Trong bóng đêm, Quân Cửu ngồi xếp bằng cắn hạt dưa. Bình tĩnh liếc mắt nhìn Mặc Vô Việt ngồi ở đối diện, Quân Cửu nói: "Huynh không đi?"
"Không phải Tiểu Cửu Nhi đã biết, Tiểu Ngũ đưa cơ hội bồi ngủ của nó cho ta." Mặc Vô Việt câu môi, dưới ánh trăng khóe môi hắn hơi hơi xốc lên một độ cung, trêu người lại câu hồn, tuyệt đối yêu nghiệt!
Không biết Mặc Vô Việt có phải cố ý hay không, hôm nay hắn còn đặcbiệt mặc một thân quần áo cởi mở. Ngực rộng mở lộ ra bộ phận da thịt, đường vân cơ bắp hoàn mỹ luôn luôn dụ hoặc Quân Cửu đi qua nghiện tay. Tóc bạc rũ xuống, một đôi mắt vàng câu hồn đoạt phách khóa chặt nàng.
Rắc!
Quân Cửu cắn hạt dưa, mạnh mẽ khống chế chính mình dời tầm mắt đi. Yêu nghiệt quá trêu người, không có tự chủ cực lớn thì quả thực không cách nào mà an ổn nói chuyện phiếm với hắn.
Thở sâu, Quân Cửu nói: "Nhưng đêm nay ta không tính toán ngủ, ta có việc phải xử lý."
"Bởi vì đại trưởng lão hay là tầng thứ tư luyện thể thuật?"
"Đều có." Thấy Mặc Vô Việt rõ ràng sẽ không có ý rời đi, Quân Cửu dứt khoát rộng mở tim trêu chọc cùng hắn. Nói tiếp: "Đại trưởng lão cùng Vân Nghê trước kia cũng không quen biết ta cùng sư huynh, nhưng bọn hắn vừa mở đầu thì cố ý làm khó dễ, đến bây giờ lại cố tình giao hảo. Bọn họ đến tột cùng muốn làm cái gì? Còn có tầng thứ tư luyện thể thuật, ta không thể trăm phần trăm xác định ở học viện Thái Sơ, nhưng nhất định sẽ tìm được manh mối."
Mặc Vô Việt: "Cho nên Tiểu Cửu Nhi tính toán một mình vào hang hổ, điều tra mục đích của bọn họ."
Quân Cửu gật đầu. Thoạt nhìn thì nguy hiểm, nhưng thực tế là cục diện song thắng! Một có thể điều tra đại trưởng lão cùng Vân Nghê, hai là thân phận linh nhị viện không bình thường ở trong học viện Thái Sơ. Nàng cũng có thể có được không ít tiện lợi, thuận tiện tự mình đi điều tra tưng tích tầng thứ tư của luyện thể thuật.
Khi nàng nhìn thấy thái độ của đại trưởng lão, cũng đã quyết định tuyển chọn đại trưởng lão. Nhưng mà nói ra là nàng chỉ có thể có một sư phụ, tuyệt không bái sư, là nàng muốn thử xem đại trưởng lão.
Một lần thử này, Quân Cửu thật đúng là thử ra được. Nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão phản ứng mới là bình thường, đại trưởng lão không ngại ngược lại thái độ vẫn hiền lành thân thiện như cũ, rõ ràng là có ý đồ khác đối với nàng! Nhưng ý đồ chính là cái gì?
Thấy Quân Cửu lâm vào trong suy nghĩ, Mặc Vô Việt cong cong khóe miệng không mở miệng quấy rầy Quân Cửu.
Thời gian từ từ trôi qua, Quân Cửu đột nhiên nhíu mày mở miệng: "Ta nghĩ ta có một chút manh mối rồi. Lấy thân phận của ta ở Thiên Võ Tông, còn có tình huống trước đó chưa từng thí nghiệm thiên phú. Có thể dẫn tới đại trưởng lão quyền cao chức trọng học viện Thái Sơ năm lần bảy lượt động tâm tư, chỉ có một khả năng."
"Là cái gì?" Mặc Vô Việt nhướng mày.
Quân Cửu không trả lời, mà là liếc mắt nhìn Mặc Vô Việt một cái trước. Tựa như đang lựa chọn gì đó, cuối cùng mới giang hai tay lấy ra quả cầu nhỏ màu vàng.
Ánh mắt của Mặc Vô Việt dừng ở trong lòng bàn tay của Quân Cửu, trong bàn tay trắng nõn xinh đẹp như ngọc, một quả cầu nhỏ vàng hình bầu dục lẳng lặng nằm đó, một vòng hoa văn chạm rỗng tăng thêm cho nó vài phần xuất sắc. Mặc Vô Việt híp mắt, lại ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu.
Hắn không mở miệng, mà là chờ Quân Cửu trước nói.
Quân Cửu: "Đây là đồ vật cha mẹ ta lưu lại. Thiên Tù vẫn luôn ở đánh chủ ý với nó, rất có khả năng đại trưởng lão cùng Vân Nghê cũng biết thân phận của ta, hơn nữa muốn nó. Thậm chí, bọn họ có quan hệ với Thiên Tù."
Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích vì sao gần đây đại trưởng lão học viện Thái Sơ liền theo dõi các nàng.
Đôi mắt vàng ngậm ánh sáng nguy hiểm sâu thẳm, Mặc Vô Việt cất tiếng nói trầm thấp: "Tiểu Cửu Nhi cũng biết đây là cái gì sao?"
"Không biết." Quân Cửu trước lắc đầu, bỗng nhiên Quân Cửu dừng lại ngưng mắt nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt. Trên mặt nàng hiện lên kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng, Quân Cửu hỏi: "Huynh biết?"
