Chương 334: Tiểu Cửu Nhi thơm quá.

Trở lại trong phòng của mình, Quân Cửu không nói hai lời trước đi ngâm tắm! Thuận tiện chuẩn bị cho Tiểu Ngũ một cái bồn tắm, để nó cẩn thận tẩy rửa sạch sẽ lông tuyết trắng của mình.

Quân Cửu ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời tối đen, một vòng trăng tròn sáng tỏ treo ở trên bầu trời. Bỗng nhiên trong lòng vừa động, Quân Cửu nheo đôi mắt lại. Giống như mỗi đêm trăng tròn, Mặc Vô Việt đều sẽ tìm lấy cớ trốn đi không biết làm cái gì.

Trong lòng có tò mò, nhưng nàng cũng không vượt qua mà đi hỏi. Am hiểu sâu lòng đạo lý hiếu kỳ hại chết mèo, Quân Cửu từ trước đến nay cẩn thận. Nhưng nàng có cẩn thận, lại phòng không được Mặc Vô Việt chủ động đưa bí mật này đến trước mặt.

Bên ngoài truyền đến động tĩnh, Quân Cửu lập tức cảnh giác đứng dậy lấy qua tấm khăn lớn làm khăn tắm bao lấy chính mình. Nhẹ nhàng nhón mũi chân, Quân Cửu im ắng đi ra ngoài, trước mắt một bóng người đong đưa hơi thở quen thuộc ập vào trước mặt. Bịch bịch! Tim Quân Cửu đập nhanh hai giây, trực tiếp bị người ôm vào trong lòng ngực.

Lực đạo căng chặt, rất giống như là muốn ép nàng tiến vào trong xương cốt. Quân Cửu giơ tay nhấn một cái ở trên huyệt vị của Mặc Vô Việt, mới làm hắn buông ra một chút lực đạo có thể để cho mình thở dốc.

Quân Cửu nhíu mày: "Vô Việt? Mặc Vô Việt?"

Gian nan ngẩng đầu, chỉ nhìn đến cằm hoàn mỹ không tì vết của Mặc Vô Việt. Tóc bạc hỗn độn rủ xuống, cùng tóc đen ướt dầm dề của nàng hình thành đối lập rõ ràng. Quân Cửu nhận thấy được tim Mặc Vô Việt đập không thích hợp, màu da cũng có chút tái nhợt. Liên tưởng đến Mặc Vô Việt đều không thấy bóng người vào đêm trăng tròn mỗi tháng, đáy lòng Quân Cửu lộp bộp một cái.

Tim hoảng hốt ngừng nhảy một nhịp, Quân Cửu giơ tay vỗ vỗ phía sau lưng Mặc Vô Việt: "Vô Việt huynh sinh bệnh? Trúng độc? Này, huynh nói chuyện.."

Thanh âm đột nhiên im bặt, Quân Cửu trừng lớn mắt vẻ mặt kinh hãi dại ra. Bởi vì Mặc Vô Việt đột nhiên cúi đầu, há mồm cắn ở trên vai nàng. Độ ấm nóng bỏng rõ ràng truyền tới, hàm răng cắn cọ xát qua làn da, mang theo cảm giác điện giật.

Meo!

Tiểu Ngũ nghe được động tĩnh thì bò ra từ chậu nước, vừa thấy đến cảnh này, lập tức nâng trảo bưng kín đôi mắt. Meo meo không nên, chạy nhanh đi!

Nó nhảy ra từ cửa sổ, run run lông tóc ướt dầm dề trên người. Vừa nhấc đầu thì mắt mèo nhìn thấy Lãnh Uyên đang rối rắm không biết làm sao ngồi xổm ở cửa viện. Tiểu Ngũ bước chân mèo đi qua: "Meo?"

"Tiểu Ngũ sao ngươi lại ra đây? Không phải là chủ nhân ngươi đuổi ra chứ? Chủ nhân ở bên trong làm cái gì, Quân cô nương không có việc gì chứ?" Lãnh Uyên cũng gấp đến sắp khóc.

