Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 349: Chó đang sủa ở đâu đấy?

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tiểu sư muội, hiển nhiên nàng ta không chỉ có đầu óc bị cửa kẹp, còn thiểu năng trí tuệ ngay cả lời nói cũng nói không ra được. Chậc chậc thật là đáng thương!" Khanh Vũ cũng độc miệng lên. Hắn còn nhớ rõ Lam Châu, đầu tiên là mắt mù trào phúng tiểu sư muội của hắn không đẹp bằng Vân Nghê, hiện tại lại tới gây phiền phức.

Khanh Vũ đè đè nắm tay, hắn thấy nàng ta là ngũ hành thiếu đòn!

Lam Châu tức điên rồi, nàng ta còn chưa mở miệng thì nam nữ đệ tử bên người phẫn nộ xuất khẩu công kích trước: "Đệ tử linh nhị viện thì làm sao? Đệ tử linh nhị viện là có thể muốn làm gì thì làm sao, Lam Châu sư tỷ vào học viện Thái Sơ sớm hơn các ngươi bảy tám năm, các ngươi kêu sư tỷ đó là chuyện đương nhiên!"

"Không sai! Ỷ vào mình là đệ tử linh nhị viện thì có thể không tôn trọng người khác? Khanh Vũ ngươi cũng đừng quên ngươi cũng là linh tam viện, mau bồi tội với Lam Châu sư tỷ!"

"Ha? Bồi tội. Còn không cút thì ta sẽ đánh các ngươi!" Trực tiếp thô bạo, Khanh Vũ múa may nắm tay không cho một đám người đối diện chút mặt mũi nào. Thấy hắn phản ứng, Lam Châu bọn họ kinh hồn táng đảm không khỏi lui ra phía sau vài bước.

Khanh Vũ chính là Linh Sư cấp tám, bọn họ đánh không lại! Nhưng ngay sau đó Lam Châu gắt gao trừng vào Quân Cửu, Lam Châu vừa chuyển tròng mắt mở miệng: "Quân Cửu, không phải ngươi liền ỷ vào mình là đệ tử linh nhị viện sao? Hừ, ngươi chẳng qua là may mắn lừa bịp đại trưởng lão cùng Vân Nghê sư tỷ, không có bọn họ ngươi tính là thứ gì?"

Quân Cửu hao phí không ít tinh thần lực, hiện tại đang mệt mỏi muốn trở về nghỉ ngơi. Không có tâm tình lãng phí thời gian ở trên người một đám râu ria, nàng cũng không thèm nhìn tới Lam Châu, lạnh lùng nói một từ: "Cút!"

"Ngươi! Quân Cửu ngươi chớ có càn rỡ, ngươi có dám so một lần cùng ta không?" Lam Châu ở dưới sự vây quanh của một chúng đệ tử, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn chòng chọc vào Quân Cửu nói: "Quân Cửu, ta muốn khiêu chiến ngươi! Ngươi dám tiếp thu khiêu chiến của ta không?"

"Quân Cửu không phải ngươi rất đắc ý sao? Có bản lĩnh thì tiếp nhận khiêu chiến của Lam Châu sư tỷ."

"Đúng vậy! Không phải thiên phú của ngươi lam cấp sáu sao? Trâu bò như vậy khẳng định sẽ không thể không dám tiếp thu đi?" Chúng đệ tử châm chọc mỉa mai, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Quân Cửu.

Bọn họ thật sự nhịn không được! Tiện dân nho nhỏ hai tông mười quốc, sao lại có thể độc chiếm ân sủng? Bọn họ nhất định phải cho Quân Cửu một cái giáo huấn! Còn muốn cho nhóm đại trưởng lão viện trưởng nhìn xem, tiện dân chính là tiện dân căn bản không tư cách tiến vào học viện Thái Sơ.

Nhưng mà nàng ta đã nếu tới, thì cũng nên kẹp chặt cái đuôi trốn vào trong góc đi. Dựa vào cái gì mà đoạt tài nguyên với bọn họ? Còn dáng vẻ kiêu ngạo khinh cuồng, nàng ta cho rằng nàng ta là ai.

