Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 345: Còn tưởng nhất tiễn song điêu.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Nghê vừa nghe thì ngẩn người, mờ mịt khó hiểu hỏi lại đại trưởng lão: "Gia gia, hiện tại đi thỉnh độc dược sư làm cái gì?"

"Độc dược sư Phỉ Thanh hiện tại ở tại hiệu thuốc Tam Tỉnh, con tự mình đi thỉnh hắn. Liền nói cho Phỉ Thanh, chổ của ông có một độc dược vô cùng lợi hại, muốn hỏi hắn có quen biết hay không." Đại trưởng lão liên tục thúc giục Vân Nghê: "Con nha đầu này sao còn sững sờ ở nơi này, đi mau!"

"Dạ dạ." Sắc mặt Vân Nghê còn tái nhợt, nàng kta hông dám nhìn thi thể Vương quản sự trên mặt đất quay đầu vội vàng rời đi.

Lưu lại đại trưởng lão ở trong phòng, chịu đựng du͙© vọиɠ ghê tởm nôn mửa mãnh liệt, ông ta nhìn chằm chằm thi thể Vương quản sự, biểu tình vừa kinh hãi lại lộ ra nụ cười cảm giác quỷ dị. Thẳng đến khi Vân Nghê đưa độc dược sư Phỉ Thanh đến, mục đích của đại trưởng lão mới bại lộ trước mặt người khác.

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm vào Phỉ Thanh, mở miệng: "Độc dược sư, không bằng ngươi đến xem người này trúng chính là độc dược gì?"

Độc dược sư Phỉ Thanh không phản ứng đại trưởng lão, Vân Nghê đột nhiên tới kêu hắn, Phỉ Thanh không vui sắc mặt thực âm trầm. Nhưng sau khi đi vào trong phòng nhìn đến thi thể Vương quản sự, trong ánh mắt Phỉ Thanh nháy mắt bộc phát ra ánh mắt nhiệt liệt quỷ dị. Trước mắt thi thể thịt nát hư thối tanh tưởi ở đáy mắt hắn, giống như bảo tàng thật lớn!

Phỉ Thanh bước đi qua nửa quỳ ở bên thi thể thịt nát, hắn tròng bao tay lên duỗi tay đi lấy một phen thịt nát quan sát. Một bên hỏi đại trưởng lão: "Người này chết khi nào?"

"Một canh giờ trước."

"Chậc! Thật không thể tưởng tượng, một canh giờ? Tình huống hư thối này rõ ràng là cỡ hai tháng." Phỉ Thanh nói.

Đại trưởng lão nghe vậy thì hết sức kinh hãi. Ông ta tiếp tục nói: "Người này là quản sự ngoại môn học viện Thái Sơ ta, một canh giờ trước chúng ta tận mắt nhìn thấy hắn từ một người sống hư thối đến tận đây. Hắn là bị kịch độc gϊếŧ chết! Độc dược sư ngươi thân là luyện dược sư ưu tú nhất tam đại học viện, có biết đây là độc gì không?"

Vừa kinh vừa sợ lại tò mò, giờ phút này tâm thái của đại trưởng lão là như vậy.

Ông ta kinh hãi Quân Cửu thế nhưng có thể luyện chế ra kịch độc đáng sợ như vậy, sợ hãi một ngày kia Quân Cửu sẽ hạ kịch độc đến trên người ông ta, lại tò mò tham lam muốn thu nạp kịch độc cho mình dùng.

Kịch độc lợi hại như vậy nếu nắm ở trong tay ông ta! Đáy mắt đại trưởng lão hiện lên du͙© vọиɠ dã tâm bừng bừng, như vậy đến lúc đó không người nào dám đắc tội ông ta, cho dù là viện trưởng tam đại học viện cũng không được! Đợi khi ông ta lấy được tâm pháp, tu luyện thành công tầng thứ tư luyện thể thuật, ông ta chính là người đứng đầu tam đại học viện!

