Ríu rít! Khi chim chóc kêu rời giường vào sáng sớm, Quân Cửu mở mắt ra đối diện với một khuôn mặt yêu nghiệt họa thủy của Mặc Vô Việt. Ừ, da thịt hoàn mỹ không tì vết, lỗ chân lông đều nhìn không thấy. Khi nhìn tới lông mi vừa dài lại cong của hắn, khiến người đố kỵ!
Kinh ngạc cảm thán một phen nhan giá trị yêu nghiệt của Mặc Vô Việt, đại não Quân Cửu càng thêm thanh tỉnh, lúc này mới giật mình phản ứng lại nàng giống như quên mất cái gì.
Tối hôm qua nàng cùng Mặc Vô Việt cò kè mặc cả, cuối cùng Mặc Vô Việt thoái nhượng đến ôm nàng ngủ, mà không phải ôm đứng bất động ở tại chỗ. Nhưng mà! Từ đầu chí cuối, nàng đều trần trụi thân không mảnh vải. Biểu tình trống rỗng một cái chớp mắt, Quân Cửu cúi đầu liếc nhìn.
Lọt vào trong tầm mắt là da thịt tuyết trắng tinh tế, sáng bóng như ngọc. Nhưng gắt gao dán chặt vào nhau, là cơ ngực rắn chắc tràn ngập lực lượng của Mặc Vô Việt. Bịch bịch! Nghe được rõ ràng tiếng tim đập lẫn nhau.
Khóe miệng co rút, Quân Cửu giơ tay nắm mặt Mặc Vô Việt: "Mặc Vô Việt huynh tỉnh lại cho ta!"
Xoát, lông mi như cánh bướm mở ra, mắt vàng lộng lẫy chuyên chú nhìn Quân Cửu. Mặc Vô Việt mở miệng ngữ khí mê mang: "Tiểu Cửu Nhi làm sao vậy?"
"Cho huynh một lần cơ hội cuối cùng buông ta ra! Nếu không ta khiến cho nửa người dưới của huynh bất toại, thử xem tư vị làm thái giám." Không sai! Phía dưới còn có vũ khí đang chống đối với nàng, quả thực cảm thấy thẹn thùng! Quân Cửu mặt đỏ đau đầu, cảm giác mình cần phải có một chén rượu để bình tĩnh lại.
Uy hϊếp này có thể làm bất luận một người nam nhân nào đều tỉnh táo lại, hơn nữa còn kẹp chặt hai chân. Mặc Vô Việt chớp chớp mắt vàng, theo bản năng buông lỏng Quân Cửu ra.
Giam cầm vừa nói lỏng, Quân Cửu lập tức bắt lấy chăn bao kín chính mình, nhanh chóng xoay người xuống giường cọ cọ chạy đến phía sau bình phong mặc quần áo. Ánh mắt của Mặc Vô Việt vẫn luôn đuổi theo Quân Cửu, ký ức trong đầu cũng thu hồi một chút.
Hôm qua là đêm trăng tròn, hắn vốn hẳn là tìm một địa phương không người bế quan áp chế tù long khóa phản phệ. Nhưng không biết vì sao, đột nhiên rất muốn ôm Tiểu Cửu Nhi một cái. Cho nên.. Mặc Vô Việt bỗng nhiên có chút vừa lòng tự chủ của mình, không có làm ra chuyện sai trái. Thật sự chỉ là ôm ôm Tiểu Cửu Nhi.
Nhưng mà thoạt nhìn bộ dáng Tiểu Cửu Nhi cũng không giống như vui vẻ. Mặc Vô Việt câu môi cười tà, vậy thì phải bồi thường Tiểu Cửu Nhi một chút đi~~
Bên trong Quân Cửu ăn mặc chỉnh tề rửa mặt xong rồi đi ra, đôi mắt hình viên đạn vèo vèo ném trên người Mặc Vô Việt. Nhưng mà tầm mắt nàng nhẹ nhàng đảo qua xương bướm bả vai của Mặc Vô Việt, tối hôm qua đồ vật nàng nhìn thấy cũng không phải là ảo giác! Nhưng chờ sau hừng đông, cái đồ vật kia đã không thấy tăm hơi.