Tiểu Ngũ nghiêng đầu khó hiểu, bọn họ làm chuyện ngượng ngùng, vì sao Lãnh Uyên sẽ hỏng mất như vậy. Sẽ không phải là thích Mặc Vô Việt đi?

Hít! Lãnh Uyên chẳng hiểu sao đánh rùng mình một cái, một trận ác hàn lủi lên trong lòng hắn. Hắn nhìn nhìn Tiểu Ngũ, xoay người đi ra ngoài lấy ngọc giản ra xin giúp đỡ. Lãnh Uyên khóc không ra nước mắt: "Làm sao bây giờ? Ân Hàn, chủ nhân hiện tại ở bên cạnh với Quân cô nương!"

Một khác đầu của ngọc giản, Ân Hàn ngước mắt nhìn trăng tròn treo trên trời cao. Ngữ khí lạnh băng không có phập phồng, mở miệng: "Ngăn cản chủ nhân."

"Ngươi nghiêm túc? Hiện tại ta đi vào, sẽ bị chủ nhân xé."

"..."

Ân Hàn có chút bất lực.

Bá vương ngạnh thượng cung, còn Quân Cửu chỉ là Linh Sư nho nhỏ khẳng định không chịu nổi, sẽ bị lực lượng của chủ nhân xé nát thành tro. Nhưng đi vào ngăn cản, phỏng chừng Lãnh Uyên khó giữ được cái mạng nhỏ này. Cách ngọc giản nghe được thanh âm Lãnh Uyên nôn nóng không biết làm sao, Ân Hàn mở miệng.

Hắn nói: "Tin tưởng tự chủ của chủ nhân, sau đó đánh ngất chính mình."

"Vì sao còn muốn đánh ngất chính mình?" Lãnh Uyên ngơ người.

Ân Hàn: "Tự mình đoán." Lạnh lùng nói xong, tàn khốc vô tình cắt đứt ngọc giản, Ân Hàn tiếp tục bế quan.

Lưu lại Lãnh Uyên mờ mịt vô thố ở đầu kia ngọc giản, tự mình đoán? Bỗng nhiên một đạo linh quang hiện lên, Lãnh Uyên bừng tỉnh hiểu ra. Ý tứ của Ân Hàn, hắn đánh ngất chính mình thì coi như hoàn toàn không biết chuyện. Mặc kệ phát sinh cái gì, đó cũng không quan hệ gì với hắn! Ý kiến hay, cứ làm như vậy. Trở về nhất định phải phải thật cảm tạ Ân Hàn.

Vì thế Tiểu Ngũ nhìn thấy Lãnh Uyên đột nhiên vui mừng duỗi tay nhấn một cái ở trên cổ, người ngã bịch xuống đất hôn mê. Tiểu Ngũ vẻ mặt dấu chấm hỏi. Mặc Vô Việt, thuộc hạ của ngươi có phải có bệnh hay không?

* * *

Trong phòng, Quân Cửu chân mềm bắt lấy quần áo Mặc Vô Việt mới đứng vững không ngã. Nàng nghiến răng nghiến lợi: "Mặc Vô Việt huynh cắn ta làm gì!"

"Tiểu Cửu Nhi ta đói."

"Huynh đói bụng thì cắn ta?" Quân Cửu tức mà cười: "Ta lại không phải thức ăn, huynh buông miệng cho ta. Nhanh lên! Có nghe hay không?"

Mặc Vô Việt cực kỳ nghe lời buông lỏng ra. Hắn cúi đầu ngửi ngửi ở bên cổ Quân Cửu, tiếng nói ám ách trầm thấp dán ở bên tai Quân Cửu nói nhỏ: "Tiểu Cửu Nhi, nàng thơm quá à~~ta muốn ăn nàng."

Ầm!

Mặt đỏ thành quả táo, Quân Cửu cắn hàm răng đến vang kẽo kẹt. Bình tĩnh! Mặc Vô Việt đây là động kinh, thánh thủ Quân Cửu nàng không dễ dàng bị trêu ngã như vậy.

