Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 337: Tìm tra bị vả mặt.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Học viện Thái Sơ, giữa nội môn cùng ngoại môn cách như lạch trời hồng câu. Nếu nói ngoại môn là địa, vậy nội môn chính là trời cao cao tại thượng!

Mục Cảnh Nguyên nói: "Trong nội môn có chương trình học lên lớp, dạy học đều là trưởng lão nội môn, thực lực thấp nhất đều là Đại Linh Sư cấp hai. Hai người có rảnh thì có thể đi nghe giảng bài, chắc chắn được lợi không ít!"

Hít! Khanh Vũ hít sâu, thần sắc khϊếp sợ.

Đại Linh Sư chỉ tồn tại trong truyền thuyết ở hai tông mười quốc, ở học viện Tái Sơ lại là trưởng lão giảng bài! Một cái học viện Thái Sơ to như vậy, sẽ có bao nhiêu Đại Linh Sư? Viện trưởng có thực lực mạnh nhất, lại là cảnh giới gì?

Tầm mắt rộng mở, Khanh Vũ nhất thời tâm tình mênh mông, nhiệt huyết sôi trào. Nước chảy chỗ thấp, người hướng chỗ cao. Không có ai sẽ nguyện ý đứng yên không tiến tới, trèo lêи đỉиɦ cao nhất mới là mục tiêu chung cực của Linh Sư!

Mục Cảnh Nguyên nói tiếp: "Hai người là thông qua đệ tử đại bỉ tiến vào nội môn, cho nên còn muốn kiểm tra đo lường một chút thiên phú của hai người. Sau đó căn cứ thiên phú từng người, lựa chọn phân công hia người đến học viện nào. Đương nhiên thiên phú càng tốt, thì địa phương có thể đi sẽ càng tốt."

Nghe vậy, Khanh Vũ nhíu nhíu mày. Ở Thiên Võ Tông, Khanh Vũ đã từng lo lắng Quân Cửu bại lộ thiên phú. Nhưng khi đó còn không cần quá lo lắng! Nhưng hiện tại ở học viện Thái Sơ, thiên phú tím cấp bảy của Quân Cửu nếu như bại lộ, là hung là phúc? Khanh Vũ trực giác sẽ là cái đầu tiên.

Quân Cửu chưa đổi thần sắc, nàng lẳng lặng nghe Mục Cảnh Nguyên tiếp tục nói: "Nội môn học viện Thái Sơ phân mười ba viện, do viện trưởng cùng mười hai vị trưởng lão chỉ huy. Trong đó lấy ngay từ linh nhất sắp hàng đến linh mười ba. Trong đó mạnh nhất là linh nhất, linh mười ba yếu nhất."

"Mạnh nhất cùng yếu nhất có cái gì khác nhau?" Quân Cửu nói thẳng Mục Cảnh Nguyên.

"Chờ hai người vào nội môn thì sẽ biết, quy củ bên trong cánh cửa không phải nghiêm nhất. Nghiêm khắc chính là cấp bậc chế độ, thực lực càng mạnh thì ước thúc càng nới lỏng, thực lực càng yếu không chỉ có ước thúc nhiều mà còn dễ dàng bị người khác đánh." Mục Cảnh Nguyên thu hồi tươi cười, rất là nghiêm túc.

Hắn nghiêm túc nhìn Quân Cửu cùng Khanh Vũ: "Hai người mới nhập nội môn sẽ chỉ ở trong linh mười ba. Chờ hai người thí nghiệm thiên phú xong, căn cứ thiên phú cao thấp sẽ có biến hóa. Nếu như hai người có thể may mắn được trưởng lão hoặc là sư phụ ta nhìn trúng, một bước lên trời cũng không cần phải dựa vào tự mình phấn đấu tranh đua địa vị."

Mục Cảnh Nguyên nói thực tàn khốc, nhưng đây là lời nói rất thật!

