vũ mở miệng nói.

Sau khi Vân Nghê đứng ra, không một người nào dám lại tìm bọn họ phiền toái. Tuy rằng bọn họ cũng khinh thường, tới một tên đánh một tên thôi!

Bọn họ đi rồi, Lam Châu bị người nâng trở về chữa thương. Việc này truyền ra ngoài, đệ tử học viện Thái Sơ thế nhưng chẳng phân biệt thị phi trắng đen, ném nồi đến trên người bọn họ. Không chỉ có như thế, còn lời đồn đãi bôi nhọ Quân Cửu nổi lên bốn phía, nói Quân Cửu hạ thuốc mê cho đại trưởng lão bọn họ.

Nói thiên phú của Quân Cửu là giả! Các loại ô ngôn uế ngữ chỉ có ngươi không thể tưởng tượng được cũng đều bị nói ra hết, Khanh Vũ đi ra ngoài một vòng cắn răng gắt gao chịu đựng, mới không có xúc động đi lên đánh người.

Khanh Vũ cả giận nói: "Thật sự là đáng giận đến cực điểm!"

"Đây là đố kỵ." Quân Cửu ngữ khí bình tĩnh, gương mặt xinh đẹp tinh xảo nhìn không ra vui giận.

Tiếng nói trầm thấp gợi cảm của Mặc Vô Việt truyền vào trong tai, hắn mở miệng làm Quân Cửu cùng Khanh Vũ đồng thời sửng sốt. Mặc Vô Việt nói: "Tiểu Cửu Nhi không thích thì khiến cho bọn họ câm miệng, thế nào? Sau tối nay rốt cuộc không thể nói chuyện được, thì không cách nào lại bôi nhọ Tiểu Cửu Nhi nàng được nữa."

Quân Cửu: .

Khanh Vũ: .

Bọn họ nghe ra sát khí trong lời Mặc Vô Việt nói. Chỉ cần Quân Cửu gật đầu một cái, hoặc là có một chút xíu ý tưởng, là Mặc Vô Việt có thể lập tức làm cho tất những người cả học viện Thái Sơ chửi bới nàng không còn đầu lưỡi, rốt cuộc không cách nào há mồm nữa.

Chỉ có Tiểu Ngũ vừa nghe thì vui vẻ, meo meo chụp trảo ưỡn ngực mắt mèo sáng lấp lánh nhìn Mặc Vô Việt: "Meo! Cần hỗ trợ không? Móng vuốt của ta đủ sắc bén, một trảo chuẩn một cái."

Quân Cửu ho khan một tiếng, giơ tay ấn đầu Tiểu Ngũ nhét nó trở về. Quân Cửu nói: "Không cần như vậy, bọn họ chẳng qua là ngu xuẩn bị người ta lấy làm mũi thương. Muốn giải quyết chính là người phía sau màn."

"Là ai?" Khanh Vũ nghiến răng, nắm tay niết vang kẽo kẹt.

Ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Vũ, Quân Cửu nhếch khóe môi lạnh lùng. Nàng lại nhìn về phía Mặc Vô Việt, liếc nhau lẫn nhau không cần ngôn ngữ cũng biết ý tưởng của đối phương. Còn có thể là ai?

Âm thầm quạt gió thêm củi, làm đồn đãi vô căn cứ càng diễn càng mạnh chỉ có hai người! Cũng là bọn họ tạo thành cục diện này hiện giờ, một bên mượn sức nàng lại một bên đẩy nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió, thành công địch của toàn bộ đệ tử học viện Thái Sơ!

Quân Cửu lạnh như băng phun ra tên hai người, đại trưởng lão cùng Vân Nghê.

Đại trưởng lão còn không biết Quân Cửu đã nhìn thấu ông ta, lúc này đại trưởng lão đang chắp đôi tay cười nắm chắc thắng lợi, ánh mắt sắc bén như ưng. Ông ta cũng vừa mới từ trong miệng Vân Nghê biết được hiện giờ hướng gió lời đồn đãi của học viện Thái Sơ.

Vân Nghê mở miệng nói: "Quân Cửu cùng Khanh Vũ vốn chính là từ hai tông mười quốc tới, là tiện dân hạ đẳng nhất. Đệ tử học viện vốn đã không phục bọn họ, hiện giờ chúng ta vận tác một phen. Gia gia, Quân Cửu đã bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió!"