Mặc Vô Việt phản ứng, làm đáy lòng Quân Cửu đập loạn. Chẳng lẽ hắn biết quả cầu nhỏ màu vàng này là thứ gì? Cũng đúng, Mặc Vô Việt có thân phận bất phàm, lai lịch thần bí nhưng có thể xác định tuyệt đối không phải người Hạ Tam Trọng. Cho nên Mặc Vô Việt biết cũng không khó hiểu, ngược lại bình thường.
Nghĩ như vậy, Quân Cửu bắt đầu tò mò Mặc Vô Việt sẽ nói cho nàng, quả cầu nhỏ này là cái gì sao?
Tiếp theo nàng thấy Mặc Vô Việt vươn một bàn tay với nàng, tiếng nói từ tính trêu người chui vào trong tai. Hắn nói: "Tiểu Cửu Nhi đưa tay cho ta."
Đầu đầy dấu chấm hỏi, Quân Cửu đưa tay cho Mặc Vô Việt. Mặc Vô Việt lập tức nắm tay nàng, bao vây quả cầu nhỏ ở bên trong bàn tay bọn họ. Khi còn đang nghi hoặc, lại thấy ánh mắt Mặc Vô Việt chợt lóe, chén trà đặt trên bàn tức khắc bay ra ngoài, nước trà trong ly nghiêng đổ ra ngoài.
Quân Cửu kinh ngạc: "Vô Việt huynh.."
Huynh làm gì còn chưa nói ra lời, thì Quân Cửu bị một màn trước trước mắt sợ ngây người. Chỉ thấy nước trà đổ ra ngoài ở đình trệ giữa không trung! Không phải ảo giác của Quân Cửu, mà là giống như thời gian đè lại nút tạm dừng.
Chén trà bay ra trút xuống, còn có nước trà nghiêng đổ ra đều bị đè lại nút tạm dừng. Trong phút chốc Quân Cửu phản ứng mau nhìn về phía bốn phía, khói sương mù trong lư hương huân vẫn duy trì động tác bay ra bất động; đóa hoa còn đang rung động khi gió vừa mới thổi qua chậu hoa, hiện tại cũng tạm dừng.
Trong lúc nhất thời, Quân Cửu không nghe thấy tiếng gió, tiếng kêu chim chóc. Nàng thảng thốt kinh ngạc thu hồi ánh mắt nhìn về phía Mặc Vô Việt, hắn câu môi cười tà khí với nàng, mê hoặc nhịp tim của nàng.
Đây là có chuyện gì?
Mặc Vô Việt: "Tiểu Cửu Nhi nhìn cho kỹ."
Theo giọng nói của Mặc Vô Việt rơi xuống, thời gian không gian yên tĩnh tạm dừng lập tức sống lại. Nhưng không phải đi tới mà là lui về phía sau! Sương khói lui trở lại bên trong lư hương, nước trà đổ ra ngoài nhanh chóng trở lại trong chén trà, sau đó chén trà lùi lại một đường parabol cuối cùng ổn định vững chắc dừng ở trên bàn.
Quân Cửu kinh ngạc chớp chớp mắt, nàng duỗi tay cầm lấy chén trà rồi lại buông ra. Xác định chắc chắn đây là một chén trà bình thường, không có bất luận chổ nào kì lạ.
Cho nên vấn đề ra ở trên người quả cầu vàng nhỏ?
Quân Cửu ngữ khí phức tạp: "Vô Việt, quả cầu vàng nhỏ này là thứ gì?"
Sau khi trải qua một phen biểu diễn ma huyễn vừa rồi, quả cầu vàng nhỏ hơi hơi tản mát ra ánh sáng, nhưng khi Mặc Vô Việt buông ra tay thì ánh sáng ảm đạm rồi dần biến mất, lại khôi phục bộ dáng phổ phổ thông thông, trong lúc hoảng hốt không khỏi làm cho người ta hoài nghi vừa rồi chỉ là một giấc mộng không khoa học.
"Quả cầu vàng nhỏ thực bình thường, nhưng đồ vật bên trong nó là một món đồ chơi nhỏ không tồi. Tiểu Cửu Nhi có thể kêu nó là thời gian mật thìa, như Tiểu Cửu Nhi vừa mới chứng kiến, nó có thể lùi thời gian lại ba cái hô hấp." Mặc Vô Việt nhàn nhạt quét mắt nhìn quả cầu vàng nhỏ, ánh mắt hắn càng nhìn chuyên chú vào Quân Cửu nhiều hơn.
Giống như đồ vật bên trong, thật sự cũng chỉ là một cái đồ chơi nhỏ không tồi. Nhỏ đến, không đủ để làm hắn nhìn nhiều thêm lần thứ hai.
Biểu tình của Quân Cửu càng phức tạp. Món đồ chơi nhỏ? Vừa rồi đó là thời gian chảy ngược đi, loại đồ vật buff này sao có thể là đồ chơi nhỏ chứ. Lùi thời gian lại ba cái hô hấp, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng! Cho dù là thời điểm bình thường, cũng đủ nàng gϊếŧ thêm bảy tám người.
Mặc Vô Việt có phải huynh có hiểu lầm gì đối với "đồ chơi nhỏ" hay không?
Quân Cửu hiện tại đã biết rõ vì sao Thiên Tù hao tổn tâm cơ, cũng muốn lấy cho bằng được quả cầu nhỏ. Cho dù là bình tĩnh như nàng cũng bị quả cầu nhỏ khiến cho hứng thú thật lớn. Quân Cửu xoay chuyển quả cầu nhỏ: "Ta phải làm gì mới mở ra nó?"
"Đừng nghĩ, không đến Đại Linh Sư, thì Tiểu Cửu Nhi nàng không dùng nó được."
Quân Cửu: .
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------