Ánh mắt càng thêm khẩn thiết, đại trưởng lão mở miệng: "Thế nào? Có phát hiện gì sao?"

Phỉ Thanh gần như đều lật ngược thịt nát cùng thi cốt, hắn lại lấy không ít chứa lại chờ trở về thực nghiệm. Đứng lên nhìn về phía đại trưởng lão, Phỉ Thanh cười âm nhu lạnh lẽo. Hắn nói: "Độc này ta chưa bao giờ gặp qua! Nhất định là kịch độc mới luyện chế ra tới, đại trưởng lão có không thể nói cho ta độc này là ai hạ?"

Vân Nghê giành đáp: "Là thánh thủ Quân Cửu!"

"Thánh thủ Quân Cửu? Hừ ta biết nàng ta." Nheo đôi mắt lại, Phỉ Thanh giống con rắn độc phun lưỡi tê tê.

Hắn cũng nghe nói đồn đãi gần đây ở học viện Thái Sơ, đã tới một thánh thủ Quân Cửu, thuật luyện đan có vẻ rất là lợi hại, thế nhưng còn nói hắn là vì nàng ta mà đến. Phỉ Thanh vốn khinh thường nhìn lại, nhưng hiện tại nhìn đến kịch độc lợi hại này rồi, Phỉ Thanh thay đổi chủ ý.

Hắn liếʍ liếʍ môi, cười âm trầm: "Ta sẽ trở về cẩn thận nghiên cứu độc này một chút. Nhân tình của đại trưởng lão Phỉ Thanh ta nhớ kỹ." Nói xong, Phỉ Thanh quét mắt nhìn Vân Nghê, đυ.ng phải ánh mắt của hắn, Vân Nghê co rúm lại lui về phía sau hai bước.

Cái danh độc dược sư Phỉ Thanh, mỗi người kính ngưỡng mà mỗi người cũng sợ hãi e dè.

Hắn gϊếŧ người như ma, thích nhất là dùng độc tra tấn người, tàn nhẫn vặn vẹo, là một con rắn độc làm người ta run sợ!

Phỉ Thanh nói tiếp: "Đại trưởng lão muốn một viên đại linh đan, ta sẽ bế quan luyện chế tốt. Chờ ta luyện chế xong rồi, lại tự mình đi gặp thánh thủ Quân Cửu kia, ha ha ha ha." Giọng cười âm nhu âm trầm, hơn nữa cảnh tượng trong phòng là thịt nát ghê tởm, hàn khí nảy lên trong đầu nổi da gà một tầng lại một tầng.

Phỉ Thanh cuối cùng đều mang tất cả thịt nát thi cốt của Vương quản sự đi. Đại trưởng lão sai người tiến vào lau nhà, ông ta mang theo Vân Nghê đi thư phòng cách vách.

Lúc này Vân Nghê mới hỏi ra hoang mang trong lòng: "Gia gia là muốn cho Phỉ Thanh tới điều tra kịch độc, chỉ là Phỉ Thanh một khi theo dõi Quân Cửu, nàng ta hẳn là phải chết không thể nghi ngờ! Chúng ta còn hỏi ra tung tích của bảo vật, còn có tâm pháp như thế nào?"

"Đừng vội, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của gia gia. Đây là học viện Thái Sơ, Phỉ Thanh còn không dám trắng trợn táo bạo xuống tay với Quân Cửu. Hiện giờ gia gia chẳng qua là làm Phỉ Thanh thiếu ông một ân tình, có thể cố gắng luyện chế đại linh đan, trợ giúp con đột phá Đại Linh Sư." Đại trưởng lão nói.

Ông ta đã kế hoạch xong, độc dược sư Phỉ Thanh tà ác ngoan độc, không có ích lợi thật lớn là không cách nào kêu hắn làm việc cho mình. Kịch độc chưa bao giờ gặp qua này, nhất định có thể hấp dẫn Phỉ Thanh mượn cái này luyện chế đại linh đan. Tiếp theo, đại trưởng lão nhìn về phía Vân Nghê: "Chờ khi Phỉ Thanh xuống tay với Quân Cửu, gia gia sẽ tự ra tay cứu nàng ta."