Trên mặt mỹ mạo xinh đẹp lộ ra tươi cười đắc ý, Vân Nghê khoanh tay ở trước ngực. Nàng ta lại nói: "Quân Cửu là đệ tử linh nhị viện chúng ta, nàng chỉ có thể dựa chúng ta. Gia gia nông chờ xem thực mau, Quân Cửu sẽ cầu cứu với chúng ta!"

"Không, không thể chờ." Đại trưởng lão xoay người nhìn về phía Vân Nghê, nói: "Viện trưởng cũng rất là yêu thích đối với Quân Cửu, chúng ta phải tránh cho Quân Cửu đi xin viện trưởng giúp đỡ! Nhất định, chỉ có thể, chắc chắn làm Quân Cửu chỉ có dựa vào chúng ta, mới có thể toàn thắng. Nếu không thất bại trong gang tấc."

"Vân Nghê hiểu rõ, gia gia yên tâm. Hôm nay con tự mình ra mặt bảo hộ Quân Cửu, về sau con cũng sẽ chuyên môn nhìn chằm chằm nàng ta. Không cho nàng ta có cơ hội đi xin viện trưởng hoặc là Mục sư huynh giúp đỡ!" Vân Nghê nói.

Bởi vì Quân Cửu quá giảo hoạt quá thông minh, cho nên bọn họ cần phải làm âm thầm. Nếu không một khi Quân Cửu phát hiện phía người sau màn là bọn họ, muốn lấy được bảo vật cùng tâm pháp thì sẽ khó khăn. Lúc này hai người còn ở trong kế hoạch dã tâm cũng không biết, bọn họ đã sớm bị lột áo choàng.

Lúc này, một đệ tử đột nhiên hành lễ tiến vào, từ trong tay áo trộm lấy ra một phong thơ đưa cho đại trưởng lão. Đệ tử nói: "Đây là thư đến từ Thiên Tù."

"Thiên Tù?" Đại trưởng lão tiếp nhận thư, ngẩng đầu liếc nhau cùng Vân Nghê, trong lòng cả hai đều cảm thấy không ổn. Lúc này sao Thiên Tù lại đột nhiên gởi thư?

Vừa mở thư ra xem, sắc mặt đại trưởng lão nháy mắt thay đổi. Vân Nghê thấy vậy chịu đựng trái tim nhảy lên thình thịch, nàng cẩn thận mở miệng hỏi: "Gia gia làm sao vậy, Thiên Tù gởi thư nói cái gì?"

Đại trưởng lão không đáp, nhưng duỗi tay đưa giấy viết thư cho Vân Nghê. Vân Nghê lập tức lấy tới đọc cẩn thận, càng xem càng kinh hãi. Cuối cùng sắc mặt Vân Nghê trắng bệch, ngón tay buộc chặt túm lấy giấy viết thư đều nhăn thành một cục. Không xong!

Bọn họ hết thảy đều kế hoạch xong, hiện tại đột nhiên quấy rầy toàn bộ của kế hoạch bọn họ.

Vân Nghê nôn nóng nhìn về phía đại trưởng lão: "Gia gia làm sao bây giờ? Hồng Anh tỷ tỷ sao có thể sẽ đột nhiên "thú linh hội" trước thời hạn, nàng còn mệnh lệnh Quân Cửu cần phải đi, vậy kế hoạch của chúng ta đã không thể áp dụng."

"Xem ra bảo vật trên người Quân Cửu rất không tầm thường, quan trọng đến làm Hồng Anh chờ không kịp. Cho nên mới muốn "thú linh hội" trước thời hạn, nàng muốn nương cơ hội này đích thân ra tay với Quân Cửu!" Sắc mặt đại trưởng lão cũng rất khó coi.

Ông ta vốn tưởng hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ là sau đệ tử đại bỉ, biết trên người Khanh Vũ cùng Quân Cửu có tâm pháp luyện thể thuật, đặc biệt là Quân Cửu cực kỳ xuất sắc.

Đại trưởng lão nghĩ đến trong tay mình cầm được công pháp tầng thứ tư luyện thể thuật, lại chậm chạp không có tiến triển. Quân Cửu chính là cửa đột phá của ông ta! Ngươi hỏi vì cái gì không chọn Khanh Vũ? Khanh Vũ thân là tông chủ Thiên Võ Tông, là tuyệt đối không có khả năng nói tâm pháp cho người ngoài. Cạy miệng Khanh Vũ ra, còn không bằng chọn Quân Cửu.

Kết quả hiện tại Hồng Anh đột nhiên muốn đích thân ra tay. Một khi nàng thành công, ông ta cũng đừng mong biết được tâm pháp luyện thể thuật từ trong miệng Quân Cửu.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------