Quân Cửu nhớ rõ tối hôm qua mình còn tự tay sờ qua, xúc cảm chân thật rõ ràng như vậy. Vậy đến tột cùng là cái gì?
"Tiểu Cửu Nhi?" Mặc Vô Việt gọi nàng.
Đối diện với mắt vàng đẹp mê người của Mặc Vô Việt xinh, Quân Cửu nháy mắt đen mặt. Nàng mở miệng ngữ khí lạnh buốt: "Ngủ đủ rồi chưa? Ôm đủ rồi chưa? Hiện tại có thể đi ra ngoài cảm ơn."
"Cùng nhau với Tiểu Cửu Nhi, một đêm ngắn ngủn làm sao mà đủ đây?" Mặc Vô Việt ngã ra sau một cái, tóc bạc rối tung trải ra. Tư thái lười biếng trêu người, cực kỳ giống yêu cơ họa quốc trong thoại bản, sử dụng đủ thủ đoạn câu dẫn hôn quân lên giường mua vui.
Ôm ngực ngẩng đầu, Quân Cửu mị mắt: "Không đứng dậy đúng không? Ta đây đi ra ngoài."
Nói xong liền đi, căn bản không cho Mặc Vô Việt cơ hội phản ứng. Quân Cửu đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Ngũ ngồi xổm trên ghế bập bênh trong viện. Thấy nàng ra tới, Tiểu Ngũ lập tức chạy như bay tới mở miệng: "Meo! Chủ nhân, Lãnh Uyên tối hôm qua tự bấm cho mình hôn mê."
Quân Cửu: ?
Tiểu Ngũ dẫn đường ở phía trước, Quân Cửu bước đi qua. Nhìn đến Khanh Vũ đang đứng ở trước mặt Lãnh Uyên, người sau sờ sờ cổ của mình một cái ra sức nói không có việc gì!
Quay đầu lại nhìn thấy Quân Cửu, Khanh Vũ mở miệng: "Tiểu sư muội muội đến xem? Sáng sớm thì huynh đã nhìn thấy Lãnh Uyên ngã trên mặt đất, không biết là làm sao vậy."
"Ta thật sự không có việc gì! Đại khái là không cẩn thận ngủ thôi. Cứ mặc kệ ta đi!" Lãnh Uyên cười hắc hắc lui về phía sau, nhân lúc Khanh Vũ không chú ý một cái. Xoay người chạy mất, tốc độ mau đến Khanh Vũ không theo kịp. Sâu kín cảm thán một phen, thực lực của Lãnh Uyên sâu không lường được.
Nhìn một màn này, lại nghe Tiểu Ngũ một năm một mười nói quá trình tối hôm qua, Quân Cửu tức khắc hoàn toàn hiểu rõ. Quả nhiên có chủ nào thì có thuộc hạ nấy.
Khanh Vũ: "Tiểu sư muội muội làm sao vậy? Sắc mặt của muội có chút không tốt lắm."
"Không có, chỉ là tối hôm qua không ngủ ngon mà thôi. Sư huynh tính toán hôm nay làm cái gì?" Quân Cửu khéo léo nói sang chuyện khác, quả nhiên Khanh Vũ bị dẫn dắt rời đi lực chú ý.
Hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng nói: "Cũng không gì. Vốn dĩ muốn uống rượu chúc mừng một chút, nhưng thương thế của huynh còn chưa khỏe, tiểu sư muội cũng khẳng định không cho huynh uống. Cho nên ở trong phòng tu luyện đi, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ hai ngày sau đi nội môn học viện Thái Sơ."
"Nếu sư huynh không có việc gì làm, không bằng đi theo muội tới thành Thái Sơ mua vài thứ?"
"Được thôi! Tiểu sư muội muội chờ huynh vào nhà đổi bộ quần áo." Khanh Vũ hưng phấn gật đầu, xoay người vào phòng chuẩn bị đổi bộ quần áo đi ra ngoài. Nhưng mà hắn đi vào liền nhìn thấy Mặc Vô Việt ngồi ở trong phòng hắn, không biết là đến đây lúc nào.
Ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Mặc Vô Việt tà nịnh mở miệng: "Ta đi với Tiểu Cửu Nhi."
"Mặc trưởng lão huynh vào bằng cách nào? Ủa, huynh đi với sư muội đương nhiên là có thể. Chỉ là huynh không có thân phận ở thành Thái Sơ, nếu như bị người phát hiện hoài nghi thì làm sao bây giờ." Khanh Vũ nói ra lo lắng của hắn.
Ai ngờ Mặc Vô Việt đạm mạc quét mắt liếc nhìn hắn một cái. Đứng dậy cất bước đi tới gần Khanh Vũ, mỗi một bước trên người Mặc Vô Việt đều đang lập loè ánh sáng. Chờ khi đi đến bên cạnh Khanh Vũ, Mặc Vô Việt thay hình đổi dạng thế nhưng trở nên giống nhau như đúc với Khanh Vũ!
Trợn mắt há hốc mồm, Khanh Vũ chấn kinh rồi: "Huynh!"
"Như vậy là được. Hôm nay ngươi cứ ở trong phòng chăm chỉ bế quan tu luyện đi, ta đi ra ngoài với Tiểu Cửu Nhi." Nói xong, Mặc Vô Việt cũng không đợi Khanh Vũ trả lời trực tiếp xoay người ra cửa. Khanh Vũ ngơ ngác quay đầu nhìn Mặc Vô Việt đi ra ngoài, thật lâu còn chưa hồi thần.
Trở nên giống nhau như đúc, đây là yêu thuật đi?
Quân Cửu nhìn thấy Mặc Vô Việt thay quần áo rồi đi ra nhanh như vậy, còn sửng sốt một hồi. Nhưng mà Quân Cửu cũng không nghĩ nhiều, vẫy tay mang Tiểu Ngũ lên: "Chúng ta đi."
Thực tế trong lắc tay không gian của Quân Cửu còn chứa không ít dược liệu, ngay cả nhẫn không gian Mặc Vô Việt đưa cũng là dược liệu chiếm đa số. Nhưng thân là luyện dược sư, vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ dược liệu nhiều. Quân Cửu tính toán luyện chế đại linh đan, còn thiếu chút dược liệu nên muốn đi thành Thái Sơ tìm xem.
Nhưng mà còn chưa tới thành Thái Sơ, Quân Cửu phát hiện "Sư huynh" theo bên cạnh có chút không thích hợp trước.
Tầm mắt thỉnh thoảng dừng ở trên người Khanh Vũ, Quân Cửu hồ nghi nheo mắt lại. Vì sao cứ cảm thấy hôm nay sư huynh không lang thang tiêu sái, ngược lại có vài phần tà khí làm nàng cảm thấy rất giống Mặc Vô Việt! Không, chính là Mặc Vô Việt!
Lui ra phía sau nửa bước, Quân Cửu bắt lấy tay áo Mặc Vô Việt: "Sao huynh lại biến thành sư huynh của ta?"
"Tiểu Cửu Nhi nhận ra được?" Mặc Vô Việt chợt câu môi, cho dù mang khuôn mặt của Khanh Vũ cũng lộ ra một tia tà khí hại nước hại dân. Yêu nghiệt ở trong xương cốt, vừa lẳиɠ ɭơ lại trêu chọc là không ngăn được. Đặc biệt Quân Cửu đối với hắn lại vô cùng quen thuộc.
Quân Cửu hừ lạnh một tiếng, buông tay áo Mặc Vô Việt ra. Nàng ngạo mạn nâng cằm lên nói: "Nếu huynh đi cùng ta, hôm nay tất cả là huynh trả tiền."
"Được!" Mặc Vô Việt cười tà. Hắn nhìn tay Quân Cửu, ngứa ngáy muốn nắm tay nàng. Nhưng mang thân xác của Khanh Vũ, chỉ có thể đáng tiếc nhịn du͙© vọиɠ xuống.