Vân Nghê: "Con hiểu rồi! Gia gia đây là nhất tiễn song điêu, vừa làm Phỉ Thanh chuyên tâm luyện chế đại linh đan cho chúng ta, lại có thể mai phục tai họa ngầm làm Quân Cửu gặp nạn, tương lai chúng ta ra tay thì nàng liền thiếu chúng ta một cái mệnh!"

"Không sai." Đại trưởng lão cười sờ sờ chòm râu. Đến lúc đó nhận ân cầu báo, còn sợ không chiếm được tâm pháp sao?

Vì kế hoạch thành công, ông ta sẽ thực tốt thực tốt với Quân Cửu! Lòng người đều làm bằng thịt, cũng không tin không mềm hóa được nàng ta. Một khi tâm pháp tới tay, hỏi lại ra tung tích của bảo vật, đến lúc đó Quân Cửu còn không phải tùy ông ta xử trí?

Đại trưởng lão nheo đôi mắt lại, ông ta mở miệng: "Vân Nghê, con đợi lát nữa đi bảo khố của gia gia chọn chút bảo bối đưa qua cho Quân Cửu đi! Không cần quý giá cỡ nào, tốt nhất là hiện tại nàng ta có thể sử dụng được."

"Đan phương thì thế nào? Gia gia chúng ta vốn vì lấy lòng Phỉ Thanh, còn góp nhặt mấy cái đan phương." Vân Nghê nói.

"Được, con liền chọn hai cái đan phương còn có linh thạch gì đó. Đúng rồi! Nhất định phải gióng trống khua chiêng đưa đến trước mặt Quân Cửu, người biết được càng nhiều càng tốt." Vân Nghê không biết đại trưởng lão nói một câu cuối cùng có dụng ý gì, nhưng nàng ta gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

* * *

Trong học viện Thái Sơ, từ khi Quân Cửu cùng Khanh Vũ tiến vào học viện, vô số người cứ trừng lớn đôi mắt nhìn chòng chọc, duỗi dài cổ nhìn bọn họ.

Đến tận khi Vân Nghê đi đưa bảo vật cho Quân Cửu, giống như cơn lốc quá cảnh thời gian chỉ ngắn ngủn một nén nhang mà toàn học viện đều đã biết. Mỗi người đố kỵ, hâm mộ lại sinh ra địch ý vô hạn. Nhưng mà mặc kệ bọn họ có ý tưởng gì, đều không ảnh hưởng đến Quân Cửu nửa phần.

Sau hai ngày bình tĩnh, Quân Cửu và Khanh Vũ cùng xuất phát đi tới Tàng Thư Các nội môn học viện Thái Sơ.

Cầm lệnh bài trong tay, hai người nhẹ nhàng tiến vào trong Tàng Thư Các. Ngẩng đầu nhìn lại, nội môn Tàng Thư Các tổng cộng chia làm vòng trong cùng bên ngoài, bên ngoài không hạn chế số lần, mỗi đệ tử trong học viện đều có thể tới lật xem. Nhưng vòng trong, một tòa tháp cao bảy tầng chỉ có viện trưởng hoặc là các trưởng lão cho phép, mới có thể tiến vào trong đó.

Quân Cửu và Khanh Vũ thông qua đệ tử đại bỉ, liền có cơ hội tiến vào một lần.

Bên ngoài Tàng Thư Các có không ít đệ tử, bọn họ hoặc sáng hoặc tối nhìn chằm chằm hai người Quân Cửu, đố kỵ đều sắp tràn ra khỏi hốc mắt. Khanh Vũ quét mắt hừ nhẹ: "Chỉ có người vô dụng mới sẽ đố kỵ."
« Chương TrướcChương Tiếp »