Một tay túm quần áo Mặc Vô Việt, Quân Cửu từ trong không gian lắc tay lấy ra mấy cây ngân châm đâm lên huyệt vị của Mặc Vô Việt. Nhưng mà cái này giống như không có tác dụng cái trứng gì, Mặc Vô Việt đè đầu ở trên vai nàng, ngữ khí ủy khuất: "Tiểu Cửu Nhi nàng lấy kim đâm ta. Không được, ta muốn đâm lại!"

Quân Cửu: "?"

Sau đó Quân Cửu đã hiểu cái gọi là đâm lại của Mặc Vô Việt là có ý tứ gì. Cách cái khăn tắm, xúc cảm rõ ràng khác thường làm cho trên khuôn mặt của Quân Cửu giống như sơn lên, tô lên một tầng lại một tầng màu đỏ. Cuối cùng vành tai cũng hồng có thể lấy máu.

"Mặc Vô Việt!" Quân Cửu giơ tay muốn chế trụ bả vai Mặc Vô Việt, kéo hắn ra. Nhưng mà giơ tay không đυ.ng tới bả vai Mặc Vô Việt, đυ.ng phải trước lại là đồ vật cứng rắn giống như là kim loại. Thứ gì vậy? Quân Cửu sửng sốt.

Ngay sau đó nàng nghe được bên tai truyền đến tiếng kêu rên của Mặc Vô Việt. Mặc Vô Việt lập tức buông nàng ra, lui ra phía sau hai bước nửa quỳ trên mặt đất.

Khoảng cách kéo ra, Quân Cửu nhìn rõ ràng hơn. Ở phía sau lưng Mặc Vô Việt, có hai đồ vật thần bí xỏ xuyên qua xương bướm bả vai. Tựa kim loại lại như không phải, chất liệu nói không nên lời. Nhưng hai đồ vật này làm Mặc Vô Việt cực kỳ khó chịu, sắc mặt tái nhợt, trên trán tuôn mồ hôi lạnh như mưa.

Mày đẹp nhíu lại, Quân Cửu bước đi qua đầu ngón tay nâng cằm Mặc Vô Việt lên. Đối diện với đôi mắt màu vàng, không thấy tà mị câu hồn ngày xưa, chỉ có phẫn nộ cùng sát ý. Nhưng khi nhìn đến là Quân Cửu, tức khắc lột xác thành ham muốn chiếm hữu bá đạo.

Mặc Vô Việt giơ tay nắm chặt cổ tay Quân Cửu: "Tiểu Cửu Nhi."

"Ta ở chỗ này. Huynh trước nói cho ta, huynh là bởi vì hai đồ vật trên lưng này sao? Ta phải giúp huynh như thế nào, huynh mới có thể thoải mái một chút?" Thị lực của Quân Cửu sắc bén lão luyện, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra hai cái này mới là đầu sỏ gây tội! Chính là chúng nó, làm Mặc Vô Việt không thể không né tránh nàng mỗi đêm trăng tròn hàng tháng.

Hôm nay Mặc Vô Việt vì sao không trốn, còn tìm tới nàng. Quân Cửu không biết, nàng chỉ biết nàng muốn trợ giúp Mặc Vô Việt.

Trên cổ tay lực đạo căng thẳng, bá đạo kéo Quân Cửu vào trong lòng gắt gao ôm chặt. Mặc Vô Việt cất tiếng nói khàn khan: "Như vậy là tốt rồi. Tiểu Cửu Nhi để ta ôm là được, thơm quá." Mặc Vô Việt ngửi tới ngửi lui ở trên cổ Quân Cửu, vẻ mặt thỏa mãn.

Duy chỉ có Quân Cửu là biểu tình dại ra, tay mở ra không biết làm sao.

Vừa rồi.. khăn tắm của nàng giống như rớt rồi. Tuy rằng hiện tại cả người Mặc Vô Việt nóng bỏng, nàng sẽ không lạnh. Nhưng mà, Quân Cửu thở sâu: "Vô Việt, huynh có thể buông ta ra để ta mặc quần áo vào trước hay không?"

"Không buông."

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------