Lam Châu: "Quân Cửu ngươi dám hay không?"

"Chó sủa ở đâu vậy, ồn muốn chết. Sư huynh chúng ta đi." Quân Cửu không phản ứng Lam Châu như cũ, nàng xoay người bỏ đi. Khanh Vũ chịu đựng xúc động muốn đánh nhóm người này, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi xoay người đuổi kịp Quân Cửu.

Hôm nay tiểu sư muội mệt mỏi, đưa tiểu sư muội trở về trước. Hôm nào đó rồi xem hắn thu thập đám hề nhảy nhót này như thế nào!

Thấy Quân Cửu không thèm để ý tới mình, lại xoay người bỏ đi rồi. Lam Châu tức điên lên, gương mặt vặn vẹo một trận hô to: "Quân Cửu ngươi cái thứ người nhát gan, người nhu nhược! Ngay cả ta khiêu chiến cũng không dám tiếp nhận, ngươi không có tư cách ở linh nhị viện. Phế vật cútt ra học viện Thái Sơ đi!"

Quân Cửu căn bản cũng không thèm ngừng lại một chút, giống như hoàn toàn nghe không được nàng ta nói chuyện.

Tức tun người, Lam Châu nghiến răng nghiến lợi. Đây tính là cái gì, nàng ta như là chơi xiếc khỉ? Quân Cửu tiện dân này dựa vào cái gì mà cao ngạo, nàng ta nhất định phải cho ả đẹp mặt! Lòng đố kỵ quay cuồng, Lam Châu ghen ghét trực tiếp duỗi năm ngón tay thành trảo chụp vào Quân Cửu.

Tiến lên đánh lén, Lam Châu còn hô to: "Quân Cửu ngươi cái thứ phế vật này!"

Đệ tử tới cùng nàng ta thế nhưng không ai cảm thấy đánh lén là sai lầm, ngược lại cao giọng hò hét vỗ tay cho Lam Châu nói: "Lam Châu sư tỷ cố lên! Hung hăng giáo huấn nàng ta một trận, để nàng ta biết chúng ta lợi hại!"

Sau lưng gió lạnh đánh úp ltới, Quân Cửu lạnh mắt dừng lại bước chân. Khanh Vũ cũng thay đổi sắc mặt, hắn xoay người muốn giáo huấn Lam Châu lại không nghĩ rằng có một con mèo còn nhanh hơn hắn. Vụt ra như tia chớp chỉ để lại một đạo tàn ảnh, nâng lên miêu trảo bắn ra móng vuốt sắc bén, nâng trảo chính là chụp một cái lên trên mặt Lam Châu.

"..."

Lam Châu kêu thảm thiết che lại mặt.

Tiểu Ngũ quá nhanh, Lam Châu căn bản không kịp phản ứng. Trên mặt truyền đến đau nhức, nàng ta duỗi tay một sờ sờ tới máu cả một tay. Nàng ta bị hủy dung!

Lam Châu thét chói tai: "Ta làm thịt mi!"

Tiểu Ngũ né tránh một chưởng của Lam Châu, dáng người nó mạnh mẽ nhanh nhạy nhảy lên phía sau lưng Lam Châu. Lấy tốc độ mọi người đều không phản ứng kịp, Tiểu Ngũ giảo hoạt phóng thích thể trọng bản thể của chính mình. Bốn cái trảo đạp lên trên người Lam Châu nhảy một cái, ầm!

Thể trọng của Tiểu Ngũ cũng không phải là nói giỡn.

Lam Châu chỉ cảm thấy trong nháy mắt giống như núi đẻ đỉnh đầu, sau lưng đau nhức xương cốt rắc rắc rung động, nàng ta còn chưa kịp kêu thảm thiết thì sau lưng đã bị lực đạo đột nhiên áp xuống tới, ép tới mặt nện ầm ở trên mặt đất.

A a a!