Không chỉ là ở học viện Thái Sơ, ở đâu cũng đều giống nhau. Cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu chết cường giả sống. Đây là đạo lý bất biến từ xưa đến nay.

Khi nói chuyện, Mục Cảnh Nguyên đã mang Quân Cửu bọn họ tiến vào địa giới nội môn. Ngoại môn giống như là một cái núi lớn nửa hình vòng tròn vây quanh nội môn, mà nội môn diện tích càng rộng lớn chen chúc cả trăm tòa núi lớn, còn có mặt hậu là rừng rậm không biên giới. Vật tư phong phú, linh thú đông đảo, có thể trực tiếp dùng làm địa phương để đệ tử rèn luyện thi đấu.

Tiến vào nội môn, trực quan nhất chính là linh khí nơi này, trình độ tinh thuần là gấp hai ngoại môn!

Tiếp theo là trên đường quay chung quanh ở sơn môn, một chúng đệ tử nội môn tò mò. Mỗi người cứ nhìn chằm chằm Quân Cửu cùng Khanh Vũ đánh giá, nếu không phải Mục Cảnh Nguyên ở chỗ này chỉ sợ bọn họ đều xông tới động tay động chân.

Quân Cửu nghe được tiếng bọn họ nghị luận: "Nàng chính là Quân Cửu? Quả thực khuynh quốc khuynh thành cực đẹp!"

"Nghe nói Quân Cửu là Linh Sư cấp ba, sư huynh nàng ta lợi hại hơn là Linh Sư cấp tám. Còn là tông chủ Thiên Võ Tông." Người nói chuyện không biết là, thời gian Quân Cửu tu luyện chỉ ngắn ngủn có hơn một năm. Nếu không có thể cả kinh toàn bộ học viện Thái Sơ đều run rẩy lên.

Lại có người nói: "Dựa vào cái gì bọn họ được thiếu công tử đi nghênh đón? Vì sao lúc trước chúng ta cũng không được đãi ngộ như vậy." Ngữ khí đố kỵ, ánh mắt cũng mang theo không tốt.

Càng đi vào bên trong, tò mò đánh giá dần dần ít đi, càng có rất nhiều thanh âm mang theo ác ý cùng trào phúng. Bọn họ khinh thường thân phận Quân Cửu cùng Khanh Vũ, cao cao tại thượng không ai bì nổi. Mục Cảnh Nguyên mở miệng: "Đây là một hiện tượng bình thường, hai người sẽ quen."

Sẽ quen sao? Khanh Vũ hừ lạnh, trong tay nắm chặt thành quyền.

Bởi vì bọn họ đến từ hai tông mười quốc, cho nên liền kém một bậc? Khanh Vũ chỉ thờ phụng thực lực vi tôn, cái gì sinh ra cao quý. Ngươi cho rằng ngươi là nhi tử viện trưởng, hay là thân phận như Mục Cảnh Nguyên vậy? Chẳng qua là một đệ tử bình thường, có cái gì đáng giá mà ngạo mạn đắc ý?

Khanh Vũ đều ghi tạc trong đầu những người mang theo ác ý đó. Chờ đi, hắn sẽ dùng nắm tay dạy bọn họ làm người!

Khanh Vũ nghĩ, lại khó tránh khỏi lo lắng nhìn về phía Quân Cửu. Thấy thần sắc Quân Cửu lãnh đạm bình tĩnh như cũ, không hề bị ảnh hưởng bởi những người này nói lời ác ý, Khanh Vũ nhẹ nhàng thở ra. Chuyện gì cũng không quan trọng bằng sư muội của hắn!

Đang đi tới, có một đám nữ tử vây quanh ở bên nhau. Các nàng ngăn cản đường đi, nữ tử áo lam cầm đầu đi tới mở miệng: "Lam Châu gặp qua Mục sư huynh. Bọn họ chính là người thắng đệ tử đại bỉ lần này sao? Nàng ta là Quân Cửu đúng hay không?"

Mục Cảnh Nguyên tính tình tốt gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Ồ!" Nữ tử tên là lam châu nháy mắt ngữ khí không thích hợp lên. Nàng ta trào phúng nhìn chằm chằm Quân Cửu, hai mắt tràn ngập đố kỵ. Lam Châu mở miệng: "Nghe nói là một đại mỹ nhân tuyệt sắc, hiện tại xem ra xa xa so kém hơn Vân Nghê sư tỷ nửa phần. Cũng không biết là tên nào mắt bị mù làm ra đánh giá cao như vậy."

"Lam Châu!" Mục Cảnh Nguyên nhíu mày.

"Mục sư huynh ta nói chính là lời nói thật đó! Quân Cửu tự ngươi nói xem, có phải người khác mù cho nên mới làm ra đánh giá đó hay không? Ngươi có chỗ nào được xưng với là đại mỹ nhân tuyệt sắc? Nhiều lắm chính là một tiểu gia bích ngọc (thanh tú) !"

Bốn phía không khí nháy mắt quỷ dị. Vô số người kinh ngạc đến ngây người nhìn Lam Châu, tiểu gia bích ngọc? Tuyệt sắc nhân gian như vậy, ngươi lại hình dung thành tiểu gia bích ngọc? Nhìn Lam Châu đều đố kỵ đến bản thân phát cuồng, thật không biết nàng ta làm sao trái lương tâm nói ra những lời này.

Quân Cửu câu môi: "Ngươi nói không sai. Thật là mù! Mù đến ngay cả tiểu gia bích ngọc cũng không nhận ra."

Lam Châu còn đang đắc ý vì Quân Cửu nói nửa câu đầu, nghĩ thầm Quân Cửu thức thời. Nửa câu sau, Lam Châu đen mặt. Đây không phải là mắng nàng ta mù sao?

Lam Châu trừng mắt giận dữ: "Giỏi cho ngươi Quân Cửu! Dám nói ta là người mù? Hừ, chính ngươi cũng không đi soi gương mà xem, nhìn xem có điểm nào so được với sư tỷ Vân Nghê chúng ta. Vân Nghê sư tỷ chính là đệ nhất mỹ nhân học viện Thái Sơ, ngươi tính cọng hành nào?"

Vừa vặn lúc này, không biết là ai đột nhiên hô lên: "Vân Nghê sư tỷ?"

Lập tức mọi người động tác nhất trí quay đầu. Quay đầu nhanh, nhìn đến một thân ảnh sắp thành gió cuốn bay nhanh bay qua đầu tường không thấy nữa. Tuy rằng tốc độ thực là mau, nhưng bọn hắn cũng mắt sắc thấy rõ ràng người kia. Đó thật là Vân Nghê không sai! Chính là, biểu tình của mọi người dại ra khó có thể tin.

Vừa mới nữ nhân kia cả người dơ bẩn, ăn mặc váy da thú là Vân Nghê?

"Phốc!" Khanh Vũ phun.

Vân Nghê đã nghĩ cách trở lại. Nàng ta không có váy, lại nghĩ đến gϊếŧ linh thú lột da làm bộ váy da trở về. Không cần đoán cũng nghĩ ra được đáy lòng Vân Nghê có bao nhiêu sụp đổ, muốn trộm trở về kết quả còn gặp phải bọn họ, vừa vặn bị nhìn trúng! Chỉ sợ lòng muốn chết cũng có rồi.

Quân Cửu nhướng mày cười: "Thì ra đệ nhất mỹ nhân học viện Thái Sơ của các ngươi là phải mặc váy da thú, ta đây thật là không so được."

Mặt Lam Châu cũng đã xanh đen, tức run rẩy lại nói không nên lời phản bác. Giải thích như thế nào? Sự thật bày ra ở trước mặt, Vân Nghê thật sự mặc váy da thú!
« Chương TrướcChương Tiếp »