Lam Châu nhanh chóng xoay người bò dậy, máu đầy mặt nàng ta, trên mặt đất còn có hai cái răng bị rụng ra. Lam Châu đau đến kêu thảm thiết lăn lộn, kết cục này làm choáng váng một chúng đệ tử nhìn xem.

"Meo!" Tiểu Ngũ cất bước, khoe khoang uốn éo mông còn cái đuôi thì vểnh lên cao cao. Chỉ chút trình độ rác rưởi này, còn muốn làm thịt nó? Kiếp sau kiếp sau nữa cũng không thể. Ngạo kiều qua đi, Tiểu Ngũ đi đến bên người Quân Cửu lập tức nũng nịu cọ tới cọ lui làm nũng.

Tương phản này, làm mọi người cảm giác thấy được một con mèo giả! Hoặc là mèo phân liệt?

"Ha ha ha ha! Tiểu Ngũ làm không tệ." Khanh Vũ vỗ tay, lại khıêυ khí©h khinh thường nhìn về phía đệ tử đối diện nói: "Ngay cả con mèo nhỏ cũng đánh không lại còn có mặt mũi làm sư tỷ? Ta chưa bao giờ gặp qua người mặt dày vô sỉ, không có tự mình hiểu lấy như vậy."

"Tiểu Ngũ rất tuyệt." Quân Cửu không nhìn bọn họ. Nàng bế Tiểu Ngũ lên cúi đầu hôn hôn làm khen thưởng, Tiểu Ngũ tức khắc cao hứng cái đuôi cũng sắp lắc thành trống bỏi.

"Các ngươi đả thương Lam Châu sư tỷ, ta muốn bẩm báo nhị trưởng lão! Nhị trưởng lão sẽ không buông tha các ngươi!" Lúc này lại còn có đệ tử há mồm uy hϊếp bọn họ. Quân Cửu kéo kéo khóe miệng, chỉ cảm thấy linh tam viện trừ bỏ sư huynh của nàng, chỉ số thông minh của những người khác có chút đáng thương.

Một thanh âm chen vào: "Đây là có chuyện gì?"

"Vân Nghê sư tỷ! Vân Nghê sư tỷ tỷ mau làm chủ cho chúng ta, Quân Cửu cùng Khanh Vũ ác ý công kích Lam Châu sư tỷ, còn đả thương Lam Châu sư tỷ hộc máu!" Đều là chỉ số thông minh đáng thương, còn muốn ác nhân cáo trạng trước.

Vân Nghê nhíu mày. Nàng ta nhìn xem Quân Cửu cùng Khanh Vũ vẫn êm đẹp, lại nhìn Lam Châu đau đớn lăn lộn trên mặt đất, một đám đệ tử tức giận không thôi. Tròng mắt vừa chuyển, Vân Nghê đột nhiên nghiêm khắc quát khẽ: "Lớn mật! Các ngươi vây công đệ tử linh nhị viện ta tại đây, coi thường linh nhị viện chúng ta không có ai sao?"

"Không, không phải như thế!" Chúng đệ tử muốn giải thích, lại bị Vân Nghê đánh gãy lời nói.

Vân Nghê: "Hừ. Lam Châu bị thương đó là nàng ta kỹ không bằng người, cái này cũng muốn trách Quân Cửu sư muội? Hôm nay Vân Nghê ta đặt lời nói ở nơi này, ai coi thường Quân sư muội linh nhị viện ta, chính là đối nghịch cùng Vân Nghê ta!"

Oanh! Một lời nói ra, mọi người cả kinh.

Quân Cửu nhéo nhéo lỗ tai Tiểu Ngũ, nheo lại đôi mắt nhìn Vân Nghê. Là bảo hộ nàng? Hay là đẩy nàng đến nơi đầu sóng ngọn gió, thành công địch của học viện Thái Sơ?

Vân Nghê xoay người nhìn về phía Quân Cửu, câu môi cười dịu dàng động lòng người. Nàng ta ra vẻ quan tâm bảo hộ nói: "Quân sư muội muội yên tâm, có sư tỷ ở đây. Sẽ không để người nào khi dễ muội!"
« Chương TrướcChương Tiếp »